BẠCH NGUYỆT QUANG HƯƠNG HOA NHÀI

Ninh Vãn nhìn bản báo cáo quý I, ho khan hai lần, thư ký của cậu nhìn thấy thế, không nhịn được mở miệng khuyên nhủ: “Ninh tổng, có cần hoãn cuộc họp buổi chiều lại hay không…”

“Không cần, khụ khụ, ” Ninh Vãn khoát tay áo một cái “Cảm vặt mà thôi, Cuộc họp đó là một đại lý bất động sản từ Singapore đến để thảo luận hợp tác, bọn họ từ thật xa bay tới, không nên để bọn họ chờ.”

Thư ký gật đầu, báo cáo thêm với cậu lịch trình mấy ngày sau, sau đó cầm bản báo cáo Ninh Vãn đã duyệt ra khỏi phòng.

Ninh Vãn thấy cô ấy đi ra ngoài, lấy một hộp thuốc từ ngăn kéo, lấy ra hai viên thuốc, uống với nước. Cậu mới vừa uống thuốc xong, điện thoại tư màu đỏ trong văn phòng vang lên. Ninh Vãn nghe đến tiếng vang, khuôn mặt vô thức nở một nụ cười dịu dàng, cậu giơ tay nhận, liền nghe thấy tiếng trẻ con giòn giã: “Ba, ba chừng nào thì mới về nhà a! Con nhớ ba lắm!”

Điện thoại cố định màu đỏ đã được cài đặt trong văn phòng của cậu, chỉ có một đường dây nội bộ có sẵn, đó chính là số trong nhà cậu, nói cách khác, điện thoại này chỉ có một tiểu tổ tông mới có thể gọi đến.

Ninh Vãn nhịn cơn ngứa họng chực chờ phát ra tiếng ho, ý cười nơi khóe môi sâu hơn chút: “Tiểu Độ, ba đang làm việc… đợi…”

Cậu đã muốn nói rằng khi cuộc họp kết thúc, sẽ quay trở lại vào tối nay, đột nhiên nghĩ đến chính mình bị cảm, Thẩm Độ chắc chắn sẽ yêu cầu cậu ôm nó một cái, cậu sợ lây bệnh cho nó, vì vậy sửa lời nói: “Chờ đợt này hết bận, ba lập tức trở về.”

Thẩm Độ cũng không chịu lời này của Ninh Vãn: “Một đợt là bao lâu nha?”

Ninh Vãn nghẹn một chút, có chút bất đắc dĩ bóp trán, suy nghĩ nên làm sao trả lời cái vấn đề này.

Hai năm trước ông già nhà cậu bắt đầu từ từ uỷ quyền, giao cho Ninh Vãn những công ty quan trọng nhất. Thường nói trách nhiệm càng lớn trọng trách trên vai lại càng nặng, Ninh Vãn cũng không thể thoát khỏi chuyện bên này hợp đồng bên kia cuộc họp, nhưng cậu có thể chịu đựng được, dưới áp lực cao như vậy, cậu chậm rãi trưởng thành, học được tư thái bình tĩnh của người lãnh đạo, chậm rãi thu phục các vị cổ đông, tống cổ những kẻ rục rịch làm loạn ra ngoài, nắm quyền lực lớn trong lòng bàn tay.

Cậu thực sự đã dành rất nhiều thời gian và công sức cho việc này, nhưng điều đó không có nghĩa là cậu không dành thời gian cho người thân —— chủ tịch của Ninh Thị, người vừa mới 30 tuổi có một quy củ bất thành văn, đó chính là thứ sáu nghỉ ngơi, bất kể là ai tới tìm cậu đều một mực không gặp.

Cậu giành nguyên ngày thứ sáu ấy bên Thẩm Độ. Bất luận bản thân ở nơi nào, vào thứ sáu Ninh Vãn nhất định sẽ về nhà chơi với con trai.

“Thứ bảy này, ba sẽ về nhà vào thứ bảy.”

“Ba có thể về sớm một chút hay không, thứ sáu ba về nhà, có được hay không?”

Ninh Vãn  cười thầm, thằng nhóc đã biết ra điều kiện với cậu rồi kìa! Nhưng chừng nào cậu nghĩ về Thẩm Độ, sẽ không thể ức chế mà nhớ Thẩm Thư Vân, nên cho dù có bao nhiêu chữ “Không được” cũng đều biến thành “Có thể”: “Vậy được, vậy thì thứ sáu.”

“Ba của con là tốt nhất!”

Ninh Vãn liếc mắt nhìn lịch ngày, hôm nay là thứ tư, cậu còn có hai ngày để chữa lành bệnh. Cậu suy nghĩ một chút, lấy thêm hai viên thuốc ra khỏi ngăn kéo và nuốt xuống.

Vào thứ sáu, Ninh Vãn đưa Thẩm Độ đến nhà La Kiêu ăn cơm. Không biết tại sao, Thẩm Độ rất thích La Miểu Miểu, thường bám lấy La Miểu Miểu, vừa rảnh một lúc là lại rùm beng muốn Ninh Vãn dẫn nó đến nhà La Kiêu, Ninh Vãn hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là cứ đến thứ sáu lại dắt Thẩm Độ gõ vang chuông cửa nhà La gia.

Là Thích Tri Hàn mở cửa, cười híp mắt sờ sờ đầu nhỏ của Thẩm Độ, sau đó nghiêng người nói: “Mau vào đi.”

La Kiêu đang mang ra một con cá om từ bếp và đặt nó lên bàn, hắn đeo tạp dề màu xanh nhạt, và có một dòng thêu xiêu vẹo dưới tạp dề, không thấy được rốt cuộc muốn thêu cái gì, vừa nhìn là biết đây là món đồ thủ công làm hỏng của La Miểu Miểu. La Kiêu thấy Ninh Vãn đến, nhìn xung quanh và thản nhiên nói “Đợi một chút, sắp được món súp cuối cùng rồi.”

Thẩm Độ đã thoát khỏi tay Ninh Vãn, tìm chị Miểu Miểu chơi cùng. Ninh Vãn suy nghĩ một chút, bước vào bếp và nhìn La Kiêu, người đang bận rộn nếm thử món canh, trêu nói: “Hiếm thấy La thiếu nấu ăn nha, bữa cơm này còn hiếm thấy hơn cả sơn hào hải vị nữa.”

La Kiêu nhấc chân định đạp cậu, cười lạnh trả lời: “Làm sao vậy, cái này gọi là vì người mình yêu rửa tay nấu canh (mô tả người phụ nữ sẵn sàng từ bỏ các điều kiện sống giàu sang, vì tình yêu không màng khó khăn hy sinh cho người mình yêu). Cậu ghen à?”

Nụ cười trên khuôn mặt của Ninh Vãn dần dần nhạt đi, nhìn vào màn sương trắng bốc lên từ nồi canh, một lúc lâu mới cất giọng như lời thở than mà trả lời: “Phải, tôi hâm mộ muốn chết.”

La Kiêu vừa bỏ thêm 2 thìa muối vào trong nồi, vừa nói: “Nhiều năm như vậy, có nghĩ đến chuyện tìm cha kế cho Tiểu Độ hay không?”

“Cậu biết rõ ràng, tôi chỉ muốn có cha ruột của thằng bé về nhà.”

Trong ba năm này, có quá nhiều biến cố.

Đầu tiên, ngay sau khi Thẩm Thư Vân rời đi, Đường Ý Xuyên mang theo cậu bạn tra nước Mỹ ca mình từ chức với cậu, thuận tiện chào từ biệt —— bọn họ hòa hảo như lúc ban đầu, sẵn sàng quay trở lại Hoa Kỳ để tiến thêm bước đi dài lâu hơn. Ninh Vãn hiện tại nhớ tới kia cảnh tượng đó vẫn thấy buồn cười, cậu và Đường Ý Xuyên chỉ cần nói vượt quá ba câu, Walpole nhất định sẽ nghĩ tất cả biện pháp nói chen vào, cuối cùng khiến Đường Ý Xuyên phát hỏa, lạnh lùng trừng Walpole một cái, sau đó uy hiếp nói “Còn như vậy sẽ không về Mỹ nữa”, Walpole mới héo như cà tím phủ sương.

Đường Ý Xuyên cuối cùng tặng Ninh Vãn một cái ôm, Ninh Vãn vỗ sau lưng anh ta, chân thành nói rằng: “Cám ơn anh đã cứu tôi khỏi con sông năm ấy.”

“Đều là nhân quả.” khóe mắt Đường Ý Xuyên hiện lên vết nhăn nhỏ khi anh ta nở nụ cười “Nếu như năm đó tôi không cứu tên tiểu quỷ kia, sau này khi về nước nào có Ninh tổng thu lưu tôi, cho tôi một mức lương… Không để tôi phải chết đói đầu đường nha!”

Ninh Vãn biết Đường Ý Xuyên cố ý nói như vậy, vì để cho cậu thoải mái chút, cậu hít một hơi, không còn ngửi thấy mùi hoa nhài mát mẻ ấy nữa, trong lòng hiểu rõ chắc là Walpole đã đánh dấu Đường Ý Xuyên vĩnh cửu rồi, vì vậy buông cánh tay, nhìn Đường Ý Xuyên chúc phúc: “Chúc mừng anh đã tìm được người phù hợp nhất, chừng nào chuẩn bị kết hôn, nhớ gửi cho tôi cái thiệp mời đó.”

Khi cậu đối mặt Đường Ý Xuyên nói ra lời nói này, trong lòng rất bình tĩnh, không hề xoắn xuýt, chua xót hay đau lòng, chỉ giống như là nhìn thấy bạn bé mình tìm được một người hợp ý, trong tâm hoàn toàn là chúc phúc và vui mừng, ngoài ra, không còn gì khác.

Quả nhiên sự rung động của cậu với Đường Ý Xuyên chỉ là cảm kích và kích động.

Ninh Vãn suy nghĩ một chút, nếu như Thẩm Thư Vân kết hôn với người khác, có lẽ cậu sẽ xúc động và giết kẻ đó mất, nào có thể cười nói một câu nhớ mời tôi tham gia lễ cưới.

Đường Ý Xuyên xua tay: “Không thành vấn đề.”

Thẩm Thư Vân đi rồi, Ninh Vãn bắt đầu thường xuyên qua lại gia đình của Thẩm Thư Vân. Cậu biết đến Thẩm Thư Vân bình thường sẽ trở về vào kỳ nghỉ lễ giáng sinh, còn tết đến thì ở Singapore, vì vậy cậu đã chọn đến thăm hai người cha của anh một ngày trước đêm giao thừa. Năm thứ nhất, Thẩm Minh Quyết gầm thét bắt cậu cút đi, ném đi tất cả những thứ Ninh Vãn đã mua ra ngoài, Ninh Vãn im lặng ngồi hút thuốc nguyên một đêm trước cửa nhà anh, cho đến khi mặt trời dần ló rạng những tia nắng ban mai mới cầm áo khoác rời đi, trở về nhà cũ của Ninh gia ở thành phố R với đôi mắt đỏ ngầu để tham dự bữa tiệc thường niên ở đó.

Năm thứ hai, Thẩm Minh Quyết vẫn còn muốn đuổi cậu đi ra ngoài, là An Như Hạc ngăn cản Thẩm Minh Quyết, bảo ông không nên tức giận, nhưng cùng lúc cũng không cho Ninh Vãn bước vào trong nhà nửa bước. An Như Hạc khoác một chiếc áo lông trên vai, đứng ở cửa bình tĩnh nói: “Chàng trai, cậu đem những thứ đồ này mang về, chúng tôi không cần.”

Khóe miệng của Ninh Vãn đắng chát: “Chú An, cháu không phải muốn lấy lòng ai, cháu chỉ muốn làm những gì có thể để bù đắp lỗi lầm của mình…”

“Cậu không hề có lỗi với chúng tôi.” An Như Hạc dựa vào khung cửa, bên ngoài đang bắn pháo hoa ầm ĩ, cho nên ông hơi cao giọng nói “Người mà cậu nên bù đắp, phải là Tiểu Vân mới đúng.”

Ninh Vãn không nói nên lời, và ngồi trên cầu thang ẩm ướt suốt đêm, lắng nghe âm thanh lách tách của pháo nổ bên ngoài, hút hết cả ba bao thuốc lá.

Cho đến một năm trước mới từ từ nguôi lòng. Lúc ấy vừa qua ấy ngày Tết, băng trên mặt đất vẫn chưa tan, khi Thẩm Minh Quyết quyết định ra ngoài không hiểu để trượt chân trong con hẻm tối, nằm trên đất không đứng dậy nổi, được người qua đường hảo tâm đưa đi bệnh viện, Hóa ra nó liên quan đến vết thương cũ do ông để lại khi bộ đội đặc chủng, bị đau dữ dội ở lưng dưới, buộc phải giải phẫu, và cần một số phục hồi đơn giản sau phẫu thuật.

Ninh Vãn không biết nghe tin từ đâu, nhanh chóng đến bệnh viện, lẳng lặng ngồi chờ bên cạnh An Như Hạc, chờ Thẩm Minh Quyết bị đẩy ra, cậu vẫn nhẫn nhục chịu khó mà làm hộ công. Thẩm Minh Quyết không thể động đậy, Ninh Vãn liền cõng lấy Thẩm Minh Quyết giải quyết vấn đề sinh lý, cõng ông đi xuống lầu làm kiểm tra, cậu biết Thẩm Minh Quyết không muốn mở miệng nói chuyện với cậu, thế là dứt khoát im lặng luôn, coi như mình là người vô hình, chỉ khi nào Thẩm Minh Quyết cần đến cậu mới yên lặng đứng ra, cõng Thẩm Minh Quyết trên lưng.

Một người hữu tâm hay vô tình đều rất dễ dàng nhìn ra, có câu nói xưa rằng đạo cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử (gần giống nghĩa của câu “cha mẹ nuôi con biển hồ lai láng, con nuôi cha mẹ kể tháng kể ngày”),huống chi Ninh Vãn không phải là một người nhàn rỗi —— thời điểm Thẩm Minh Quyết không cần đến, cậu thường thường ôm máy vi tính ngồi ở góc tường gõ lạch cạch, đôi lúc sẽ chạy ra ngoài gọi cú điện thoại để họp bàn, nhưng vẫn cứ tự thân làm hầu hạ Thẩm Minh Quyết như thế hơn một tháng, mãi đến tận khi bệnh tình của ông thuyên giảm.

Như vậy như vậy, ai là người đều sẽ xúc động. Tuy rằng Thẩm Minh Quyết vẫn nhìn Ninh Vãn với sắc mặt tối tăm, nhưng cuối cùng cũng không giống trước vô cùng phản cảm, gặp nhau là nắm đấm ngứa, An Như Hạc thỉnh thoảng sẽ ở trong bệnh viện bắt chuyện và cùng Ninh Vãn ăn cơm.

Ninh Vãn trong những ngày Thẩm Thư Vân ra đi, thứ cậu học được nhiều nhất chính là “Đúng mực” và “Tiến thóai”, cậu vì không muốn khiến Thẩm Minh Quyết cảm thấy xấu hổ, cho nên trước khi ông một ngày, cậu đã đặt một món quà để chúc mừng trên tủ đầu giường, liền biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, thật giống như chưa từng xuất hiện bóng dáng cậu trong phòng bệnh.

Năm thứ ba Ninh Vãn gõ cửa Thẩm gia.

Trong những năm này, Ninh Vãn đã nhận được một số tin tức về Thẩm Thư Vân tuy rằng không thường xuyên, rất rải rác, dù sao Thẩm Thư Vân ở nước khác, tin tức cũng không dễ dàng nhận được như vậy. Ninh Vãn không phải không nghĩ tới việc đuổi theo Thẩm Thư Vân, nhưng cậu sợ chính mình lại dẫm vào vết xe đổ ba năm trước, điều càng sợ chính là bên cạnh Thẩm Thư Vân đã có người khác, cậu ngược lại biến thành kẻ dư thừa, bởi vậy chỉ đành khổ sở nén lại niềm nhung nhớ, chậm chạp không dám truy tìm.

Vào những đêm khuya không ngủ được, Ninh Vãn đều nhớ đến Thẩm Thư Vân —— cậu đoán Thẩm Thư Vân phải chăng đã làm phẫu thuật bỏ ký hiệu, phải chăng đã sớm thoải mái quên đi chút tình cảm này, chỉ để lại nơi đây một mình cậu với nỗi quạnh quẽ, càng lún càng sâu.

Tình yêu có thể giúp con người ta quyết chí tiến lên, cũng có thể khiến kẻ khác sợ đầu sợ đuôi.

“Hao phí nhiều công sức như thế cũng không phải không công.” La Kiêu mang Ninh Vãn ra khỏi hồi ức, “Tớ nghe Tiểu Hàn nói, anh ấy có thể quay lại vào tháng tới. Cậu có muốn gặp lại anh ấy không?”

Cái người gọi là “anh ấy”, không thể nghi ngờ chính là Thẩm Thư Vân.

Ninh Vãn ngón tay cuộn mình lên, trái tim cậu chậm chạp cảm nhận nỗi đau, mỗi một chữ nói ra đều như nhuộm đẫm máu tươi chảy ra khỏi cơ thể: “Ngộ nhỡ anh ấy không muốn gặp tôi thì sao?”

La Kiêu cười cười một tiếng, cầm lấy một cái bát múc canh ra: “Vậy cậu cứ việc lén lút đến gặp anh ấy thôi chứ sao. Gặp lại anh ấy một lần cũng tốt mà, đừng tưởng tôi không biết cậu cả ngày chỉ biết dựa vào một tấm ảnh của người ta để lại sống qua ngày.”

~Hết chương 51~

Bình luận

Truyện đang đọc