BẠCH TỔNG LẠNH LÙNG LẦN ĐẦU YÊU!


Bạch Hàn Phong mang bộ dạng tức giận đùng đùng trở về nhà.

Lão quả gia và đám giúp việc nhìn thấy liền không dám lên tiếng, chỉ im lặng cúi chào hắn.
Hắn không liếc một ai, cứ thế lạnh lùng đi lên phòng.

Chỉ có duy nhất Chu Thiên Như là không có mặt khi hắn trở về, bởi cô còn đang bận lau chùi phòng bếp mà khi nãy đã được lão quản gia phân công.
Nhìn mọi thứ đã bóng loáng, cô ngó nghiêng nhìn không gian vắng lặng không có một ai, chắc chắn rằng không bị ai bắt gặp, liền ngồi thụp xuống, áp mặt xuống sàn, nhìn vào gầm tủ có chiếc điện thoại của cô vẫn đang nằm yên vị trên đó.

Làm thế nào để lấy được nó bây giờ?
Cô và anh chị của cô giờ đây như những kẻ sống ở hai thế giới tách biệt, chẳng thể có bất cứ một phương thức liên lạc nào hết, anh chị cô ra sao rồi cô không biết, mà hiện tại cô thế nào rồi anh chị cũng không hay.
"Du Du."
"Dạ."
Lão quản gia đột nhiên xuất hiện khiến cô sợ hết hồn.

Vội vàng từ dưới đất đứng lên ngay ngắn trước mặt bà ta.
Lão quản gia hoài nghi nhìn cô: "Cô đang làm cái trò gì vậy hả?"
Cô nhìn gầm tủ rồi lại nhìn lão quản gia, lắp bắp: "Tôi...tôi xem có còn bụi nữa không để tôi lau lại."
Lão quản gia liếc gầm tủ một cái, rồi khinh khỉnh nhìn cô: "Vậy là sạch sẽ rồi, mau lên mời thiếu gia xuống dùng bữa tối."
Chu Thiên Như vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: "Vâng, vâng, tôi đi ngay." Rồi nhanh chóng chạy tót lên phòng của Bạch Hàn Phong.
Cô đâu có biết, bên trong phòng là khuôn mặt đang tức giận như muốn luộc chín của không gian của hắn.


Vì vội vàng quá mà cô bất cẩn, quên không gõ cửa, cứ thế tự ý đẩy cửa bước vào mà chưa có sự đồng ý của hắn.
"Đại thiếu gia, đến giờ..."
"Cút ra khỏi tầm mắt tôi." Hắn gầm lên, còn dùng ánh mắt giết người nhìn thẳng vào mắt cô ngay khi cô vừa xuất hiện ngoài của.

Chu Thiên Như giật mình, trợn tròn mắt, vừa ngơ ngác, vừa kinh ngạc.
Cả người cô ngay lập tức run rẩy, không gian lạnh toát khiến cô không khỏi rét run.

Luống cuống hít thở rồi gật đầu như gà mổ thóc, mặt mày xanh lét, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi phòng.

Cô chỉ định báo với hắn là đến giờ cơm tối rồi mà thôi.

Nhưng còn chưa nói hết, đã bị bộ dạng tức giận của hắn làm cho sợ chết khiếp rồi.
Cửa phòng vừa được cô đóng lại, đôi mắt hắn liền trùng xuống, ý thức được bản thân vừa có chút lớn tiếng, hình như cũng có chút quá đáng thì phải.
Hắn vừa tức giận cái gì vậy, cô đâu làm gì có lỗi với hắn.

Nhưng, tại sao hắn phải cảm thấy có lỗi, cô là giúp việc, hầu hạ hắn, nghe lời hắn, còn phải nghe cả những lời mắng mỏ của hắn là lẽ đương nhiên, vậy tại sao tâm tư hắn bỗng ngưng lại, sự tức giận của hắn lại bị phân tâm, cảm xúc của hắn bỗng trở nên ngập ngừng, áy náy.
Lão quản gia nhìn cô rụt rè trở lại phòng bếp, cùng những người giúp việc khác dọn đồ ăn ra bàn, bà ta liền tiếp lại gần hỏi: "Sao thiếu gia còn chưa xuống?"
Cô len lén nhìn ra ngoài cửa phòng bếp vẫn trống trơn, rồi lại e dè nhìn lão quản gia, thấp giọng nói: "Thiếu gia đột nhiên tức giận với tôi."
Dọn đồ ăn ra xong, cô liền tự giác lánh đi chỗ khác, mất công lát nữa hắn nhìn thấy cô lại gầm gừ lên.
Bạch Hàn Phong ngồi trước bàn ăn to lớn, giúp việc cung kính đứng tản ra xung quanh, cúi thấp đầu, ánh mắt hắn âm thầm đưa tới đưa lui, nhưng không hề thấy cô đâu hết.

Tâm trạng của hắn đang cực kỳ không tốt, vốn dĩ hắn không định xuống dùng bữa, nhưng sau khi lớn tiếng với cô xong, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại muốn đi xuống để nhìn cô một cái.
Tạm thời, hắn không còn cảm thấy tức giận về bản hợp đồng nữa, nhưng trong lòng hắn lại thấp thỏm, khó chịu vì không thấy mặt mũi cô đâu.
Sau khi hắn xử lý công việc xong, cũng không thấy cô lên matxa cho hắn.

Cô đang coi lời hắn là thật đấy à, kêu cô cút cô liền cút luôn.
Hôm trước chỉ vì câu trả lời thẳng thắn của hắn khi cô hỏi hắn về chuyện hắn sẽ kết hôn với Tôn Cửu Vi đã khiến cô khóc sưng cả mắt.

Thế còn lời nói nặng nề của hắn kia thì liệu có khiến cô khóc nguyên đêm một lần nữa hay không?
Người lớn tiếng là hắn, mà người nghe lại là cô, vậy mà hắn lại trằn trọc cả đêm không ngủ được, rốt cuộc, tâm trạng này của hắn là sao, lý do gì mà hắn lại khó chịu đến như vậy?
***
Sáng hôm sau...
"Du Du đâu?"
Bạch Hàn Phong nghiêm mặt hỏi lão quản gia khi hắn xuống dưới phòng khách, đáng ra cô phải lên phòng hắn từ sớm để chuẩn bị cùng hắn đến bệnh viện trị liệu mới đúng, đằng này, hắn đã sửa soạn xong rồi mà vẫn chưa thấy mặt mũi của cô đâu.
Đột nhiên, hắn cảm thấy hôm nay căn biệt thự của hắn vắng vẻ đến lạ, trong khi người giúp việc vẫn không ngừng qua lại.
Lão quản gia cung kính trả lời: "Thưa đại thiếu gia, Du Du đang ở ngoài vườn, số hoa trước đó tôi đặt mới về sáng nay, nên tôi đã kêu cô ấy phụ giúp mọi người đưa hoa ra sau vườn."
Bạch Hàn Phong trừng trừng mắt nhìn lão quản gia, sự tức giận đang được hắn kìm nén: "Hoa về lúc mấy giờ?"
Lão quản gia bỗng cảm thấy bức bối vô cùng, tại sao hắn lại có vẻ mặt dữ dằn như thế kia mùa hè oi bức nhưng lại cảm thấy cả người rét run: "Dạ, hoa về từ lúc bốn giờ sáng."
"Bây giờ là mấy giờ?"
"Dạ, là bảy giờ sáng."
Bạch Hàn Phong bặm chặt môi, hít một hơi sâu.


Lão quản gia lập tức liền nín thở.

Hắn dứt khoát điều khiển xe ra hành lang phía sau.

Lão quản gia đang định ngăn lại thì hắn đã đi mất.
Chu Thiên Như đang chật vật với những chậu cây lớn nhỏ.

Không biết thời gian đã qua bao lâu nhưng cô làm từ lúc trời chưa sáng tới lúc trời sáng bạch vẫn chưa xong.
"Đúng là mệt chết đi được."
Cô tự lẩm nhẩm trong lòng.

Không hề hay biết Bạch Hàn Phong đã ở phía không xa nhìn cô.
Lão quản gia không khỏi hoảng sợ, nhưng vẫn buộc phải đi theo phía sau.

Không biết tiếp theo hắn sẽ làm gì.
Yếu hầu của Bạch Hàn Phong bỗng di chuyển lên xuống, không gian chợt im ắng tới mức nghe ra được làn sóng dữ dội đang dâng trào trong lòng hắn.
Khu vườn kia, chỉ có một mình cô đang bê những chậu hoa vào vị trí đã được chỉ định từ trước, ngoài ra, không còn bất cứ người giúp việc nào cùng làm với cô.
"Quản gia, là phụ giúp hay là bà bắt một mình Du Du làm tất cả, hả!?
"Choang!"
Chậu hoa nhỏ trên tay Chu Thiên Như lập tức rơi xuống, cô quay phắt lại nơi phát ra tiếng nói, bộ dạng hoảng sợ như gặp quỷ, thanh âm gắt gỏng, to lớn của hắn làm trái tim cô như muốn giật tung lên.
Hắn phóng thẳng ánh mắt đang ngập trong tức giận về phía cô, lớn tiếng ra lệnh: "Qua đây!"
Chu Thiên Như ngơ ngác, cô ngờ ngợ nhìn lão quản gia đang đứng phía sau hắn.


Bà ta lập tức gật đầu, ánh mắt còn khẩn trương ra hiệu cho cô mau bỏ đó, qua chỗ hắn.
Biểu hiện đó của cô càng khiến hắn thêm tức giận.

Cô không ngay lập tức nghe lời của hắn mà còn phải quay sang thăm dò nét mặt của lão quản gia nữa cơ à? Rốt cuộc nơi này ai mới là người làm chủ mà cô phải thăm dò ý kiến của người khác trước mệnh lệnh của hắn.
Hắn lại tiếp tục phóng ánh mắt giết người về phía lão quản gia: "Bà đang muốn thay tôi làm chủ?"
"Thưa đại thiếu gia, tôi không có ý đó."
Đôi mắt hắn gằn nhìn ra ngoài khu vườn đang bị cỏ dại che lấp những khóm hoa: "Nội trong ngày hôm nay, nếu tôi thấy còn một cọng cỏ ở ngoài vườn, thì đừng có trách tôi ác."
Chu Thiên Như bấy giờ mới chạy đến trước mặt Bạch Hàn Phong, hắn liền dữ dằn ra lệnh cho cô: "Lập tức, lên phòng của tôi."
Chu Thiên Như vừa kịp tiêu hoá lời hắn nói, liền chạy đi rửa tay thật sạch, rồi vội vàng lên phòng ngủ của hắn.
Cửa phòng bật mở, người xuất hiện là cô, như chỉ chờ có vậy, Bạch Hàn Phong liền mắng cô xối xả: "Họ bảo cô làm gì thì cô làm đó à, đừng quên, cô làm giúp việc riêng cho tôi chứ không phải làm giúp việc cho họ, không có lệnh của tôi mà cô cũng dám làm à, cô có não không vậy?"
Chu Thiên Như khựng lại, tròn mắt, ngờ nghệch đứng lặng, rốt cuộc là hắn đang tức giận cái gì vậy?
Cô không làm thì lão quản gia kêu cô lười biếng, cô làm thì Bạch Hàn Phong kêu cô không có não.

Chẳng lẽ bây giờ, ngoài những lúc phải chăm sóc cho hắn, thì cô nên về phòng đi ngủ hay sao? Rõ ràng cô cũng chỉ đang làm việc dành cho một giúp việc thôi mà.
"Tôi...tôi...xin lỗi đại thiếu gia." Cô cúi gằm mặt, giọng lý nhí như muỗi kêu.
Hắn liền ngẩng cao mặt, dường như cơn giận đã có phần nguôi ngoai: "Nói xem, lỗi của cô là gì?"
Đột nhiên cô lại ngơ ngác, cô cũng chưa biết lỗi của cô là gì, nhưng trước bộ dạng tức giận nghiêm trọng này của hắn, cô vẫn nên tự giác nói lời xin lỗi: "Thưa đại thiếu gia, là tôi đã không làm đúng ý của thiếu gia."
Câu trả lời mông lung của cô suýt thì khiến hắn nhịn không nổi mà bật cười.

Nhưng hắn vẫn còn kiểm soát được cảm xúc, khoé miệng chỉ khẽ nhếch lên một cái.
Hình như cô càng ngày càng thông minh, thông minh theo kiểu ngây thơ và trong sáng, đôi mắt của cô lúc nào cũng cho hắn một sự chân thật đển rung động tâm can.
"Chuẩn bị đến bệnh viện với tôi!"
Đôi mắt hiện lên một chút phong lưu của hắn liếc nhìn cô một cái..


Bình luận

Truyện đang đọc