BẠCH NGUYỆT QUANG HƯƠNG HOA NHÀI

Thẩm Thư Vân ngồi trong phòng bếp, cùng dì Ngô nhặt đậu que, dù sao anh cũng không có chuyện gì làm, tới nơi này cùng dì Ngô nói chuyện phiếm giết thời gian.

“Thẩm tiên sinh, gần đây sao đột nhiên gầy đi thế, có phải thân thể không thoải mái?”

Từ khi Thẩm Thư Vân cùng Ninh Vãn kết hôn, dì Ngô tại biệt thự làm việc, chậm rãi thân quen với Thẩm Thư Vân Ninh Vãn, bà hơn 50 tuổi, gương mặt hiền từ, tay chân lanh lẹ nấu ăn khéo, Thẩm Thư Vân xem bà như người nhà, bởi vậy khi nhàn rỗi không có việc gì cũng sẽ cùng bà tâm sự, quan hệ coi như không tồi.

“Có sao?” Thẩm Thư Vân nhẹ nhàng véo, bẻ gãy đậu que, sau đó ném vào trong bồn, “Có thể là con ăn ít đi, gần nhất không có khẩu vị ăn uống.”

“Vậy hôm nay lại làm món dưa chuột trộn chua ngọt đi, cái này khai vị.”

Thẩm Thư Vân ngẩn ra, ngay sau đó nhẹ giọng nói: “Cũng đúng, bất quá cũng không cần làm quá nhiều.”

Dì Ngô nghiêng đầu nhìn phía Thẩm Thư Vân, hỏi: “Ninh tiên sinh không về ăn sao?”

“Anh ấy……” Thẩm Thư Vân ngực xoắn chặt, sắc môi dần dần tái nhợt “Anh ấy hẳn sẽ không về nữa.”

Dì Ngô không có nghe hiểu thâm ý trong lời Thẩm Thư Vân, chỉ cúi đầu, nghe theo lời anh: “Ra vậy, mấy ngày nay Ninh tiên sinh xã giao hình như hơi nhiều, có thể công ty có chuyện bận.”

Bận?

Bận cái gì chứ?

Thẩm Thư Vân không chú ý, bẻ gãy đậu que giòn tan thành hai đoạn ngay giữa, anh cúi đầu, nhìn hai đoạn đậu que trong lòng bàn tay bị gãy, có chút xuất thần.

Có chút đồ vật chính là như vậy, đã bẻ gãy, thì chẳng còn lành lặn nữa.

Anh lại nghĩ, người tâm sao có thể trở nên đổi thanh mau như vậy? Anh cùng Ninh Vãn ở bên nhau, bất quá ngắn ngủn ba năm, lòng nhiệt tình của Ninh Vãn đối với anh đã tiêu tán……Giữa bọn họ, còn chưa kịp đến cái mốc thất niên chi dương, đừng noí đến mười năm chi ước, chỉ ba năm, đã đi đến cuối.

“Thẩm tiên sinh?” Dì Ngô gọi anh.

Thẩm Thư Vân phục hồi tinh thần, xin lỗi cười cười: “Ngượng ngùng, dì xem con chân tay vụng về……”

“Này có cái gì nha, một miếng đậu que thôi. Thẩm tiên sinh, dì thấy, sắc mặt con không được tốt lắm,” dì Ngô lo lắng nhìn anh, quan tâm hỏi, “Muốn lên lầu nghỉ ngơi một chút hay không?”

“Cũng được.”

Thẩm Thư Vân từ phòng bếp lui ra, ngồi phòng khách mở ra một quyển sách, để lên đầu gối, nửa ngày cũng không có lật qua một tờ, không biết anh rốt cuộc đọc vào mấy chữ.

Anh một người, cô đơn, không gian lắng đọc khí lạnh âm u.

Thẩm Thư Vân hiện tại coi như có được, chỉ có một đoạn còn hồi ức coi như tốt đẹp, cùng với một đoạn thời gian hôn nhân trên danh nghĩa.

Thật giống như một người đã bị phán tử hình, bị áp lên hình đài, ấn trên mặt đất, chờ đợi dao phía trên đầu rơi xuống —— Thẩm Thư Vân đang đợi, chờ khi Ninh Vãn nguyện ý cùng anh thẳng thắn, cũng đang đợi Ninh Vãn lựa chọn.

Vẫn tốt, giữa bọn họ vốn chẳng có nhiều thứ có thể ràng buộc không thể dứt bỏ, tỷ như con cái, tỷ như tài sản, mấy thứ này nhẹ nhàng như mây gió thôi.

Đường Ý Xuyên dựa theo địa chỉ Ninh Vãn cho lái xe đi tới một quán bar, là một quán bar mở dưới mặt đất, đi xuống thang đu, anh mở cửa liền nhìn thấy Ninh Vãn ngồi ở phía bên phải quầy bar.

Anh ta nắm thật chặt áo gió, như sợ lạnh đem mặt vùi vào cổ áo cao cao, đi đến chỗ Ninh Vãn, ngồi xuống bên cạnh, vẫy bartender búng tay một cái, chỉ vào bình rượu Whiskey lóng lánh phía sau hắn: “Tôi muốn ly Long Island Iced Tea*.”

(Long Island Iced Tea được pha chế từ 5 loại rượu chính là Tequila, Vodka, Rum, Gin, Triple kết hợp với Cola thêm vài viên đá trong veo và một lát chanh vàng. Khi thưởng thức loại cocktail này, bạn phải ngậm vài giây rồi mới từ từ nuốt xuống để thong thả cảm nhận các vị cay, đắng, chua, ngọt của nó. Chính vì vậy mà thưởng thức Long Island Iced Tea được xem là một nghệ thuật.)

Cái ly trước mặt Ninh Vãn đã trống không, xem ra đã đợi trong chốc lát, Đường Ý Xuyên chống quầy bar, bất đắc dĩ nói: “Ninh tổng, sao đột nhiên lại nhớ hẹn tôi ra uống rượu?”

“Anh có nhớ hay không, anh ở thành phố R đã cứu một đứa trẻ suýt chết đuối?” Ninh Vãn nâng mắt, ánh sáng hồng trên quầy bar xẹt chiếu qua khóe mắt, khiến mí mắt mỏng lớn nhìn có vẻ hồng hồng, “Đó là tôi.”

Đường Ý Xuyên sửng sốt trong chốc lát, nhớ tới hình như khi mười tám tuổi năm ấy xác thật có một chuyện như thế, nhưng qua ngần ấy năm, đã sớm quên đứa bé kia trông như thế nào, càng không nghĩ tới sẽ gặp nhau trong hoàn cảnh này, anh ta đánh giá Ninh Vãn, sau đó cười một tiếng: “Thật không nghĩ tới, qua nhiều năm như vậy a……”

“Anh mười tám tuổi năm ấy xuất ngoại, đi nước Mỹ du học đúng không?” Ninh Vãn trong đầu hiện ra tin tức thám tử đưa cho mình, từ gia đình bối cảnh đến quá trình học tập, thậm chí đời sống cá nhân yêu đương này nọ “Trách không được tôi tìm lâu như vậy, tìm không thấy anh, nguyên lai anh đi Mỹ.”

Giọng Đường Ý Xuyên trầm xuống: “Cậu điều tra tôi?”

Ninh Vãn nhấp môi, hơn nửa ngày mới đáp: “Đúng. Nhưng tôi không có ác ý, tôi chỉ là, muốn xác nhận người kia năm đó có phải anh hay không…… Mong anh đừng tức giận.”

Đường Ý Xuyên khó hiểu nhìn Ninh Vãn: “Cậu sao lại chấp nhất với chuyện kia làm gì?”

Đối với Đường Ý Xuyên mà nói, chuyện đó chỉ là chuyện nhỏ —— chẳng qua lúc đó nghỉ hè nhàm chán lúc đi ra ngoài tản bộ, ở bờ sông Vị Danh thấy một người sắp chết đuối,  theo bản năng nhảy vào vớt người lên mà thôi. Lại nói tiếp, chỉ là thuận tay làm việc thiện, đã không suy nghĩ cặn kẽ gì, càng không muốn được hồi báo, thậm chí nếu không phải bởi vì đứa bé kia có đặc điểm phân hoá cực sớm, anh ta cũng chẳng nhớ nổi chuyện này.

“Tôi tìm anh thật lâu, cũng suy nghĩ về anh thật lâu.”

Đường Ý Xuyên đồng tử phóng đại, theo bản năng nắm chặt cái ly trước mặt, muốn xuyên qua ánh sáng ái muội nơi quán bar, thấy rõ biểu cảm Ninh Vãn, biết rõ tâm tư Ninh Vãn, mà khi anh ta đối diện với đôi mắt chấp nhất kia, trong lòng chuông cảnh báo  nháy mắt vang lên.

Này không ổn.

“Ninh Vãn,” Đường Ý Xuyên theo bản năng kêu tên đầy đủ, “Nhưng mà cậu…… đã là người có gia thất.”

Anh ta nhắc nhở cậu, không nên nói chuyện quá giới hạn.

Ninh Vãn như trong mộng tỉnh lại, hai chữ “gia thất” như một tia chớp, bổ vào đỉnh đầu cậu, chợt làm cậu thanh tỉnh, vô thố nhìn Đường Ý Xuyên, ánh nhìn vô thố này, dường như còn mang theo ý xin lỗi, cuối cùng lung lay đứng lên, lời nói lẫn mùi rượu phả ra: “Chờ tôi.”

Lưu lại hai chữ này liền rời đi, còn Đường Ý Xuyên một người ở quán bar buồn rầu bưng kín đầu.

Ninh Vãn đối anh là ý tứ kia sao?…… Mới vừa thoạt nhìn giống như là ý đó a!

Đường Ý Xuyên uống một hớp lớn Long Island Iced Tea, hương vị nóng lạnh đan xen tê tê đầu lưỡi, thong thả chảy vào yết hầu, sau đó,  cơ thể dần dần ấm lên.

Rốt cuộc là mình đã tạo nghiệt gì a, sao lại trêu chọc những hai đứa trẻ làm chúng rớt vào lưới tình, một cái hai cái, làm mình thiệt sốt ruột.

Người trẻ tuổi thật sự quá khó đối phó…… Anh cũng bởi vì ham tuổi trẻ mỹ mạo đã ăn mệt một lần, thật đúng là không muốn lại nhảy vào cái vũng nước đục lần nữa……

Đường Ý Xuyên ghé vào trên quầy bar, mặt dán vào mặt bàn đá cẩm thạch, xúc cảm lạnh băng đẩy lùi hơi nóng của rượi một chút, nhưng đầu óc lại dần dần hỗn độn thành một đống hồ dán. Ngón tay anh ta hơi hơi cuộn tròn, lẩm bẩm một cái tên: “Ốc Ba Nhĩ……Walpole……”

Bình luận

Truyện đang đọc