BẠN GÁI CŨ EM MUỐN TRỐN SAO


Lục Đình Thái quay người rời đi, Ái Phương không muốn buông tay nữa, vội vàng chạy đến níu kéo, bá đạo đẩy anh ta vào tường, ép sát không một khe hở.
Lục Đình Thái có chút lúng túng, lần đầu tiên tiếp xúc gần như vậy, gương mặt cũng có chút nóng lên, hai tay dính chặt trên tường, không cho bản thân làm gì có lỗi.
Ái Phương tỏ ra vẻ trêu chọc, tay đặt lên ngực mà sờ soạng, không hề nghĩ bản thân là con gái, cứ vậy mà trêu chọc Lục Đình Thái.
_ Thái Thái, cơ ngực của anh khoẻ thật đó, rắn chắc gì đâu á! Có phải..., em là người con gái đầu tiên chạm vào anh không, hình như có phản ứng mạnh với cơ thể của anh.
_ Ái tiểu thư, cô mà còn làm càng thì đừng trách tôi, chọc giận người đàn ông là xảy ra chuyện lớn đấy!
_ Anh nói gì vậy? Em chạm anh thôi chứ chọc giận gì chứ? Anh loạn ngôn rồi!
Ái Phương ngông cuồng sờ lên yết hầu của Lục Đình Thái, khiến nó chuyển động lên xuống, cơ thể của anh ta cũng xảy ra phản ứng, càng lúc càng nóng hơn.

Lục Đình Thái nhắm mắt kiềm chế, trong miệng nhẩm đọc gì đó muốn di chuyển sự chú ý của bản thân.

Nhưng hình như không thể làm vậy, anh ta càng kiềm chế thì Ái Phương càng không an phận, nhón chân một cái liền hôn lên yết hầu, khiêu khích dục vọng của Lục Đình Thái.
...
Sân thượng tầng mười hai.
Điệp Mộng đứng cạnh lan can, nhìn xuống bên dưới đang tấp nập xe qua lại, tâm trạng của cô ta cũng rối bời không gỡ ra được! Ly rượu trên tay cũng đã uống được một nửa, nhưng nó không khiến cho tâm trạng của Điệp Mộng vơi đi theo.
Cạch.
Cửa sân thượng được mở ra, người xuất hiện là người Điệp Mộng không muốn thấy nhất, bởi vì bức tường phòng bị sẽ bị phá hủy trong giây lát.


Cả hai nhìn nhau như hiểu được đối phương, Hoắc Duệ Thần từ từ bước đến, nhưng càng đến gần Điệp Mộng càng né tránh, một chút cũng không muốn đối mặt.
Hoắc Duệ Thần càng nghĩ càng thấy tức, anh ta không kiềm chế mà gọi Điệp Mộng, ánh mắt không còn sự dịu dàng mà thay vào đó là sự chết chóc, chiếm hữu, khát máu...
_ Điệp Mộng, em nói chúng ta là chị em cùng ba khác mẹ sao? Vậy bây giờ ba chết rồi, chuyện này không nói thì sẽ không ai biết, chúng ta vẫn có thể yêu nhau như bình thường mà!
_ Hoắc Vũ không nói gì với anh sao?
_ Nói gì là nói gì? Em nói gì với anh hai sao, hay là em có chuyện gì giấu anh?
_ Không, không có, anh đừng lại gần đây!
Hoắc Duệ Thần kéo tay Điệp Mộng, mạnh mẽ đẩy cô ta ngã xuống sofa, ngang nhiên nằm đè lên người Điệp Mộng, hận không thể hòa làm một với cô ta.
Điệp Mộng vùng vẫy trong vô vọng, ánh mắt sợ hãi nhìn Hoắc Duệ Thần, lớn tiếng nói:
_ Hoắc Duệ Thần, anh muốn làm gì, anh mau thả tôi ra!
_ Làm chuyện mà thằng em sẽ làm với chị gái cùng cha khác mẹ.

Chị yên tâm, anh sẽ khiến chị phải hiểu ra, cái danh chị gái này có xứng với chị hay không!
Rẹt.
Tiếng vang chói tai khiến Điệp Mộng nhớ lại chuyện ở quá khứ, ở căn nhà hoang ngoài ngoại ô, chính tiếng xé áo này luôn ám ảnh cô ta, cảm giác như bọn khốn đó đang ở trước mặt, nhất thời nước mắt cô ta rơi, sợ hãi gọi:
_ Duệ Thần, anh đừng như vậy mà, tôi sợ, tôi sợ lắm! Đừng chạm vào tôi mà, tôi xin anh đấy!
Câu nói đầy nỗi sợ hãi khiến Hoắc Duệ Thần như chết lặng, anh ta nhìn bản thân không khác gì những tên cầm thú muốn cưỡng hiếp Điệp Mộng.

Anh ta ngồi dậy, cởi áo khoác ngoài che cho Điệp Mộng, sau đó ôm lấy coi ta như một món bảo bối.
Điệp Mộng sợ hãi nép vào lòng Hoắc Duệ Thần, tiếng khóc thút thít khiến lòng anh ta như xé toạc ra.

Hành động khốn nạn có thể chia rẽ đôi ta một lần nữa, anh ta quyết định dùng lời nói để Điệp Mộng chịu nhận tình cảm của bản thân.
_ Mộng Nhi, sao lại nói dối anh, rõ ràng chúng ta không có máu mủ ruột rà, tại sao lại bịa chuyện chứ? Em không muốn ở cạnh anh đến vậy sao? Nếu em chưa đủ can đảm để tiếp nhận anh, anh có thể cho em thời gian để tiếp nhận, khi nào anh cũng có thể đợi em.
Điệp Mộng nghe xong thì càng khóc lớn hơn, nỗi uất ức trong lòng như được giải thoát bởi người mình yêu.

Quá khứ đời trước lại ảnh hưởng đến đời sau, nỗi ám ảnh mà Điệp Khả phải chịu, xém chút nữa lại xuất hiện trên người Điệp Mộng.

Nhưng cho dù không có gì to tát, nó cũng đã khiến cô bị ám ảnh một thời gian dài.
Hoắc Duệ Thần càng ôm chặt Điệp Mộng, tiếng khóc qua một lúc dần biến mất, chừa chỗ lại cho tiếng nói, Điệp Mộng cuối cùng cũng đã lên tiếng rồi!
_ Thần, quá khứ của em phức tạp lắm, phức tạp đến mức em còn không hiểu nó đã diễn ra thế nào! Em sợ quá khứ của bản thân sẽ ảnh hưởng đến người khác, đặc biệt là người em yêu.


Em sợ bản thân không xứng với anh, không xứng với thân phận cao quý của anh.

Bản thân em chỉ là nghiệt chủng của bốn tên đàn ông, em thật sự không xứng để có được tình cảm của anh.
_ Mộng Nhi, em xứng đáng, em xứng đáng có được tất cả những thứ tốt đẹp, tình cảm chân thành và một người thấu hiểu em.

Quá khứ của em anh không quan tâm, bởi vì nó không phải của em, ám ảnh tâm lí nhất thời có thể trị được, bù lại là mẹ em được cả bốn người đó bù đắp, em không những có ba mà có tận bốn người.

Đừng sống với quá khứ nữa, em cũng không phải nghiệt chủng, em là người con gái anh yêu.
Điệp Mộng lần này không khóc nữa, có lẽ bản thân đã thật sự được thông suốt rồi! Sống với quá khứ chỉ tội bả thân càng đau khổ, chỉ khiến bản thân không thể trở mình.

Suy nghĩ về quá khứ, là thứ thuốc độc ngầm giết chết một người.
Điệp Mộng mỉm cười, nghĩ bản thân thật ngốc nghếch, một người đàn ông thấu hiểu như Hoắc Duệ Thần, cô ta lại muốn đẩy ra xa, muốn đẩy đi càng xa càng tốt.

Cô ta chòm người hôn lấy môi Hoắc Duệ Thần, lần này không phải là nụ hôn của một tình yêu chớm nở, mà là một nụ hôn của sự ra hoa và chuẩn bị kết trái.
...
Trong căn phòng khách sạn, một nam một nữ quấn lấy nhau, nhưng có lẽ người đàn ông không muốn hợp tác, liên tục đẩy người phụ nữa ra, còn luôn miệng từ chối:
_ Đừng mà, chúng ta không được mà như vậy! Ê nè, đừng cởi cúc áo mà, không được cởi quần, ba cô mà biết là chúng ta bị dìm lòng heo đấy!
_ Anh điên hả, dìm lòng heo hình như là ngoại tình mà? Chúng ta là trai chưa vợ, gái chưa chồng, huống hồ anh còn là người em yêu, chúng ta gạo nấu thành cơm rồi đến gặp ba em sau!
_ Không được, Ái Phương cô bình tĩnh đi mà! Lần đầu tiên này cũng nên dành cho đêm động phòng, bây giờ mà ăn cơm trước kẻng sẽ không hay đâu!
Ái Phương không quan tâm, đè Lục Đình Thái xuống giường, nhướn mày khẳng định:

_ Chẳng phải chị Vy Vy và anh Hoắc Vũ cũng là ăn cơm trước kẻng sao? Họ vụng trộm với nhau có luôn Bảo Bảo rồi, họ đã cưới nhau đâu?
_ Chuyện này...,họ khác chúng ta, nói chung là không được!
_ Vậy tại sao anh không đẩy em ra? Rõ ràng là muốn mà còn ngại!
_ Chẳng phải là vì tôi chưa từng động tay với phụ nữ sao?
_ Anh nói láo, chỉ vì em là ngoại lệ nên anh mới không dám ra tay làm em đau! Thái Thái, đừng từ chối em nữa mà, em đau đó!
Ái Phương dùng chiêu mỹ nhân kế, nhưng có lẽ nó không có tác dụng với trai thẳng Lục Đình Thái.

Anh ta đẩy Ái Phương qua một bên, đứng lên chỉnh trang lại rồi quay người nhìn cô ta, lạnh giọng nói:
_ Ái tiểu thư, tôi phải đi rồi, hôm nay chưa xảy ra chuyện gì quá đáng, mong cô bỏ qua vì những cái đụng chạm bất kính.

Tạm biệt!
Ái Phương không tức giận mà còn mỉm cười nham hiểm, cô ta xuống giường, khoanh tròn tay trước ngực, giọng quỷ dị vang lên giữa màn đêm:
_ Thái Thái, lần sau anh sẽ không thể thoát khỏi tay em, đợi mà xem, anh nhất định sẽ chủ động với em.

Hừ!


Bình luận

Truyện đang đọc