BÀ XÃ NGANG NGƯỢC CUỐI CÙNG CŨNG TÌM ĐƯỢC EM!


Đêm mỗi lúc một khuya dần, nhưng bấy giờ tại căn phòng tân hôn 99 trong khách sạn F vẫn chỉ có mỗi một mình người phụ nữ khoác trên mình chiếc váy cưới lộng lẫy đang ngồi trên giường.
Vũ Thiên Hi đã ngồi chờ hơn hai tiếng đồng hồ nhưng căn bản chẳng có ai đến với cô ta ngay lúc này.

Người đàn ông cô luôn mong đợi đã thật sự cho cô cả tấn bơ vào mặt.

Chính vì chờ đợi quá lâu mà chiếc khăn voan trùm đầu cũng đã bị tự tay người phụ nữ tức giận vén ra.
"Chu Chí Viễn, anh thật sự không chịu động phòng tân hôn trước khi kết hôn chính thức sao? Vậy thì đến bao giờ tôi mới mang được cốt nhục của anh đây?"
Hậm hực tự cằn nhằn với chính mình xong chỉ khiến tâm trạng của người phụ nữ càng thêm tồi tệ.
Để có được buổi lễ đính hôn này cô đã phải tốn không ít công sức, còn cố tình dặn người sắp xếp phòng tân hôn mặc dù chưa đến lúc, cô ôm hi vọng rằng vào lúc say xỉn người đàn ông ấy sẽ về phòng, nhưng nào ngờ bao nhiêu công sức cô bày ra lại chẳng nhận được gì ngoài ngồi chờ suốt hai tiếng đồng hồ.
"Anh không tới thì tôi cũng không rảnh rỗi đâu mà ngồi đây chờ mãi, bực cả mình."
Tâm tình cáu kỉnh khiến Vũ Thiên Hi liên tục thốt ra những lời lẽ bất mãn.

Cuối cùng cô ta cũng quyết định không chờ nữa mà lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
Chỉ sau vài tiếng chuông ngân lên thì chiếc điện thoại trên tay người phụ nữ cũng truyền tới tín hiệu nghe máy.
[Gì vậy Chu thiếu phu nhân? Tối nay không "mây mưa" cùng chồng mới cưới hay sao mà lại gọi cho anh giờ này vậy?]
Giọng nói truyền tới qua loa điện thoại của Vũ Thiên Hi lúc này vậy mà lại là giọng của một người đàn ông đã vang lên những lời trêu đùa đầy ẩn ý.
"Đừng nhắc nữa, đang bực mình lắm rồi đây."

[Ơ, sao lại bực thế em yêu? Nói anh nghe xem nào...]
"Bớt ăn nói hàm hồ lại đi.

Đang ở đâu đó?"
Vũ Thiên Hi đanh mặt, lời nói phát ra hiển nhiên có vài phần cảnh cáo đối phương nên ăn nói chừng mực.
[Gì mà nóng vậy cưng? Anh với mọi người đang ở Bar Nike đây, bực thì sang đây xả ra tí đi.]
"Ok, 15 phút nữa có mặt."
Nhanh chóng chốt hạ câu cuối rồi tắt máy, sau đó Vũ Thiên Hi đã xách váy đi thẳng vào toilet.
Người không thật tâm trong tình yêu luôn cho rằng việc chờ đợi là vô nghĩa.

Hôn nhân dựa trên mưu cầu địa vị và lợi ích thì chẳng bao giờ tồn tại hai từ tôn trọng và chân thành.
- ---------------
Vào cùng một thời điểm và lúc này tại căn phòng 209 lại đang lan tỏa một bầu không khí lạnh lẽo đến mức đáng sợ.
Sau cuộc gọi chớp nhoáng của một người đàn ông, Dương Đình Quân đã lập tức lái xe đến đây ngay trong đêm khuya.

Vừa đặt chân vào bên trong anh đã thấy Chu Chí Viễn trầm mặc ngồi trên sofa và căn phòng vẫn không có chút ánh sáng nào khác ngoài ánh trăng bên ngoài hắt vào.
Anh lặng lẽ bật công tắc đèn, sau đó mới bước đến ngồi đối diện với nam nhân ấy.

Thấy Chu Chí Viễn cứ nhìn chằm chằm vào bát mì trên bàn mà anh vô cùng thắc mắc.
Từ ngày Lâm Nhã Tịnh mất tích, chuyện Chu Chí Viễn thay đổi khẩu vị, thường xuyên dùng mì gói thay cho bữa chính đã không còn gì xa lạ với Dương Đình Quân anh nữa, nhưng khi thấy người đàn ông cứ chăm chăm ánh mắt nhìn mãi vào bát mì trên bàn như thế thì thật khó hiểu.
"Nửa đêm cậu gọi tôi đến đây là để ngồi nhìn cậu quan sát cái thứ trên bàn kia thôi à?"
Sau câu hỏi của Dương Đình Quân vẫn là một khoảng lặng vô hình đáp trả, mãi đến vài giây sau thì một giọng nói trầm khàn khác mới vang lên.
"Mì này là tiểu Tịnh đã nấu."
Sắc mặt Dương Đình Quân liền lộ rõ sợ hãi khi nghe xong câu nói của bạn mình.

Anh giương ánh mắt dè chừng dáo dát nhìn khắp căn phòng, cái cảm giác lành lạnh nơi sống lưng khiến anh khẽ rùng mình.
"Viễn...Cậu đừng có dọa tôi nha...!Tiểu Tịnh làm sao có thể nấu mì cho cậu được chứ..."
"Cô ấy vẫn còn sống! Vừa rồi còn đang ở ngay đây!"
Bấy giờ thì dây thần kinh sợ ma của Dương Đình Quân mới được cắt đứt.


Vì vừa rồi anh cứ tưởng Chu Chí Viễn đã gặp Lâm Nhã Tịnh, nhưng mà là ma chứ không phải người thật.
"Vậy bây giờ cô ấy đâu rồi? Đã gặp nhau, sao cậu lại trong bộ dạng thế này?"
"Đi rồi."
"Đi rồi? Sao...sao lại đi?"
"Rõ ràng người tôi nhìn thấy là tiểu Tịnh, nhưng cô ấy lại nói không phải.

Cô ấy còn tát tôi, dường như không hề nhận ra tôi là ai cả?"
Chu Chí Viễn đã không thể giấu đi nét mặt khẩn trương khi nhắc đến vấn đề vừa diễn ra.

Đến Dương Đình Quân cũng trở nên trầm mặc.
"Cậu có chắc là không nhìn lầm chứ? Dù sao trong bữa tiệc cậu đã uống rất nhiều rượu, có khi vì say nên đã nhìn lầm, chứ nếu thật sự là tiểu Tịnh thì sao cô ấy lại không nhận ra cậu?"
"Tôi khẳng định mình không hề nhìn lầm.

Từ khuôn mặt, ánh mắt, đến cả cách nói chuyện đều rất giống tiểu Tịnh."
Cả hai người đàn ông đều cùng lúc suy tư, mãi đến một lúc sau thì Dương Đình Quân mới lên tiếng:.

Đọc ????????uyện hay, ????????uy cập ngay { T????Um???? ????uyện.VN }
"Nếu thật sự là tiểu Tịnh thì rất có thể sau tai nạn cô ấy đã mất trí nhớ nên mới không trở về tìm cậu."
Căn phòng lại lần nữa rơi vào yên tĩnh, hai cá thể riêng biệt nhưng đều đang đồng thời nghĩ về một người.
Họ đã gặp lại người con gái những tưởng đã chẳng còn tồn tại trên đời này nữa, nhưng ông trời lại để họ đối mặt với nhau bằng khoảng cách xa lạ thì thử hỏi sao người đàn ông có thể không đau lòng, không ngừng suy nghĩ.
"Giờ cậu tính thế nào? Có phải nên nhanh chóng đi tìm cô ấy rồi đưa về nhà không?"
"Đó là điều chắc chắn phải làm.


Nhưng trước tiên tôi phải xác định cô ấy thật sự là tiểu Tịnh."
"Bằng cách nào?"
"Cậu quên mất phía sau bả vai trái của tiểu Tịnh có một vết sẹo hình hồ điệp rồi à?"
Đến lúc này thì Dương Đình Quân mới ngộ ra, anh bắt đầu trở nên hào hứng trước vấn đề hiện tại.
"Nhưng mà làm sao xem được? Trừ khi cô ấy mặc áo hở vai thì mới thấy được."
"Đó không phải chuyện cậu cần lo.

Mà tôi có chuyện khác muốn giao cho cậu."
Chu Chí Viễn nhanh chóng gạt ngang những lo ngại không cần thiết của Dương Đình Quân và thẳng thừng đưa ra yêu cầu cần giúp đỡ.
"Lại điều tra đúng không?"
"Không."
Chu Chí Viễn thẳng thắng đáp lần hai.

Anh ngưng lại vài giây, rồi mới trầm giọng tiếp lời:
"Lần này tôi sẽ đích thân tìm lại người phụ nữ của mình.".


Bình luận

Truyện đang đọc