BẠCH TỔNG LẠNH LÙNG LẦN ĐẦU YÊU!


“Tuần sau, Chart Lee về nước, mẹ sẽ đưa con đến bệnh viện kiểm tra một chút.”
Trong phòng làm việc sạch sẽ, rộng lớn.

Bạch Hàn Phong đang ngồi nghiêm nghị trước bàn làm việc xử lý tài liệu.

Đột nhiên Bạch phu nhân bước vào.
Tiếng gõ cửa vừa dứt, bà ta đã ngang nhiên mở cửa, đôi môi đỏ chót đồng thời mấp máy.

Mang những lời nói rõ ràng, rành mạch rót thẳng vào tai Bạch Hàn Phong.

Mặt hắn ngay lập tức sa sầm lại, ngón tay gõ trên bàn phím bất chợt dừng hẳn lại.

Chân mày nhíu chặt như bị ai đó chọc tức.
“Là giúp việc nói với mẹ sao?”
Bạch phu nhân thong thả ngồi xuống sofa, bỏ qua ánh mắt đã le lói tia tức giận của hắn: “Mẹ thấy cô ta nói cũng đúng, trước đó, chân của con chưa từng được chữa trị, là con không muốn ai động chạm vào vết thương nên mới từ chối trị liệu, nhưng biết đâu, chân của con còn có khả năng hồi phục thì sao, hơn nữa, Chart Lee là một bác sĩ giỏi, chắc chắn sẽ có cách để chữa khỏi cho con.”

Hắn cố gắng kìm nén sự tức giận đang bập bùng trong lòng, kiên nhẫn không ngắt lời của bà ta, hạ giọng xuống, đối đáp với bà ta bằng sự nhẹ nhàng nhất: “Không, con đã chấp nhận được điều đó, vậy nên sau này mẹ đừng bao giờ nhắc đến vấn đề này nữa.”
Bạch phu nhân bỗng chau mày lại, nghiêm mặt nhìn Bạch Hàn Phong: “Tại sao lúc nào con cũng trốn tránh, nếu con sợ đàm tiếu thì con phải đi chữa khỏi cho người đời sáng mắt ra chứ.”
Yết hầu hắn bỗng di chuyển lên xuống, đôi mắt vẫn dán chặt lên màn hình: “Nếu lỡ không thể chữa khỏi thì sao, có phải câu chuyện của con sẽ bị mang ra làm trò cười cho thiên hạ.”
Bạch phu nhân hít một hơi sâu, đứng phắt lên, bước đến bàn làm việc, đối diện với hắn: “Ai dám mang con ra làm trò cười, con từ bỏ ngay ý nghĩ ương ạch đó đi được không.”
“Tóm lại, con tuyệt đối không đi.” Hắn thở hắt ra một hơi, cả người toả ra khí lạnh.

Bực bội tới mức cả hai vai của hắn rung lên.

Cặp đồng tử đen sẫm lại, hai bàn tay nổi đầy gân xanh, ánh mắt hình viên đạn như muốn xuyên thủng màn hình máy tính.
Đã bao nhiêu năm trôi qua, hắn vẫn nhất quyết từ chối trị liệu.

Bởi vết thương này gắn liền với quá khứ đau đớn năm đó.

Tại hắn mà Bạch gia mới lâm vào tình thế phá sản.

Hắn muốn dùng vết này để trừng phạt bản thân.

Để mãi mãi ghi nhớ sai lầm đó.

Hắn không muốn ai động đến vết thương của hắn, càng không muốn bị ai đó nhắc đến vết thương.

Hắn chỉ muốn được yên ổn.
Một phần cũng là bởi, hắn không có lòng tin rằng chân của hắn có thể chữa khỏi được, mặc dù chưa một lần thử trị liệu.
Đang yên đang lành, tự nhiên cô từ đâu xuất hiện, còn to gan nói với cả mẹ hắn về vấn đề này.

Bà ta chính là người nôn nóng muốn đôi chân của hắn bình phục nhất.

Nhưng trước giờ không dám nói, có lẽ hôm nay, vì Chu Thiên Như nên bà ta mới có động lực để nói ra thêm một lần nữa.

Bạch phu nhân không bị bộ dạng của hắn làm cho nhún nhường, không hiểu sao lần này bà rất có quyết tâm.
“Mẹ nhất định sẽ đưa con đi trị liệu cho bằng được.”
Hắn hít một hơi sâu, dựa hẳn lưng ra sau ghế, ngửa cổ lên nhìn trần nhà, nghiến răng nghiến lợi nói thành tiếng chỉ đủ hắn nghe thấy: “Tôi nhất định sẽ bắt cô phải trả giá.”
***
Trời chưa kịp tối, mây đen đã ùn ùn kéo đến, sấm chớp nhằng nhịt trên bầu trời, sau một hồi liền đổ cơn mưa như trút nước xuống thành phố xinh đẹp, đang trong giờ cao điểm, các phương tiện nườm nợp qua lại, đèn đường lấp lánh cả trên không trung và mặt đường.
Còi xe xen lẫn tiếng mưa tạo ra tiếng ồn cực kỳ khó chịu.

Bàn tay của tài xế không ngừng toát mồ hôi lạnh.

Cả người thi thoảng run lên, ánh mắt không tự chủ được, liên tiếp nhìn lên chiếc gương nhỏ ở bên trên.
Bạch Hàn Phong vẫn ngồi im như một bức tượng.

Không biết hắn bị làm sao, từ lúc hắn ngồi vào xe đã mang thái độ tức giận đùng đùng, đôi môi hắn mím chặt, ánh mắt dữ dằn như muốn giết chết người khác.

Cả chặng đường dài cũng không hé răng nói nửa lời.

Rốt cuộc, hôm nay ai đã chọc tức hắn vậy?
“Chào đại thiếu gia!”
Giúp việc cúi gập người, cung kính chào hắn.


Hai người vệ sĩ phía sau liên tục ra hiệu mau tránh ra, đại thiếu gia đang cực kỳ tức giận, nhưng không một ai hiểu ký hiệu nhắc nhở đó.
Chu Thiên Như cũng bám theo sau lưng lão quản gia, cung kính cúi chào hắn.

Ngay lập tức, ánh mắt nóng như lửa đốt của hắn chiếu thẳng lên người cô.

Không gian xung quanh bị khí lạnh toả ra từ người hắn làm cho giảm xuống vài độ.

Mấy nữ giúp việc bấy giờ mới ngỡ ngàng trước phong thái lạnh lùng của hắn.

Cả biệt thự không một tiếng động, đôi mắt ai nấy đều đóng băng trước thái độ tức giận của hắn.
Chuyện gì xảy ra đây? Thái độ đó là như thế nào? Trong lòng ai nấy đều sợ hãi, run rẩy, hoá đá tại chỗ như người bị điểm huyệt, không hẹn mà cùng kêu thầm trong lòng.

Đại thiếu gia tức giận rồi!
“Cút ra khỏi đây!”.


Bình luận

Truyện đang đọc