BẠN GÁI CŨ EM MUỐN TRỐN SAO


Một đoạn dài thòn lòn chỉ muốn tẩy não những người có mặt ở đây! Diệp Mộng Vy không sợ những thứ được gọi là danh tiếng, là hình tượng bị mất đi! Cái cô sợ chính là bản thân giả tạo đến mức, không còn nhớ được con người thật của mình như thế nào nữa!
Lưu Tư Dao nhìn Diệp Mộng Vy nghiêm túc như vậy, nhất thời có chút hổ thẹn trong lòng.

Thời gian qua cô ta đã gây ra không ít chuyện chỉ để làm khó làm dễ Diệp Mộng Vy.

Vậy mà giờ đây, cô ta bị cô thu phục rồi, bị chính con người thật của cô làm cho hiểu ra mọi chuyện.
Lưu Tư Dao cúi người chín mươi độ, rồi lại dùng giọng điệu hối cải để xin lỗi Diệp Mộng Vy, khiến tất cả đều chết lặng, chỉ có Giang Ngọc Tôn trở nên tức giận.
_ Diệp Mộng Vy, tôi thừa nhận bản thân thời gian qua gây khó làm dễ cho cô, chỉ vì thấy cô vừa xinh đẹp lại tài giỏi, còn có được tình yêu của Hoắc Vũ.

Vốn tưởng bản thân chỉ cần nỗ lực một chút, vượt qua cô một chút, thì ánh mắt của anh ấy sẽ hướng về tôi.

Nhưng tôi sai rồi, tôi sai về những chuyện mình đã làm, những thứ tôi đã gây ra, kể cả chuyện hợp tác với Giang Ngọc Tôn chỉ để kéo cô xuống.
_ Lưu Tư Dao, cô đang nói cái gì vậy hả? Sao lại lôi tôi vào chuyện này? Cô muốn thì chết một mình đi, tôi không liên quan đến chuyện này đâu!
_ Chưa gì đã cụp đuôi nhận tội rồi sao? Tôi còn chưa tung đoạn clip này ra mà!
Nhất Tinh Thần đi đến, đưa đoạn clip của Lưu Tư Dao và Giang Ngọc Tôn ra, điều ngạc nhiên nhất là anh ta đã ra tay đánh Lưu Tư Dao, nếu truy cứu chuyện này, chắc gì Giang Ngọc Tôn không có tội?
Lưu Tư Dao không hốt hoảng cũng không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ có Giang Ngọc Tôn càng trở nên mất kiểm soát, tay chân quơ loạng choạng rồi chạy đi mất.
Mọi chuyện cứ vậy kết thúc, khiến mọi người có chút hụt hẫng khi nhìn thấy cái kết.

Diệp Mộng Vy nhìn Lưu Tư Dao đang trầm tư suy nghĩ, cô nhỏ giọng hỏi:
_ Cô có dự định tiếp theo không?

_ Vốn muốn vào Tử Đại để khiến cô mất đi sự nghiệp, nhưng giờ tôi nghĩ lại, mình đúng là ngu ngốc, chỉ vì tin vào cô ta.

Bây giờ phải tìm cách hủy hợp đồng, sau đó ra nước ngoài lập nghiệp lại, sống lại là chính mình.
_ Người cô nói là ai vậy?
_ Tôi không biết, người đó nhắn tin và gọi điện với tôi qua điện thoại, ban đầu thì bảo tôi gia nhập Hoà Hoãn, nhưng hôm sau lại bảo tôi gia nhập Tử Đại.

Tôi còn chả hiểu cô ta đang muốn gì nữa kìa!
Hoắc Vũ ngây người, vốn dĩ nghi ngờ người bí ẩn đó là Lưu Tư Dao, nhưng lại không tìm ra được gì, lại biết được Lưu Tư Dao bị người đó khống chế.

Rốt cuộc người này muốn gì, là ai, lại muốn nhắm vào Diệp Mộng Vy và Hoắc Vũ?
...
Sau khi giải quyết những chuyện không đâu, Hoắc Vũ đưa Diệp Mộng Vy về biệt thự của Tĩnh Vụ, cũng đã lâu cả hai mẹ con vẫn chưa gặp nhau, kể từ khi phim khai máy đến nay.
Diệp Hoắc Ảnh Quân ngồi phía trước chờ, nhưng đã qua nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa có ai ghé qua.

Tĩnh Vụ nhìn cháu mình như vậy, xót xa mà đi ra khuyên nhủ:
_ Bảo Bảo, vào trong đi con, một chút mẹ và ba sẽ đến thôi!
_ Đã mấy lần chút rồi, nhưng ba mẹ vẫn chưa về! Có phải họ quên con luôn rồi không?
_ Sao có thể, ba mẹ thương con còn không hết mà! Ngoan, mau vào trong thôi!
Quay người vừa muốn vào trong, tiếng động cơ vang lên bên ngoài cửa, Diệp Hoắc Ảnh Quân vui vẻ chạy ra đón.

Diệp Mộng Vy vừa nhìn thấy cậu nhỏ chạy ra, trong đầu liền có chút mông lung nhớ lại chuyện gì đó!
Lần này đầu cô không đau, chỉ đang cố gắng nhớ lại, Hoắc Vũ ngồi bên cạnh gọi mà cũng không nghe thấy! Ánh mắt vô thức trở nên sắc lạnh hơn, xe vừa ngừng lại, cô đã xuống xe ôm lấy Diệp Hoắc Ảnh Quân, vui vẻ hỏi:
_ Bảo Bảo có nhớ mẹ không?
_ Nhớ ạ, mẹ đã xong việc chưa?
_ Xong rồi! Tối mai mẹ đưa Bảo Bảo đi tiệc, có chịu không?
_ Dạ chịu, Bảo Bảo muốn đi cùng với ba nữa!
_ Được, vào nhà nói chuyện tiếp! Thưa mẹ con mới về.
Hoắc Vũ nhìn biểu hiện khác thường của Diệp Mộng Vy, nhất thời sống lưng anh có chút lạnh lẽo.

Anh lắc lắc đầu gạt bỏ, nối đuôi Tĩnh Vụ đi vào trong.
Diệp Mộng Vy nhìn đống đồ trên bàn, nào là sách, bút, màu vẽ, sau đó nhỏ giọng lên tiếng:
_ Học vẫn tốt chứ, hòa nhập được với bạn bè không?
_ Có ạ, đây là con vẽ gia đình chúng ta, có cả bà ngoại và ba Duệ Thần.

Mẹ ở đây, có đẹp không mẹ?
_ Đẹp, Bảo Bảo vẽ đẹp nhất! Đã ăn tối chưa?
_ Chờ mẹ và ba, hai người về trễ quá!

Diệp Mộng Vy nhìn sang Tĩnh Vụ, bà chột dạ né tránh cô, sau đó lên tiếng giải thích:
_ Là Bảo Bảo muốn chờ hai đứa, mẹ cũng không khuyên được!
_ Vậy mẹ đã ăn chưa?
_ Tất nhiên là chưa!
_ Vậy đi thôi, ăn tối trước rồi tính sổ sau.
_ Tính sổ gì vậy mẹ?
_ Bí mật!
Hoắc Vũ đen mặt, cảm giác lành lạnh khiến anh rùng mình.

Tĩnh Vụ không hiểu chuyện gì, nhìn Hoắc Vũ hỏi:
_ Có chuyện gì với con bé vậy?
_ Mẹ ơi, có lẽ con sắp đón chào cơn bão cấp mười hai rồi! Cô ấy hình như nhớ lại mọi chuyện rồi!
_ Nhớ lại là chuyện tốt mà!
_ Thời gian qua con dụ dỗ cô ấy rất nhiều đấy, cô ấy nhớ lại thì như tử thần đến cửa, mẹ ơi có cách gì cứu con không?
_ Mẹ đói quá, chúng ta vào trong ăn tối thôi! Đừng để Vy Vy phải chờ, nếu không con chết thêm lần nữa đấy!
Hoắc Vũ nghe xong liền chạy vào phòng ăn, ngồi ngay ngắn ngoan ngoãn bên cạnh Diệp Hoắc Ảnh Quân, len lén liếc nhìn Diệp Mộng Vy xem biểu hiện của cô hiện giờ.
Tĩnh Vụ không thể can thiệp vào chuyện này, nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi khi cơn giận của Diệp Mộng Vy nổi lên.

Bà chăm chú ăn tối, không quan tâm đến không khí xung quanh đã có rất nhiều thay đổi.
Trên bàn ăn, chẳng ai nói với ai tiếng nào nhưng vẫn không khiến tất cả phải buồn đi! Qua một lúc lâu, Tĩnh Vụ ăn xong, đũa vừa đặt xuống đã quay sang Diệp Hoắc Ảnh Quân, bình tĩnh hỏi:
_ Bảo Bảo đã no chưa?
_ Dạ rồi, nhưng ngoại ơi, con muốn ăn trái cây.
_ Được, vậy ngoại gọt cho con.
_ Mẹ, để Vũ gọt cho, mẹ và Bảo Bảo ra phòng khách đi!
Tĩnh Vụ muốn kéo dài thời gian cho Hoắc Vũ nhưng định mệnh không cho phép anh qua cơn bão này! Bà chỉ đành gật gật đầu rồi kéo theo Diệp Hoắc Ảnh Quân ra phòng khách.
Hoắc Vũ nhìn theo cọng rơm cứu mạng mà đau lòng.


Anh nhìn sang Diệp Mộng Vy, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nhỏ giọng hỏi cô:
_ Em muốn ăn trái gì, anh gọt cho em.
_ Trái cam.
Hoắc Vũ đau đầu thật rồi, đây chính là biểu thị anh phải cam chịu, không là tội càng thêm nặng.

Anh liều mạng hỏi cô một câu, liền nhận lại ánh mắt sắc lạnh:
_ Vy Vy, em nhớ ra rồi sao?
_ Không thì các người muốn dụ em đến khi nào?
_ Anh,...anh không có, anh là bị ép mà!
_ Ai ép anh, là ai ép?
Hoắc Vũ đảo mắt suy nghĩ, bỗng chốc lên tiếng đổ hết lỗi cho người khác:
_ Là Điệp Mộng, là cô ấy muốn em chịu trách nhiệm mà, anh chỉ hùa theo thôi mà!
_ Đúng nhở, vậy là anh hùa theo? Anh hùa theo có tâm thật đó, dụ em lên giường, dụ em công khai, dụ em tất cả mọi thứ, dụ em đối đầu với cả Giang Tôn, anh ghê thật đó!
_ Khoan đã, chuyện của Giang Tôn không liên quan gì đến anh, là anh ta tự đâm đầu vào chỗ chết, anh cản được sao?
_ Nhưng em quên anh ta là một sự cố, nếu không mọi chuyện đâu chuyển hướng như vậy!
_ Chúng ta đâu cần phải cãi nhau vì một người khác, có đúng không?
Diệp Mộng Vy vô thức gật đầu, nghe anh nói cũng có lý nên bỏ qua chuyện của Giang Ngọc Tôn, nhưng lại quên mất chuyện mình muốn tính sổ với anh.

Hoắc Vũ thấy cô không phản ứng gì, vội đi gọt trái cây để tìm cớ chuồn mất.


Bình luận

Truyện đang đọc