Năm nay nghỉ hè đến sớm, vào giữa tuần của tháng sáu học sinh đã thi cuối kỳ, sau khi tụi nhỏ nghỉ hè thì giáo viên bọn họ cũng rốt cuộc có thể nghỉ ngơi. Ninh Vãn năn nỉ ỉ ôi mãi, Thẩm Thư Vân rốt cuộc cũng đồng ý cùng cậu đi nghỉ mát trên một cái đảo nhỏ.
Vị trí đảo có chút hẻo lánh, bọn họ ngồi máy bay mất mười mấy giờ phi cơ, lại đến cảng ngồi thuyền mất mấy giờ, lúc này mới đến. Hai người lăn lộn đến chạng vạng ngày hôm sau mới đến, Thẩm Thư Vân đã mệt đến nói không ra lời, đôi mắt không mở nổi, tới khách sạn là ngả đầu xuống giường, ngủ say.
Một giấc ngủ đến nhẹ nhàng vui vẻ, mở mắt ra, đã là sáng sớm ngày thứ hai. Thẩm Thư Vân nhìn căn phòng tối tăm, hơn nửa ngày mới ý thức chưa kéo màn, anh rời giường, túm bức màn, kéo mạnh sang hai bên.
Mờ mờ nắng sớm xa xa chiếu vào, chiếu lên mặt anh, Thẩm Thư Vân nheo mắt. Nơi này mọi thứ đều thuộc về khí hậu nhiệt đới, từ chỗ cửa sổ phóng tầm mắt trông ra, cách đó không xa là nước biển xanh lam trong vắt, trên bờ cát trắng tinh tinh tế dưới ánh mặt như tỏa sáng, sáng sớm chưa có ai đi dạo, chỉ có vài chú chim trời trên bờ cát, ngẩng đầu ưỡn ngực chầm chậm đi. Sáng sớm an tĩnh tường hòa, Thẩm Thư Vân cũng cảm thấy tâm thư thả.
Bên ngoài có tiếng động, tiếp theo là tiếng ly tách, Thẩm Thư Vân xoay người sang chỗ khác, thấy Ninh Vãn bưng một ly cà phê đen, đứng ở cửa nở nụ cười với anh.
“Sớm a, Vân ca.”
“Sớm.”
Thẩm Thư Vân cũng nhịn không được nở nụ cười.
Ninh Vãn gọi điện thoại, gọi người mang lên hai phần bữa sáng cơm Tây, đặt lên chiến bàn dài trong phòng tràn đầy thức ăn. Thẩm Thư Vân nhìn căn phòng mọi vật dụng đều xa hoa, không khỏi nghi hoặc: “Ninh Vãn, phòng này mắc lắm đúng không? Cậu lấy tiền đâu ra?”
“Không đắt, là em gặp may, lúc đặt phòng bọn họ miễn phí cho em đặt loại phòng.” Ninh Vãn cười tủm tỉm, trong lòng nghĩ, toàn bộ đảo đều là nhà mình, còn để ý loại phòng sao, “Vân ca anh không cần lo lắng, trên đảo phí không cao như anh nghĩ đâu.”
Thẩm Thư Vân bán tín bán nghi, cúi đầu tiếp tục dùng bữa sáng.
“Chờ lát nữa ăn xong, chúng ta đến bờ cát đi dạo một chút?”
“Hảo.”
Đảo nhỏ khai phá xây dựng theo hướng phát triển du lịch nghỉ mát thiên nhiên, có tắm biển, có sân bóng chuyền trên bờ cát, không có thú vui tiện ích gì khác, cũng không có trung tâm mua sắm, du khách tới nơi này phần lớn là ở trên bờ cát tắm nắng, hoặc xuống nước bơi lội. Trên bờ cát rất nhiều dù, Ninh Vãn tránh nắng bên dưới, uống dưa hấu ướp lạnh, nhìn Thẩm Thư Vân xuống biển bơi lội.
Thẩm Thư Vân bơi mấy cái qua lại, đột nhiên nhớ tới Ninh Vãn cũng mặc quần bơi đi cùng, thế là bơi lại gần bờ, đứng dậy nước ngập đến mắt cá chân, vẫy tay với cậu: “Ninh Vãn, xuống nước bơi với tôi này!”
Ninh Vãn nằm trên ghế lắc đầu.
Mười mấy năm trước cái lần suýt chết đuối kia để lại bóng ma tâm lý cực to trong Ninh Vãn, cậu trở nên sợ nước, cũng không dám tùy ý bơi lội, cái cảnh chỉ cách cái chết có bước này, bây giờ nhớ lại vẫn còn hãi hùng, có cho vàng cậu cũng không xuống nước.
Thẩm Thư Vân thấy Ninh Vãn vẻ mặt ngượng nghịu, còn cho là cậu sẽ không bơi lội, thế là cũng chùm khăn lên bờ, hỏi Ninh Vãn: “Cậu đang uống gì thế? Tôi nóng quá, cũng muốn uống.”
“Nga, dưa hấu ép.” Ninh Vãn giơ tay chỉ cái sạp b*n n**c trái cây cách đó không xa “Ở đằng, nếu anh muốn uống, chúng ta cùng nhau đi mua?”
Thẩm Thư Vân gương mặt trắng nõn bị phơi đỏ bừng, như quả táo nhỏ: “Được.”
Hòn đảo này vẫn chưa được xây dựng nhiều, từ nước biển xanh biếc đến hạt cát trắng mịn, đều là khó gặp. Thẩm Thư Vân chân trần đạp lên bờ cát, một bên nhìn tốp năm tốp ba người chung quanh, một bên cảm khái nói: “Nơi này thật tốt, an an tĩnh tĩnh, người cũng không nhiều lắm, sao cậu lại biết chỗ này?”
“Em thấy trong một quyển tạp chí.”
Ninh Vãn trong lòng lại nghĩ, nơi này vốn có nhiều khách tham quan, hiện tại ít người, là bởi vì mấy ngày nay cậu hạn chế người đến, mỗi ngày trên đảo không thể hơn một ngàn người.
Cậu vốn muốn mấy ngày nay đóng quan tỏa cảng, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, lại sợ trên đảo chỉ có bọn họ hai người, Thẩm Thư Vân sẽ sợ hãi, cho nên cũng chỉ hạn chế người đến thôi, cho nên, nhìn thấy còn tưởng rằng đảo này mới được khai phá
Bọn họ đến gần chỗ quầy hàng kia, Ninh Vãn chỉ chỉ cây dừa cao lớn tỏa một vùng bóng râm mát, nhẹ giọng nói: “Anh ở chỗ kia chờ em, em mua xong tới tìm anh.”
Thẩm Thư Vân đứng ở chỗ đó, gió biển thổi qua, tán cây dài nhẹ nhàng đong đưa, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở đong đưa trên mặt Thẩm Thư Vân, giống như dòng chảy của cát vàng. Thẩm Thư Vân nhìn Ninh Vãn cách đó không xa trả tiền mua nước trái cây, ánh mặt trời hôn thật sâu bóng lưng cậu, hôn lên từng tấc cơ bắp vai lưng, vòng eo cậu như càng thon dài đĩnh bạt, lộ ra hơi thở tuổi trẻ.
Nước trên người bị ánh mặt trời chiếu đang bốc hơi, khiến anh cảm thấy càng nóng, thở ra cũng thấy ẩm ướt.
Ninh Vãn mua xong một ly dưa hấu ép lạnh, đi đến chỗ Thẩm Thư Vân. Thẩm Thư Vân dựa vào thân cây ráp, cảm giác như bị say xe, dưới chân nhũn ra, anh dùng sức hất hất đầu, nhận ly nước, uống một hơi cạn sạch, hy vọng có thể bình phục cảm xúc miệng khô lưỡi khô nóng rực này. Nhưng, Ninh Vãn lại nói một câu khiến anh không biết lỗ này mà chui.
“Vân ca, anh” Ninh Vãn ngửi thấy hương hoa nhài nồng đậm trên người anh, nhăn mi hỏi, “Anh có phải……?”
Thẩm Thư Vân dưới chân lảo đảo, suýt nhào vào Ninh Vãn, anh rũ mắt, đứt quãng nói lại giống như cầu xin cậu: “Trước đưa tôi…… đưa tôi trở về…… Tôi không thể ở chỗ này……”
Ninh Vãn đã từng đánh dấu tạm thời anh, bởi vậy tin tức tố Ninh Vãn với anh mà nói sẽ càng đặc biệt. Anh nhắm mắt lại, hương vị rượu Gin trên người Ninh Vãn làm anh như say, đầu óc choáng váng nóng lên, nói không nên lời.
Ninh Vãn ánh mắt nặng nề, cầm khăn lông trên người Thẩm Thư Vân che kín kẽ, bảo hộ Omega trong lồng ngực, tay dùng sức, nửa đỡ anh đi đến khách sạn.
Tin tức tố Omega theo gió phiêu xa, không chỉ có Ninh Vãn, trên bờ cát còn có mấy Alpha cũng ngửi thấy được mùi thơm hoa nhài ngào ngạt lại ngọt thanh, bên kia lập tức sôi nổi, trong mắt che dấu không được khát cầu. Ninh Vãn cảm thấy ánh mắt này đó chăm chú sau lưng, làm cậu vô cùng khó chịu, thế là không nhịn nữa phóng tin tức tố, cường hãn bá đạo tin tức tố —— không tiếng động cảnh cáo khác Alpha, Omega này đã có chủ, không thể mơ ước vớ vẩn.
Ninh Vãn tin tức tố hoàn toàn phóng thích, khiến Thẩm Thư Vân tựa trong lòng ngực càng thêm khó chịu.
Thẩm Thư Vân bước chân càng đi càng như đạp lên mây, Ninh Vãn đại khái đã biết tình huống hiện tại, vì thế nhấc bổng anh lên ôm công chúa, nhanh chóng chạy tới khách sạn.
Tới khách sạn, ý thức Thẩm Thư Vân đã có chút mơ hồ, nằm trên giường, mắt hoa lên.
Ninh Vãn vẫn kìm được vài phần lý trí, cậu ngồi xổm xuống, có chút bực bội tìm kiếm thuốc trong vali, nhưng không tìm thấy —— lúc này mới nhận ra, có thể bọn họ lúc đi quá vội vàng, bỏ quên thuốc ở nhà!
Trên đảo này làm gì có cửa hàng nào bán thuốc chứ, kêu cậu đi chỗ nào mua bây giờ?
Ninh Vãn cảm thấy máu trong thân thể sôi trào, mạnh mẽ len lỏi, mạch máu căng đến nóng bỏng. Cậu xoa cái trán, niệm như niệm kinh bảo chính mình trăm ngàn biến không được xúc động, dưới chân lại không chịu khống chế đi đến bên giường.
Thẩm Thư Vân chống thân thể, nỗ lực nâng mí mắt lên, ngưỡng cái cổ thon dài nhìn Ninh Vãn.
Ninh Vãn trầm trọng thở hổn hển, rồi sau đó, cậu cúi người, nhéo cái cổ nóng bỏng củ Thẩm Thư Vân, nhẹ giọng hỏi: “Không có thuốc ức chế…… Em có thể chứ?”
Hết chương 12