BẠCH TỔNG LẠNH LÙNG LẦN ĐẦU YÊU!


Cửa phòng tắm bật mở.

Mái tóc của Bạch Hàn Phong nhỏ vài giọt nước xuống sàn.

Cúc áo ngực mở phanh ra, lộ rõ vòm ng ực săn chắc, quyến rũ.

Nước lạnh không thể khiến hắn tỉnh táo nổi.

Đầu óc hắn lúc này chỉ hiện ra cơ thể của cô.
Không ổn rồi, d*c vọng đang càng lúc trỗi dậy mãnh liệt hơn.

Hắn không thể kiềm chế được nữa.

Hắn sải bước đến gần chiếc giường.

Hơi thở đàn ông phả rất rõ vào không trung khiến Tôn Cửu Vi nằm trong chăn không khỏi bất an trước sự di chuyển của hắn.

Hắn nắm lấy tấm chăn, kéo một cái, rồi dùng cả cơ thể cao lớn nằm phủ lên người cô.
Mặt Tôn Cửu Vi cứ thế lộ ra khỏi lớp chăn.

Cơ thể hắn đang đè lên cơ thể cô ta không chút kiêng dè.


Ngũ quan sắc nét, góc cạnh cân đối đập thẳng vào mắt cô ta.

Cô ta kinh ngạc không thốt nên lời trước vẻ đẹp hoàn mỹ, hút hồn người của hắn.

Đầu óc cô ta quay cuồng, trống rỗng
Chuyện mà Chu Thiên Như muốn giúp cô ta là để cô ta lên giường cùng với Bạch Hàn Phong ư?
“Cạch.” Cửa phòng đột nhiên bật mở.
“What?” Đèn phòng vẫn bật sáng trưng.

Amony cầm nắm cửa, trợn tròn mắt: “Cái quái gì vậy?”
Bạch Từ Lăng gấp gáp, dùng toàn bộ sức lực chạy lên cầu thang bộ.

Khi vừa vào sảnh khách sạn, anh ta đã bắ gặp Amony đang ở trong cửa thang máy.

Nhìn thấy ông ta ở khách sạn, anh ta không thể nghĩ ra trường hợp tốt đẹp nào khác.
Anh ta liều mạng chạy thẳng lên phòng của cô.

Cũng là lúc thấy bóng dáng Amony quẹt thẻ phòng.

Anh ta lao tới khi cửa đã mở.

Bạch Hàn Phong lập tức đứng phắt lên.

Vừa nhìn thấy Bạch Từ Lăng, Tôn Cửu Vi đã hoảng sợ tới mức bật dậy khỏi giường, hai tay bất giác đưa lên che chắn trước ngực.
Mắt Bạch Hàn Phong đục ngầu.

Hai bàn tay siết chặt, nhìn Tôn Cửu Vi như thể muốn lao đến băm cô ta ra thành trăm mảnh
”Chuyện…chuyện gì vậy anh?”
Bạch Từ Lăng thực không tin nổi vào mắt mình.

Đây là phòng của Chu Thiên Như, sao Bạch Hàn Phong và Tôn Cửu Vi lại ở đây, hai người này từ bao giờ đã phát sinh quan hệ kiểu này vậy.
Chu Thiên Như nhếch mép, giả ngây giả ngô bước từ ngoài vào, nhìn Tôn Cửu Vi đứng run nhong nhóc bên cạnh giường, cô liền đắc ý nói: “Ồ, Tôn tiểu thư, chân cô đã bình phục rồi đấy á.”
Sau đó lại nhìn sang Bạch Hàn Phong, cô kinh ngạc che miệng: “Đây là phòng của chúng tôi mà, cô làm gì với người đàn ông của tôi vậy.”
Amony quay phắt người lại nhìn cô, giờ đây ông ta không khác gì một kẻ thừa, một con dối bị đẩy đưa, trêu đùa.

Cô thản nhiên nhìn lại ông ta.


Ông ta liền siết chặt tay, tức giận quay người bỏ đi.
“Từ Lăng.” Bạch Hàn Phong đột nhiên gầm lên: “Đưa cô ta cuốn xéo khỏi nơi này.”
Bạch Từ Lăng giật mình, nhìn Bạch Hàn Phong chăm chăm.

Hắn không định giải thích gì về chuyện này sao?
Hắn đột nhiên ngẩng lên, phóng ánh mắt tức giận nhìn Bạch Từ Lăng: “Đưa cô ta cút ra khỏi đây!”
Chuyện rốt cuộc là thế nào, bị phong thái của hắn áp bức, Bạch Từ Lăng chỉ có thể hành động theo bản năng, lập tức kêu hai vệ sĩ lôi Tôn Cửu Vi ra ngoài.

Chu Thiên Như có chút hụt hẫng, mọi người không làm ầm ĩ chuyện này lên mà cứ thế đưa nhau rời khỏi sao.

Cô lùi bước, định ra khỏi phòng thì Bạch Hàn Phong đã lao đến, đóng sầm cửa lại, đồng thời khoá trái.
Hai tay siết chặt, đầy sự tức giận từng bước tiến đến trước mặt cô.

“Em bỏ thuốc tôi, gài Tôn Cửu Vi vào phòng để Amony bắt gặp cảnh đó, em muốn ông ta hiểu lầm rằng tôi chung đụng phụ nữ với ông ta, làm hỏng chuyện làm ăn của tôi, đúng không?” Cô lùi dần theo từng bước tiến, đột nhiên gầm lên: “Hả?”
Hắn đấm mạnh vào tường, tay chống hai bên không cho cô một lối thoát.
Chu Thiên Như giật mình, nhưng vẫn dùng ánh mắt kiên định nhìn hắn: “Thì sao, anh định làm gì tôi?”
“Em hận tôi tới vậy cơ à?”
“Kẻ từng làm tổn thương tôi, sẽ không có chuyện được nhận kết quả tốt đẹp.”
Hắn cười thành tiếng, phả hơi thở nóng rực vào tai cô: “Được, vậy tôi sẽ biến tôi thành ngoại lệ của em.”
Hắn rít qua kẽ răng, siết chặt eo, giữ chặt gáy, lao tới cắn rít đôi môi mềm mại, căng mọng của cô.

Chu Thiên Như không kịp định hình, cô trợn tròn mắt, lưng bị áp sát vào tường tới mức khó chịu, cả người đột nhiên căng cứng.
“Ưm…buông ra.”
Cô vừa hé răng, hắn đã tham lam đẩy lưỡi vào thăm dò cái miệng thơm thơ, ngọt ngào của cô.

Cô càng ra sức dãy dụa, hắn càng giữ cô chặt hơn.

Đột nhiên hắn buông cô ra.

Ánh mắt rực lửa nhìn thẳng vào cô: “Thuốc là do em chuốc mà, em tự nhận lấy hậu quả đi.”
Dứt lời, hắn bế thốc cô lên, ném xuống giường, cô còn chưa kịp phản kháng, cơ thể cường tráng của hắn đã lao đến, đè lên thân thể mềm mại của cô.

Hắn ngấu nghiến cúi xuống cắn lấy cắn để đôi môi của cô đến bật máu.

Bàn tay không an phận, di chuyển ra khắp cơ thể cô không sót một vị trí nào.
“Buông…tôi…ra.”
Cô càng ra sức dãy dụa, hắn càng mạnh mẽ làm tới, người cô càng bị cơ thể hắn siết chặt lại.

Cô đâu biết, cô càng phản kháng sẽ càng k1ch thích d*c vọng trong hắn.
Hắn nhả môi cô ra, chống tay xuống hai bên, phả hơi thở nóng rực lên khuôn mặt trắng nõn, mịn màng của cô: “Ở nhà tôi lâu như vậy, chẳng lẽ em không có chút rung động nào với tôi sao?”
Chu Thiên Như ấm ức, căm phẫn nhìn hắn: “Thứ tôi muốn là lật đổ Bạch thị, không đời nào tôi thích anh.”
Chu Thiên Như kiên định hét lên, trong khi cô còn đang nằm dưới thân của hắn.

Bạch Hàn Phong dùng thân hình cao lớn của hắn khoá chặt người cô lại, khoé miệnh của hắn bất giác nhếch lên trước bộ dạng căm tức nhưng không làm gì được của cô: “Có thích hay không, sau đêm nay sẽ rõ.”
Hắn mạnh mẽ xé rách chiếc áo sơ mi lụa, gục xuống khoá chặt môi cô, bàn tay tiếp tục thăm dò đến nơi sâu thẳm nhất.

“Không! Buông…tôi…ra…! Ưm…” Lúc này, dù thánh thần có xuất hiện cũng không thể nào ngăn cản được hắn phát ti3t trên cơ thể cô.


Bình luận

Truyện đang đọc