BÀ XÃ ANH Ở ĐÂY!


Lệ Tử Ngôn hoàn toàn không để ý đến, lực tay ngày càng mạnh hơn.

Mặc Thuần nhìn chằm chằm Lệ Tử Ngôn, trong mắt dần dần hiện lên tia sáng.

"Đau quá...đau quá...!tha cho tôi...tôi không dám làm như vậy nữa..." cảm nhận được cơn đau ngày càng mạnh, tên to con đau đến không chịu được, cuối cùng cũng mở miệng van xin.

"Cút." Lệ Tử Ngôn lúc này mới thả tay ra.

Anh ta lấy khăn tay từ trong túi áo, cẩn thận lau sạch sẽ từng ngón tay.

Mặc Thuần ngại ngùng đi đến, nhìn dáng vẻ mỏng manh lại không có áo của anh ta, Lệ Tử Ngôn nhíu mày, cởi áo khoác đưa cho anh ta.

Mặc Thuần đỏ mặt nhận lấy nhưng vừa mặc xong, anh ta đã ngất xỉu ngã vào vòng tay của Lệ Tử Ngôn.

Advertisement
Mặt Lệ Tử Ngôn đen lại, cánh tay run rẩy không biết nên hất người này ra hay không.

Cuối cùng vẫn là lương tâm trỗi dậy, bế anh ta đi thẳng ra bên ngoài.

Lâm Triết núp một bên nhìn thấy từ đầu tới cuối, trong lòng không khỏi cảm thán.


Lệ gia kiếp này không có cơ hội bồng cháu nội rồi.

"Bé con, em rất hợp gu của anh.

Có muốn ăn một chút gì không?" lúc này
một người đi đến tán tỉnh Lâm Triết.

"Mày muốn ăn kẹo đồng hay kẹo đất?"
Advertisement
Lệ Tử Ngôn đưa Mặc Thuần đến bệnh viện gần đó, trả tiền viện phí xong, anh ta cũng không nán lại mà lập tức rời đi luôn.

Lâm Triết bên này chỉ gửi cho Lăng Mặc đúng hai chữ "gay rồi" sau đó leo lên xe về nhà.

Vốn dĩ mọi chuyện cũng không có gì lớn nhưng người tính không bằng trời tính.

Mặc dù anh ta đã cải trang nhưng vẫn bị đồng nghiệp phát hiện ra, còn nhìn thấy anh ta đi vào bar gay nữa.

Sáng sớm, Lâm Triết vừa đến Hoàng Đằng đã cảm nhận được bầu không khí lạ lùng.

Nhân viên hôm nay lại nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ quái, Lâm Triết vừa đi qua chỗ nào thì đám người chỗ đó liền ghé tai nhau thì thầm bàn tán.

"Thư ký Tô, tập đoàn chúng ta lại vừa xảy ra chuyện gì à? Nhìn mọi người có vé la."
"Cũng không có gì.

Chỉ là bọn họ hơi bất ngờ về chuyện anh là gay thôi." thư ký Tô thản nhiên nói.

"Cô nói cái gì? Tôi nghe không rõ.

Ai gay?" Lâm Triết ngoái ngoái lỗ tai, vừa nãy chắc chắn là nghe nhầm.

"Anh.

Lâm Triết, là anh gay."
Thư ký Tô nhấn mạnh từng chữ.

Lâm Triết nghe xong liền tức tốc xông thẳng vào phòng làm việc của Lăng Mặc.


Hôm nay anh ta nhất định phải sống chết với tên ác ma này.

"Lăng Mặc." Lâm Triết hét lớn.

"Gọi to như vậy làm gì.

Tôi cũng đâu có điếc."
"Không phải cậu nói sẽ không có ai biết sao? Giờ tất cả mọi người trong Hoàng Đằng đều biết tôi đi bar gay rồi.

Câu mau trả lại sự trong sạch cho tôi, mau trả lại hình tượng nam thẳng nghiêm túc cho tôi.

Diệp Tử mà biết chắc chắn sẽ không thích tôi nữa.

Tương lai của tôi đều bị cậu huỷ hoại cả rồi.

Con cháu Lâm gia không thể sinh ra tất cả đều là tại cậu hết." Lâm Triết đập bàn phẫn nộ oán trách, chỉ còn thiếu nước kéo Lăng Mặc chết chung cùng mình.

"Cậu bình tĩnh đã."
"Bình tĩnh con khỉ.

Tại sao anh vợ cậu đi bar gay hàng ngày mà không ai biết, tôi mới vào thăm dò có một ngày thì tất cả mọi người đều biết là sao?"
"Cái này có lẽ do nhân phẩm." Lăng Mặc nhìn sang chỗ khác.

"Tôi không biết.

Lăng Mặc, nếu tôi không lấy được Diệp Tử, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi cả đời."
Lâm Triết gào lớn tuyên bố.


Làm người đã khó, làm bạn lẫn cấp dưới của ác ma này còn khó hơn.

Còn ai bị thảm hơn anh ta không? Đường đường là trai thẳng lại bị người ta bẻ một phát cong cả người.

Lăng Mặc cũng không nghĩ tới mới một lần đã bị phát hiện.

Không biết là nên trách ông trời hay trách nhân phẩm của Lâm Triết quá tệ đến mức không thể thương nổi.

"Được rồi cậu đừng gào lên nữa, tôi sẽ giải thích với Diệp Tử.

Mà chuyện hôm qua cậu chắc chắn Lệ Tử Ngôn là gay sao?"
Lệ Tử Ngôn trước đây chắc chắn không phải gay, nhưng sao mới chỉ vài ngày lại bị bẻ thành công luôn vậy? Chẳng lẽ khuynh hướng tình d*c bây giờ mới bộc phát? Nếu Thấm Ninh mà biết anh chính là chủ mưu của vụ này, không biết cô có gom quần áo đá anh ra ngoài đường không nữa.

"Chính mắt tôi nhìn thấy Lệ Tử Ngôn xông ra cứu một người đàn ông, còn bế anh ta bằng kiểu công chúa ra ngoài nữa mà." Lâm Triết vừa hồi tưởng lại vừa nói.

"Bọn họ đi khách sạn à?"
"Cái đó thì không biết.

Sau khi bọn họ rời đi, tôi buồn ngủ quá nên về nhà.".


Bình luận

Truyện đang đọc