BẠCH TỔNG LẠNH LÙNG LẦN ĐẦU YÊU!


Amony vân vê tấm ảnh của Tôn Cửu Vi trên tay, nét mặt đầy vẻ phân vân.

Ông ta không có thói quen qua lại với những người phụ nữ đã qua tay.

Nhưng có điều, nhan sắc của cô quá tuyệt đẹp, lần đầu tiên gặp mặt, ông ta đã muốn thăng hoa trên thân thể của cô rồi.
Bây giờ người đẹp dâng đến tận miệng, chẳng lẽ ông ta lại từ chối.

Có thể cô cần một lợi ích nào đó nên mới mời gọi ông ta như vậy, nhưng tạm thời, ông ta không quan trọng điều đó, cô muốn gì, ông ta đều có thể đáp ứng.

Điều nên làm bây giờ, ông ta chấp nhận lời mời gọi của cô trước đã.
“Bạch tổng.”
Bạch Hàn Phong thận trọng nghe điện thoại của Amony: “Chào ngài, có vấn đề gì sao?”
“Tôi muốn đổi địa chỉ của cuộc hẹn tối nay sang khách sạn khác, tôi sẽ gửi số phòng và địa chỉ.”
“Không thành vấn đề, tôi sẽ sắp xếp giúp ngài, chúc ngài có một buổi tối vui vẻ.”
Hắn tắt máy, mang khuôn mặt lạnh tanh đi gặp Bạch Từ Lăng.
“Em sắp xếp Tôn Cửu Vi đến đâu rồi?”

Bạch Từ Lăng đang nghiền ngẫm trước tấm thẻ phòng, Bạch Hàn Phong bất ngờ bước vào, anh ta liền giật mình giấu tấm thẻ đi.

Vẻ mặt nghiêm nghị, lãnh khốc nhanh chóng hồi phục: “Cô ta đang ở đó rồi, phòng tổng thống, khách sạn C.”
“Có người canh gác không?”
“Không có, bên trong mở bằng vân tay, bên ngoài mở bằng thẻ phòng, cô ta không có khả năng thoát ra được.”
“Đưa thẻ phòng cho anh.”
Bạch Từ Lăng không thèm hỏi mục đích, lập tức đưa thẻ phòng cho hắn.

Anh ta không có tâm trạng muốn biết Bạch Hàn Phong sẽ làm gì, cũng chẳng buồn quan tâm đến tình hình của Tôn Cửu Vi, đầu óc anh ta bây giờ đã đậu trên tấm thẻ phòng của Chu Thiên Như.
“Mẹ à, Chu Thiên Như có nhắn lại gì không? Đã năm giờ chiều rồi.”
“Cạch.”
Mẹ con cô ta lập tức tròn mắt nhìn ra cửa.

Cánh cửa sang trọng bị người bên ngoài đẩy vào thật mạnh mẽ.

Dáng người thanh mảnh cùng với những bước chân vững chắc của Bạch Hàn Phong hiên ngang bước vào phòng tổng thống.
Một tay hắn buông thõng, tay kia bỏ vào túi quần.

Dừng bước trước mặt hai mẹ con Tôn phu nhân đang ngồi trên giường với một bộ dạng lo lắng.
Hàng lông mày rậm khẽ nhíu lại, đôi mắt quyền lực như đại bàng ở trên cao nhìn xuống nhân gian chiếu thẳng lên người bọn họ.
“Hàn…Hàn Phong.”
Tôn phu nhân run lẩy bẩy trước sự xuất hiện của hắn.

Tôn Cửu Vi cứng đơ người, mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới.

Cô ta mới chỉ nghe kể, bây giờ mới được tận mắt nhìn thấy đôi chân dài cùng với dáng người cao lớn, dáng vẻ hiên ngang của hắn.
Cô ta đã từng ruồng rẫy người đàn ông hoàn mỹ như thế này ư? Cô ta đã bỏ lỡ một người hội tụ đầy đủ nhan sắc, quyền uy, tiền bạc như thế này ư?
Giờ nhìn lại, hắn thanh cao bao nhiêu, cô ta bần hàn bấy nhiêu.


“Đưa bà ta đi!”
Thanh âm lãnh khốc của hắn bất chợt vang lên.

Hai người vệ sĩ hắn đem theo lập tức đi từ ngoài vào, bám chặt lấy hai cánh tay Tôn phu nhân, kéo ra ngoài.
Tôn phu nhân trợn tròn mắt, vội vàng âm thầm dúi chiếc điện thoại vào cho Tôn Cửu Vi.
“Buông ra, buông tôi ra, Hàn Phong, Hàn Phong, cháu làm gì vậy?”
Tôn phu nhân mặt mày tái mét, hoảng sợ kêu lên, ra sức vùng vẫy đẩy hai người vệ sĩ ra.

Bạch Hàn Phong đứng im như tượng, không có bất cứ phản ứng gì, mặc kệ bà ta đang cố hết sức gào thét.
Tôn Cửu Vi bị phong thái bức người của hắn làm cho hoảng sợ, bất giác lùi về phía sau giường, chỉ có thể bất lực ngồi đó, trơ mắt nhìn mẹ bị vệ sĩ đưa đi mà không dám kêu dù chỉ một tiếng.
Tiếng kêu của Tôn phu nhân xa dần, Bạch Hàn Phong liền tiến lại gần chiếc giường hơn.
Luồng khí lạnh lẽo càng thêm phần áp bức không gian rộng lớn.

Cả người Tôn Cửu Vi run như cầy sấy, cố gắng bám víu vào mép chăn để tìm nơi nương tựa.

Không gian như muốn đóng băng vì hắn.

Không một tiếng động vang lên, chỉ có sự run rẩy của Tôn Cửu Vi không ngừng va đập vào không khí.
“Đưa cô ta đi.”
Cuối cùng hắn cũng lên tiếng, vệ sĩ bên ngoài lập tức đi vào.


Bế cô ta lên xe lăn rồi đẩy đi.
“Bạch Hàn Phong, Bạch Hàn Phong, anh muốn làm gì, anh muốn đưa tôi đi đâu, thả tôi ra, mau thả tôi ra Bạch Hàn Phong.”
Hắn chẳng thèm để những tiếng la hét đó vào tai, lạnh lùng bước theo sau, đôi mắt bạt ngàn sự nham hiểm.
Amony không đặt phòng tổng thống, chỉ đặt một phòng thường.

Đúng là kỳ lạ, phải chăng ông ta hưởng thụ xa hoa, hoành tráng quen rồi, nên giờ muốn đổi gió, trải nghiệm cảm giác tầm thường, mộc mạc.
“Xin chào, anh có phải người quen của cô Chu Thiên Như không?”
Vừa sắp xếp phòng khách sạn ổn thoả xong.

Đột nhiên số điện thoại của cô gọi đến.

Bạch Hàn Phong nhíu mày, đúng là số máy của cô, nhưng người gọi không phải cô mà là một người đàn ông.
“Anh là ai, cô ấy đâu?”
Bạch Hàn Phong siết chặt điện thoại, nét mặt trở nên khẩn trương, kích động gầm lên.


Bình luận

Truyện đang đọc