BẠN GÁI CŨ EM MUỐN TRỐN SAO


Hôm sau, Diệp Mộng Vy từ từ tỉnh giấc, cơn dị ứng cũng đã qua đi, cả người chỉ còn lại màu da trắng nõn nà.

Hoắc Vũ cả đêm canh cô mà không thể chợp mắt, vừa thấy động tĩnh đã hối hả gọi, lo lắng đến đứng ngồi không yên:
_ Vy Vy, em tỉnh rồi sao?
_ Anh là ai thế hả?
_ Vy Vy, anh là Hoắc Vũ, là bạn trai của em đây? Em sao vậy, không nhớ anh sao?
_ Anh điên à, tôi làm gì có bạn trai?
_ Nằm yên đây, anh gọi bác sĩ!
Hoắc Vũ chạy ra khỏi phòng, Diệp Mộng Vy nhìn theo mà nhíu mày khó hiểu, từ từ ngồi dậy dựa lưng vào giường.
Cạch.
Cửa phòng mở ra, Điệp Mộng đi vào như chẳng có chuyện gì, trên tay còn cầm theo hộp cháo nóng hổi.

Diệp Mộng Vy vừa nhìn thấy cô ta đã tinh nghịch gọi lại, gấp gáp nói:
_ Điệp Mộng, người đàn ông vừa nãy là ai vậy? Anh ta nói mình là bạn trai của chị.
_ Chị Vy Vy, chị lại bị chạm dây thần kinh rồi sao? Anh ta thật sự là bạn trai của chị.
_ Em nói điêu vừa thôi, đọc lịch trình tiếp theo cho chị đi!

Điệp Mộng bất lực đến cùng cực, lần trước cũng bị như vậy, phải mất hai tháng mới nhớ lại mọi chuyện, đến Diệp Hoắc Ảnh Quân cũng bị Diệp Mộng Vy bỏ quên.
Điệp Mộng lấy iPad ra mở lịch trình lên xem, mắt không ngừng liếc nhìn xem sắc mặt của Diệp Mộng Vy, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì khác thường.
_ Chị, hôm nay có một buổi chụp poster phim "Sủng phi thành hậu", sau đó đến thử đồ của bộ sưu tập mùa đông.

Chị, còn có...
_ Bác sĩ, cô ấy bị mất trí nhớ rồi, đến tôi là ai cũng không nhớ nữa!
_ Để tôi kiểm tra, anh đừng hốt hoảng nữa!
_ Tôi không hốt hoảng sao được? Bạn gái của tôi không nhớ tôi, tôi không hoảng sao được?
Điệp Mộng nhìn Diệp Mộng Vy mặt đầy khó hiểu như vậy, nhất thời cô ta không những không tin cô bị mất trí nhớ tạm thời, mà còn là mất đi một phần kí ức của Hoắc Vũ, nói chung là liên quan đến Hoắc gia.

Nhưng có lẽ, Diệp Hoắc Ảnh Quân cũng bị vạ lây.
Điệp Mộng nhìn bác sĩ đang chăm chú kiểm tra, thấy vẻ mặt khó xử của ông khi không thể tập trung được, chỉ vì Hoắc Vũ đứng cạnh cứ liên tục nói chuyện không ngừng.

Cô ta đứng lên nhìn bác sĩ, không ngần ngại mà nói ra:
_ Bác sĩ, xin thứ lỗi vì đã cắt ngang.

Chị ấy bị mất trí nhớ tạm thời là do trong lúc hôn mê bị tắt thở, một phần kí ức về một thứ hoặc một người nào đó bị ngăn lại, khiến chị ấy không thể nhớ ra được! Và Hoắc tổng chính là ví dụ điển hình, chị ấy không muốn nhớ đến hoặc muốn xóa bỏ đi một chuyện đau buồn nào đó, nhưng lại liên lụy đến người bên cạnh.

Bác sĩ hiểu được và gật đầu, vẫn không quên hỏi lí do Điệp Mộng vì sao biết chuyện này:
_ Chuyện này cũng từng xảy ra, nhưng tại sao cô lại biết?
_ Lần đầu tiên bị như vậy đã khiến chị ấy mất trí nhớ hai tháng, nhưng lần đó cũng quên đi những chuyện liên quan đến Hoắc tổng, đến đứa con đầu lòng còn bị chị ấy lãng quên.

Bác sĩ ở Mỹ đã kiểm tra qua, nói là, đừng cố gắng để chị ấy nhớ lại, mà hãy để chị ấy tự điều chỉnh bản thân, muốn nhớ hay không đều do chị ấy!
_ Phải, trường hợp muốn cố gắng để người mất trí nhớ lại, có thể dẫn đến mất trí vĩnh viễn, hoặc ngược lại là nhớ ra chuyện khi trước! Không có gì nữa tôi xin phép đây!
Hoắc Vũ không muốn tin nhưng sự thật đã bài ra trước mắt, không tin cũng không được! Điệp Mộng nhìn ra được tâm sự của Hoắc Vũ, vừa hàn gắn không lâu lại sa cơ vào bước đường này, người đau chỉ có người nhớ mãi một tình yêu.
Điệp Mộng muốn giúp cũng không được, nhưng không giúp lại cũng không được! Cô ta ngồi lại vào ghế, đưa tay hướng về Hoắc Vũ, nhỏ giọng giới thiệu với Diệp Mộng Vy:
_ Chị Vy Vy, đây là Hoắc Vũ là chủ tịch tập đoàn Hoắc thị, người quản lý khi trước của Hoà Hoãn, là crush của chị, trước khi chị bị tai nạn mất trí, chị thường hay đeo bám anh ấy, còn tỏ tình vài lần nhưng không thành công.

Bây giờ chị bị như vậy, không chịu trách nhiệm với anh ấy, anh ấy sẽ kiện chị tội gây rối đấy!
_ Gì chứ, chị thích anh ta sao? Sao chị lại không có ấn tượng gì chứ?
_ Do chị bị mất trí nhớ tạm thời nhưng chị yên tâm, nếu chị đeo bám thêm vài ngày nữa, không chừng anh ấy đổ gục trước nhan sắc của chị thì sao?
Điệp Mộng nheo mắt nhìn Hoắc Vũ, như hiểu dụng ý của cô ta, anh vui vẻ ngồi xuống, bày ra bộ mặt uất ức nhìn Diệp Mộng Vy, oán trách nói:
_ Vy Vy, em trêu hoa ghẹo nguyệt, còn sinh cho anh một nhi tử rồi, em còn không chịu nhận sao? Lần đó là do em dụ dỗ bắt ép anh, nếu không cũng không lòi ra thằng nhóc đẹp trai như Bảo Bảo.


_ Là...là thật sao? Nếu vậy thì từ từ nói chuyện, anh đừng khóc mà! Điệp Mộng, phải làm sao đây?
_ Phải làm sao? Em quên mất, em để quên đồ dưới xe rồi, chị đợi em đi xuống dưới lấy đồ, đi lên đi xuống sẽ nghĩ ra cách cho chị.
Điệp Mộng nhường lại không gian riêng tư cho cặp đôi oan nghiệt này, có giữ được chân người mất trí như Diệp Mộng Vy hay không, phải xem thủ đoạn cao tay của Hoắc Vũ rồi!
Điệp Mộng vừa ra đến cửa đã thấy Hoắc Duệ Thần và Liên Dạ Nguyệt đi đến, phía sau còn vó Tĩnh Vụ và Diệp Hoắc Ảnh Quân, cô ta sợ sẽ ảnh hưởng đến chuyện tốt này nên đành kéo tất cả đi chỗ khác nói chuyện.
...
Căn phòng bệnh to lớn, người bệnh không nằm trên giường, người khác còn tưởng Hoắc Vũ mới là người bị bệnh đấy! Dùng mỹ nam kế khiến Diệp Mộng Vy khó xử, không ngừng dỗ dành người đàn ông không chịu lớn này!
_ Hoắc Vũ, anh đừng khóc mà, anh không khóc thì muốn gì tôi cũng đồng ý, anh khóc như vậy khiến tôi khó xử đấy!
_ Muốn gì cũng được sao?
_ Ừm...!muốn, muốn gì cũng được!
Hoắc Vũ cúi đầu lau nước mắt, không nhịn được để lộ nụ cười dần mất đi nhân tính của mình.

Ngước nhìn vẻ mặt khó xử đến dễ thương của Diệp Mộng Vy, anh mỉm cười nhẹ, nói ra chủ ý của mình:
_ Vy Vy, anh muốn em chịu trách nhiệm với anh, quan tâm anh, quan sát biểu cảm của anh, từng cử chỉ lời nói thay đổi thế nào, muốn em tập cách sống của một phu nhân Hoắc gia tương lai.
_ Anh cưới thê tử sao? Ngày xưa lấy vợ cũng không ai đòi hỏi như anh, muốn tôi làm vợ anh cũng không dễ như vậy!
_ Vậy em muốn gì, anh chiều em!
_ Bỏ đi, dù sao tôi cũng là người sai trước, tôi chịu trách nhiệm với anh.

Nhưng thời gian tới tôi đều phải ở phim trường, không thể hầu hạ anh được!
_ Không sao, sáng anh đi làm cùng em, chiều chúng ta cùng về, không phải sợ anh không ở cạnh em.
Diệp Mộng Vy nhẹ gật đầu, cảm thấy trong chuyện này có chút cấn chỗ nào đấy! Cô nhìn vẻ mặt đắc thắng của Hoắc Vũ, nhất thời không nhịn được, hỏi nhỏ:

_ Tôi thích anh, vậy anh có thích tôi không?
_ Không thích...
_ Anh không thích vậy mà lại bắt tôi chịu trách nhiệm, anh có bị thần kinh không?
_ Anh không thích nhưng anh yêu em, yêu từ cái nhìn đầu tiên.
_ Vậy mà anh còn để tôi theo đuổi, còn đáng mặt đàn ông sao?
_ Tại sao không? Bây giờ nam nữ bình đẳng, chuyện nằm trên cũng có thể cho phụ nữ bọn em còn gì?
Diệp Mộng Vy ngượng ngùng quay đi, không muốn nói thêm một chủ đề, nhỏ giọng đề nghị:
_ Buổi chiều phải chụp poster, anh đưa tôi đến phim trường đi!
_ Được, anh gọi Điệp Mộng làm thủ tục xuất viện cho em, chúng ta cùng đến phim trường.

Nhưng không công khai, chúng ta lấy thân phận gì để đi cùng nhau?
_ Anh là Hoắc gia chủ, vậy tương lai tôi chính là Hoắc gia chủ mẫu, vậy công khai đi, chúng ta tung hoành ở giới giải trí.
_ Được, em muốn gì cũng được, em giết người anh phóng hỏa, có Hoắc Duệ Thần và Điệp Mộng dọn tàn cục, chúng ta thống lĩnh giới giải trí.
_ Haha...!vậy anh phải nghe lời tôi, à không, nghe lời em.
_ Tuân lệnh.
Công khai là chuyện tốt, nhưng là phúc hay họa vẫn chưa biết được.

Chuyện Diệp Mộng Vy bị mất trí, giấu được bao nhiêu ngày cũng là hay rồi, chỉ sợ chưa quá ba ngày đã bị lộ, người chịu thiệt chỉ có Diệp Mộng Vy.


Bình luận

Truyện đang đọc