BẠCH NGUYỆT QUANG HƯƠNG HOA NHÀI

Khi ba người ngồi trong một quán cà phê gần đó, Thẩm Thư Vân cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Người phục vụ trong quán cà phê dẫn họ đến bàn trống bên cửa sổ, rồi đưa menu, Ninh Vãn không không đọc nó, đưa qua trước mặt Thẩm Thư Vân, nói với người phục vụ, “Tôi chỉ cần một tách cà phê đen.”

Thẩm Thư Vân lướt qua danh sách đồ uống, hơi khẩn trương nhìn Thẩm Độ đang ngồi cạnh Ninh Vãn: “Con có muốn ăn kem nữa không?”

Thẩm Độ mở to hai mắt, lộ ra vẻ mừng rỡ, nhưng chẳng mấy chốc vẻ mặt này dần biến mất trên khuôn mặt nó, khuôn mặt nhỏ nhắn vo thành một nắm, hồi lâu mới lắc lắc đầu, nghiêm trang nói: “Không cần đâu ạ, con cảm ơn chú, ba nói mỗi ngày con chỉ được ăn nhiều nhất một cây kem thôi.”

Ninh Vãn, người đột nhiên được gọi tên, lông mày nhảy một cái, vội vã giải thích: “Tiểu Độ dạ dày không tốt lắm, ăn nhiều thứ lạnh sẽ dễ bị tiêu chảy.”

Thẩm Thư Vân nắm tờ menu thật chặt, anh nhớ đến thời điểm Tiểu Dụ Đầu nằm trong lồng ấp, thân thể nho nhỏ cuộn tròn, thoạt nhìn yếu ớt vô cùng, thật giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhắm mắt không mở ra được. Tình trạng sức khỏe của Tiểu Dụ Đầu không được tốt, có liên quan nhiều đến việc sinh non, Thẩm Thư Vân lặng lẽ giấu đi cảm giác đau đớn hổ thẹn trong lòng, thấp giọng nói: “Tôi muốn một ly nước ép kiwi, cảm ơn.”

Người phục vụ lấy menu đi, nhiệt độ giữa hai người đột nhiên chậm lại. Một sự im lặng khó xử lan tỏa trong không khí, hồi lâu vẫn không có người mở miệng.

Ninh Vãn không chớp mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, dùng ánh mắt miêu tả gương mặt của Thẩm Thư Vân, như thể để bù đắp trong ba năm qua. Mùi thơm của hạt cà phê lan tỏa khắp tiệm, Ninh Vãn đột nhiên nghĩ đến cái gì, cánh mũi hơi giật giật —— hóa ra là cậu đang tìm kiếm mùi hương của đóa hoa nhài thấm hương rượu ngày ấy, nhưng lần này đóa hoa nhài vốn thuộc về cậu ấy lại biến mất chẳng còn sót lại điều gì.

Cậu hậu tri hậu giác phát hiện, trên người Thẩm Thư Vân, thậm chí còn chẳng còn mùi tin tức tố nữa!

Cứ cho là Thẩm Thư Vân đã làm phẫu thuật bỏ ký hiệu, vậy thì hắn là Alpha, cũng có thể ngửi thấy tin tức tố Thẩm Thư Vân, nhưng tại thời điểm này cậu không thể bắt giữ nổi một mùi hương của Omega, chỉ có hai loại khả năng: Hoặc là, Thẩm Thư Vân đã không còn là Omega, hoặc là… Thẩm Thư Vân đã không còn là Omega của cậu nữa.

Thẩm Thư Vân bị đánh dấu vĩnh viễn bởi một Alpha khác, anh trở thành Omega của người khác, tin tức tố của anh hoàn toàn bị chiếm giữ bởi alpha đó, mà chính mình, triệt triệt để để bị ra rìa rồi.

Ninh Vãn cứng đờ người, dường như bị một thùng nước lạnh lớn dội xuống đầu, cậu nỗ lực hé môi nói chút gì đó, nhưng không biết bắt đầu từ đâu, sợ rằng câu hỏi quá thẳng thắn sẽ hù Thẩm Thư Vân sợ hãi, vì vậy giằng co nên nói hay không, cuối cùng đành chọn một câu hỏi mở màn kinh điển nhất “Những năm này anh có khỏe không?”

Thẩm Thư Vân khẽ thở dài rồi trả lời cậu: “Vẫn tốt lắm.”

“Còn em thì chẳng có ngày nào trải qua tốt đẹp cả ” Yết hầu Ninh Vãn khẽ lăn, như đang tự giễu ha ha cười hai tiếng, lại nói “Một người ngủ một mình ở nhà, thế là hết một ngày.”

Thẩm Thư Vân không tiếp lời.

Ninh Vãn siết chặt lòng bàn tay đầy mồ hôi của mình và nói: “Xin lỗi… Trước đó là do em không hiểu chuyện, cũng là do em vô liêm sỉ, những chuyện em đã làm với anh, em rất muốn bồi thường lại…”

“Đừng nói nữa, những thứ này đều đã qua, ” Thẩm Thư Vân mím môi, hít một hơi thật sâu, “Quá khứ thì cứ để nó nằm lại quá khứ đi.”

Khí lạnh của máy điều hòa thổi đến mức khiến người ta hoa mắt chóng mặt, chiếc đèn hình cầu phía trên đầu phát ra một ánh sáng ấm áp mơ hồ, hằn lên một cái bóng của nó giữa hai đầu lông mày của hai người.

Đúng lúc nhân viên phục vụ bưng cà phê và nước trái cây đi tới, hóa giải bầu không khí ngột ngạt này, Ninh Vãn nhận cà phê, cúi đầu dùng thìa nhỏ khuấy tách cà phê đen kịt đắng chát, như vô ý mà mở miệng trước: “Ở Singapore… Có người chăm sóc anh không?”

Thẩm Thư Vân cảm thấy cái vấn đề này có chút quái lạ, nhưng anh không có nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng nói: “Có a.”

“Hắn… Là người như thế nào?”

Thẩm Thư Vân nhớ đến Tiêu Mạc, người đã chăm sóc anh ở Singapore suốt những năm qua, vui vẻ cảm thán: “Hắn là người đàn ông rất thành thục, tỉ mỉ chu đáo, lại bình tĩnh lý trí, nói tóm lại là một người rất tốt, đáng tin cậy.”

Sắc mặt Ninh Vãn dần ảm đạm đi theo từng lời nói của Thẩm Thư Vân, từng chữ trong lời nói của Thẩm Thư Vân, từng chữ đều khiến lòng cậu đau như cắt, trái tim trong lồng ngực kia dường như đang bị ép lăn qua lăn lại trên những mảnh thủy tinh sắc nhọn, đau đến mức cậu không thể cầm chắc nổi cái thìa.

Nhưng kỹ năng diễn xuất của Ninh Vãn, trong ba năm qua rõ ràng là tiến bộ hơn nhiều, cậu từ từ mở miệng, trong con ngươi chỉ thấy tối như mực, làm người khác lần không ra cậu đang có cảm xúc gì: “Ừm, vậy thì tốt.”

Cậu không phải chưa từng nghĩ tới chuyện Thẩm Thư Vân đã có một Alpha khác, chỉ là đến ngày hôm nay, chính tai nghe Thẩm Thư Vân chính mồm nói ra chuyện này, cậu vẫn quân lính tan rã, tấm mặt nạ lừa dối tự mình xây nên đều đổ nát dễ như ăn cháo.

Thẩm Thư Vân khẽ cười một cái, hỏi lại: “Vậy còn cậu? Cậu… Có đã tìm được mẹ cho Thẩm Độ chưa?”

“Cha thằng bé còn đang ngồi trước mặt, ” cặp mắt khó đoán của Ninh Vãn nhìn chằm chằm vào Thẩm Thư Vân, làm cho Thẩm Thư Vân có ảo giác đang bị sói hoang săn mồi “Tại sao em phải tìm mẹ cho nó?”

Ngụm nước trái cây chặn ngang cuống họng của Thẩm Thư Vân.

Thẩm Độ lúc nãy chơi mệt rồi nên dựa vào Ninh Vãn ngủ gà ngủ gật, nghe thấy chữ mẹ liền đột nhiên tỉnh táo, dụi dụi con mắt, bò lên đùi Ninh Vãn, nói chen vào đoạn đối thoại: “Tiểu Độ… Tiểu Độ không có mẹ, ba nói, Tiểu Độ chỉ có một ba ba khác, ba đã đi đến chỗ rất xa, không biết lúc nào mới có thể trở về…”

Ninh Vãn cụp mắt liếc nhìn Thẩm Độ một cái, lại tiếp tục nhấc mắt nhìn Thẩm Thư Vân, môi mỏng hé mở, chậm rãi lên tiếng: “Tiểu Độ, kỳ thực ba ba của con đã trở về, anh đang ngồi…”

“Ninh Vãn!” Thẩm Thư Vân ngắt lời Ninh Vãn, trong lúc bối rối hất đổ hộp giấy ăn rơi trên mặt đất, “Chớ nói nữa, coi như tôi van cậu.”

Sớm như vậy, anh còn chưa chuẩn bị kỹ càng làm quen với Thẩm Độ, điều anh càng sợ hơn chính là, nếu như sau đó nhất định phải chia lìa, sẽ là một sai lầm khi Thẩm Độ nhận ra anh.

Thẩm Thư Vân tránh né ánh mắt Ninh Vãn sáng quắc, uống một hớp lớn nước trái cây, đứng lên nói: “Nói chuyện cũ chỉ nên tới đây thôi, tôi muốn đi về trước.”

“Được…” Ninh Vãn không ép anh ở lại, cậu biết giờ khắc này cần phải buông tay, ít nhất không nên làm Thẩm Thư Vân cảm thấy ngột ngạt “Để em trả tiền.”

Thẩm Thư Vân rời quán cà phê nhanh nhất có thể như thể đang trốn chạy kẻ thù.

Ngày thứ hai, Thẩm Thư Vân cầm chìa khóa đi đến căn phòng ở Di Lâm Nhã Uyển, tính toán một chút, cũng đã hơn sáu năm chưa từng trở về. Thẩm Thư Vân vừa ấn nút thang máy, vừa âm thầm nghĩ, bên trong phòng này khẳng định cỏ cũng mọc dài rồi.

Thẩm Thư Vân móc ra chìa khóa cắm vào lỗ khóa, chậm rãi chuyển động, âm thầm chuẩn bị tinh thần hứng chịu lớp bụi bẩn xám xịt ập vào mặt. Nhưng khi anh mở cửa, lại giật mình há hốc trước cảnh tượng đó —— trong phòng không những không hề có tro bụi mạng nhện như anh tưởng tượng, thậm chí còn vô cùng sáng sủa sạch sẽ! Mọi thứ trong căn phòng đều chưa từng xê dịch, đàng hoàng để đâu đặt đó, giống y đúc như trong trí nhớ của anh, sự sai lệch duy nhất chính là có thêm hai chậu cây đặt trên ban công, xòe tán lá kiêu hãnh dưới ánh mặt trời. Ánh nắng buổi chiều lười biếng phủ xuống ban công, sàn nhà hiện lên một ánh sáng mờ nhạt, Thẩm Thư Vân cởi giày đi hai bước, quả nhiên như anh dự đoán, sàn nhà được bôi sáp.

Tất cả những điều này cho thấy thực tế rằng, chỗ này không phải không có người trông giữ, hoặc có thể nói, ai đó đã tỉ mỉ chăm sóc ngôi nhà này trong nhiều năm.

Thẩm Thư Vân hơi bối rối rơi vào trong sương mù không nghĩ ra, ngồi ở trên ghế sa lon hồi lâu không thể tìm ra đáp án, cuối cùng cũng bắt đầu hoài nghi có phải là có một nàng tiên ốc ở chỗ này. Đúng lúc này, vang lên tiếng chìa khóa mở cửa, anh vội vã chạy tới, vừa nhấc mắt liền ngơ ngác.

Chỉ thấy này người gọi là “Nàng tiên ốc” dáng người cao lớn, lưng rộng eo thon, đứng trước cửa đổi dép lê, trong tay còn cầm một túi nilon đựa bia lạnh mới mua từ cửa hàng tiện lợi. “Nàng tiên ốc” rõ ràng là sợ hãi khi nhìn thấy chủ nhà ban đầu, “Cô” lùi lại dựa vào tủ giày thất thanh hô: “Vân ca?”

“Cậu làm sao đến đây?”

“Anh làm sao đến đây?”

Hai người trăm miệng một lời hỏi, sau đó ăn ý cùng ngậm miệng.

Nhắc tới cũng quá trùng hợp rồi, Ninh Vãn vừa nghĩ tới Thẩm Thư Vân đã có Alpha khác, thì lại trằn trọc khó ngủ, cả nguyên đêm qua không thể chợp mắt, ngày hôm nay liền dự định tới nơi này uống rượu giải sầu, ai ngờ dĩ nhiên vừa vặn va vào Thẩm Thư Vân trở về tìm giấy tờ bất động sản.

Thôi có lẽ đến sầu cũng thể rầu thêm nữa rồi, Ninh Vãn đạp dép lê đi tới chỗ tủ lạnh, bỏ bia vào trong tủ lạnh.

Thẩm Thư Vân cái kiểu quen cửa quen nẻo của cậu, liền hiểu, căn phòng này chắc chắn là nhờ Ninh Vãn đến quét tước. Anh tỉ mỉ nhớ lại, thật lâu trước kia Ninh Vãn đến đây sống một thời gian, chính mình hình như là đã đưa chìa khóa dự phòng cho cậu… Sau đó Ninh Vãn quấn lấy anh, muốn cùng đi xa hơn mức tình bạn một bước, rồi hôn nhân không mong muốn, anh lại quên bảo Ninh Vãn trả chiếc chìa khóa cho mình.

“Tôi tới tìm giấy tờ bất động sản, tôi trở về chính là xử lý tài sản ở thành phố W, ” Thẩm Thư Vân đi tới trước mặt Ninh Vãn đưa tay ra, “Chìa khóa đưa tôi.”

Ninh Vãn ồ một tiếng, chậm rãi rút chìa khóa từ trong túi ra và đặt nó vào lòng bàn tay của Thẩm Thư Vân. Thẩm Thư Vân gập năm ngón tay, nắm chặt nó trong lòng bàn tay, quay người muốn đi, bị Ninh Vãn một phát bắt được cổ tay: “Vân ca, có thể giúp em một chuyện hay không?”

Thẩm Thư Vân cau mày nhìn bàn tay Ninh Vãn cầm lấy tay anh, nghĩ thầm hai cha con nhà này đúng là tính nết y chang nhau, cả hai đều thích nắm lấy người trước rồi sau đó yêu cầu giúp đỡ, vì vậy lập tức cự tuyệt nói: “Không…”

“Anh trước tiên hãy nghe em nói hết! Ngày mai em phải đến nơi khác tham gia một hội nghị, trong nhà không ai có thể chăm nom Tiểu Độ, anh có thể giúp em hay không?” Ninh Vãn nắm chặt tay Thẩm Thư Vân, ánh mắt cũng ướt nhẹp, như là chú chó cỡ bự nào đó “Coi như là giúp bạn bè một chuyện? Mỗi ngày chỉ cần bảy giờ đưa nó đi nhà trẻ, buổi chiều bốn giờ rưỡi đón về là được rồi.”

Thẩm Thư Vân vừa nghe đến chuyện liên quan đến Thẩm Độ, lý trí suy giảm hơn một nửa. Anh miễn cưỡng duy trì chút tỉnh táo cuối cùng, nói rằng: “Tôi… Tôi không có kế hoạch ở lại W trong một thời gian dài, chờ bán xe với nhà xong, tôi sẽ trở về Singapore… Nhiều nhất cũng chỉ ở nơi này nửa tháng.”

“Em sẽ quay lại trong vòng một tuần, sẽ không làm lỡ quá lâu chuyện của anh.” Đôi mắt của Ninh Vãn đầy dịu dàng, âm thanh trầm thấp, nhưng từng chữ thốt ra lại đâm vào buồng tim của Thẩm Thư Vân “Kỳ thực những năm gần đây, Tiểu Độ nó cũng rất nhớ anh.”

Thẩm Độ chính là tử huyệt của Thẩm Thư Vân… Huống chi Thẩm Thư Vân làm sao lại không muốn dành nhiều thời gian hơn cho con của mình chứ?

“Được rồi.” Thẩm Thư Vân cúi đầu, một phần cổ trắng như ngọc lộ ra khỏi cổ áo lỏng lẻo, lộ ra gần phân nửa dấu răng, “Vậy ngày mai, cậu đem con tới nơi này.”

Con ngươi Ninh Vãn co rụt lại, nhìn chăm chú vào dấu răng quen thuộc trên cổ Thẩm Thư Vân, hơi thở rối tung lên ——

Dấu răng này, thực sự quá quen mắt.

Hết chương 53

Bình luận

Truyện đang đọc