BẢN HÒA TẤU BẠC HÀ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ảnh sưu tầm

Kim Tắc Thái cười híp mắt nói: “Không có việc gì thì cũng không đến đây gõ cửa đâu.”

“Tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu.”

Kim Tắc Thái không đếm xỉa đến lời của đối phương, ngẩng đầu đi vào trong nhà, nhìn cả bàn lẫn ghế trong phòng khách chất đầy sách báo, anh ghét bỏ cầm toàn bộ sách báo đặt trên một cái ghế ném hết sang cái sô pha cũng lộn xộn không chịu nổi bên cạnh, sau đó kéo cái ghế tới trước bàn làm việc, ngồi xuống.

“Trà…”

Người đàn ông miệng ngậm điếu thuốc chân mang dép lê, chậm rãi đi tới, thẳng thắn nói, “Tôi không có trà.”

“Vậy nên….” Kim Tắc Thái mỉm cười ngẩng đầu, nhìn người đàn ông nói: “…Tôi đưa tiền đến cho cậu đây.”

“Bớt đi! Cậu đưa tiền? Lấy được chút tiền của cậu tôi phải chạy muốn gãy cả chân! Cái tên luật sư lưu manh nhà cậu lại có chuyện gì phiền toái, phải chạy đến đây tìm tôi.”

“Chậc!” Kim Tắc Thái tặc lưỡi, lắc đầu, “Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, lưu manh có văn hóa, lính cũng phải sợ.”

“Bớt dát vàng lên mặt đi!”

“Thật không may, tôi vừa khéo lại mang họ Kim!” (Kim nghĩa là vàng)

Trong lúc vừa cùng Kim Tắc Thái khẩu chiến, người đàn ông vừa lấy một cái ly giấy, từ trong ấm siêu tốc rót ra một ly nước, gạt hết đống đồ vật chất chồng trên bàn trước mặt Kim Tắc Thái sang bên cạnh, chừa ra một khoảng trống nhỏ, sau đó đặt ly nước lên chỗ đó.

Lúc này, hai người đàn ông cùng quan sát nhau một lúc, không hẹn mà đồng thời nói ra một câu —- “Cậu hôm nay sao lại ăn mặc như này?”

“Tôi ngày nào mà không mặc như này!” Người đàn ông mặc quần jean áo ba lỗ ngửa mặt nhìn trần nhà nói.

Kim Tắc Thái cười, giải thích nói: “Tôi có chút chuyện muốn làm, nên mới mặc như vậy.”

“Chậc, cậu có bao giờ ra ngoài mà không mặc thành nhân mô cẩu dạng đâu chứ, hôm nay lại giống người đi đường như vậy.” Người đàn ông phun tào nói.

“Hôm nay đúng là làm người đi đường.” Kim Tắc Thái nói rồi nhìn chung quanh một lượt, nói tiếp: “Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, thuê một trợ lý đi, cậu xem đi nơi này loạn như vậy, sắp sửa ngay cả chỗ để chân cũng không còn.”

“Không để chân được thì đi thôi, cậu bảo tôi đi còn gì….” Người đàn ông trong miệng ngậm điếu thuốc, vừa cười vừa nói, sau đó đặt mông ngồi xuống cái ghế đối diện Kim Tắc Thái, đắc ý nhả khói ra xung quanh.

Chỗ này là một căn hộ nhỏ trong một tòa nhà, sảnh ngoài được chủ nhân làm thành phòng khách kiêm văn phòng, ngoại trừ một số đồ đạc, vật dụng văn phòng đơn giản, là đủ các loại sách báo tạp chí cùng đồ lặt vặt lộn xộn chất chồng chất đống, nhìn kiểu nào cũng giống như vừa mới bị trộm ghé thăm. Nhưng mà, những người thân thiết với chủ nhà đều biết rõ, cách một cánh cửa, phòng ngủ cùng nhà vệ sinh ở bên cạnh đều được dọn dẹp sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, ngăn nắp gọn gàng. Phòng khách mất trật tự đến đáng sợ này chỉ là cách thức che giấu của chủ nhà, dùng làm vỏ bọc để ngăn cản những người hắn không muốn tiếp đón mà thôi.

Người đàn ông gảy gảy tàn thuốc trong tay. Nhìn cái dáng vẻ chẳng thèm để ý của hắn, Kim Tắc Thái sợ tàn thuốc rớt xuống sẽ đốt cháy đống giấy vứt lung tung mọi chỗ này, vội vàng đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, sau đó nhìn thấy một cái ly giấy bỏ đi, rót vào bên trong một chút nước, đặt ở trước mặt người đàn ông.

Người đàn ông thấy vậy, nhếch miệng cười, rít một hơi thuốc, sau đó hỏi: “Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”

“Điều tra một vài chuyện.”

Người đàn ông nghe xong, cường điệu thở dài một tiếng, “Biết ngay mà, dù sao thì…. cậu sẽ không cho tôi có cơ hội điều tra chuyện vợ cậu ngoại tình.”

Nghe câu này, Kim Tắc Thái không kiềm chế được, trên trán hiện lên ba đường hắc tuyến, anh nghĩ nghĩ nói: “Ừ, quả thật vẫn chưa phải là vợ tôi.”

“Tất nhiên cũng sẽ không phải là vợ của lão Chu kia.” Người đàn ông cười ha ha, “Lão Chu không có vợ, chỉ có một tình nhân.”

Kim Tắc Thái nhịn không được sửa lại: “An Nhiên không phải là tình nhân, An Nhiên đường đường chính chính là người yêu.”

Người đàn ông duỗi lưng một cái, ngước mắt lên nhìn. Đây là một người đàn ông ngoại hình bình thường, ngũ quan thường thường. Một người đàn ông như vậy ném vào trong đám đông sẽ lập tức bị nhấn chìm, hoàn toàn là bộ dáng một người qua đường. Nhưng mà hắn có một đôi mắt giống như hắc diện thạch*, lúc chăm chú nhìn ánh mắt sẽ lập tức trở nên sắc bén, khí chất trên người cũng sẽ theo đó mà thay đổi, trở nên rất mạnh mẽ rất có tồn tại cảm**. Tự biết đặc điểm của bản thân, cho nên người đàn ông này thường híp nửa con mắt. Người ngoài sẽ cảm thấy hắn giống như con mèo lười, còn người quen thì biết đây là một con báo, một con báo đang nghỉ ngơi.







* Hắc diện thạch – Đá Obsidian – Đá vỏ chai

* Tồn tại cảm: cảm giác tồn tại, ý là sự hiện diện mạnh mẽ, chỉ cần đứng đó thì không ai có thể không nhìn thấy.

“Cậu rốt cuộc là muốn tôi điều tra cái gì?” Người đàn ông không tình nguyện hỏi.

“Cũng giống như lần trước thôi, Tiểu Quách, đối với cậu mà nói chuyện này không khó.”

Tiểu Quách — Quách Kỳ, là một thám tử tư. Gian phòng nhỏ này chính là văn phòng thám tử của hắn. Quách Kỳ là một người đàn ông rất bí ẩn, Kim Tắc Thái quen hắn nhiều năm như vậy, đối với thân thế của hắn cũng không biết được bao nhiêu. Cái người đàn ông bên ngoài nhìn rất bình thường, thậm chí còn có chút lôi thôi này thật ra lại rất có năng lực. Những chuyện Kim Tắc Thái giao cho, hắn đều làm rất tốt. Quách Kỳ và Kim Tắc Thái giống nhau, quen biết khắp thiên hạ, được bạn bè công nhận là người đàn ông “Rất đáng tin tưởng”.

“A ha, còn nói đưa tiền đến cho tôi, hóa ra chỉ là loại chuyện này.” Quách Kỳ nghe xong lập tức phun tào.

“Như thế nào, cậu cảm thấy loại điều tra này thù lao ít sao?”

“Đó là chuyện đương nhiên.” Quách Kỳ nói chắc như đinh đóng cột, sau đó ngửa cổ nhìn trần nhà, nghĩ nghĩ nói: “Tôi ấy à, thích nhất chính là điều tra mấy vụ…. vợ chồng, người yêu ngoại tình. Vừa đơn giản lại còn mau lẹ, thù lao vừa cao lại vừa dễ lấy. Của cậu tính là cái gì, hừ!”

Kim Tắc Thái lắc đầu cười, “Thân là thành viên cứng của hội “Người yêu nhau đi chết đi chết đi”*, cậu đem cái sở thích ác liệt này vào trong công việc luôn à?”

* Hội “Người yêu nhau đi chết đi chết đi”: nguyên văn là 情侣去死去死, là một hội nhóm ảo trên mạng, dành cho những người độc thân, phá hoại sự hạnh phúc của các cặp đôi. Nhưng hiện tại chỉ là trò đùa, dùng để nói giỡn hài hước mà thôi, chứ không phải tổ chức phá hoại gì đâu. 

Tìm hiểu thêm tại đây và đây nhé!

Quách Kỳ không khách khí phản bác: “Sai rồi! Đại luật sư, không phải như thế! Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, điều tra chuyện vợ chồng ngoại tình…. không có tính nguy hiểm. Còn chuyện của cậu thì lại khác.”

Đợt trước, Doãn An Nhiên trong lúc đang phỏng vấn thì bị người của một ngân hàng tư nhân ngầm vô tình làm bị thương. Đối phương trong lúc ẩu đả đánh nhau đập vỡ tấm kính, mảnh vỡ văng ra quẹt trúng làm cổ Doãn An Nhiên bị thương, chảy rất nhiều máu. Mặc dù Doãn An Nhiên cảm thấy vết thương không có nghiêm trọng, cũng bảo rằng việc này chẳng qua chỉ là rủi ro xảy ra trong công việc của y, nhưng Chu Minh Nghĩa lại vô cùng khó chịu. Vậy nên Chu Minh Nghĩa quyết định thu thập bằng chứng giao cho cảnh sát, mong muốn có thể diệt trừ cái ngân hàng tư nhân ngầm kia. Lúc đó, chính là ủy thác cho Quách Kỳ đi điều tra.

Bây giờ, lại là một cái ngân hàng tư nhân ngầm nữa.

“Nhận, hay là không nhận? Đại thám tử!” Kim Tắc Thái cười hỏi.

Quách Kỳ nghe xong lập tức phủ nhận, “Đừng, dừng ngay! Đại luật sư, cậu đừng có gọi tôi là đại thám tử. Cậu chính xác là đại luật sư, nhưng tôi không phải đại thám tử.”

“Tôi biết sẽ có nguy hiểm, nhưng tôi tin tưởng cậu, nên mới đến tìm cậu.” Kim Tắc Thái thu hồi bộ dáng tươi cười, vô cùng nghiêm túc nói.

Người bạn trước mặt trở nên nghiêm túc, Quách Kỳ cũng thay đổi biểu tình lưu manh cà lơ phất phơ, dụi tắt điếu thuốc trong tay, nhìn Kim Tắc Thái nói: “Cậu muốn tôi nhận, cũng phải cho tôi một chút thông tin chứ, không thì tôi biết điều tra như thế nào?”

Kim Tắc Thái thấy đối phương đồng ý, không kiềm chế được nở nụ cười, chỉ chỉ đầu mình nói, “Thông tin ở chỗ này!”

Quách Kỳ lập tức nhăn mặt, nói: “Wow, chuyện này xem ra chắc chắn cũng chỉ có ít thông tin vụn vặt thôi…., lại là một vụ khó nuốt.”

“Tôi sẽ chỉnh lý thành một phần tài liệu văn bản rồi đưa tới cho cậu sau.”

“Đừng, đừng.” Quách Kỳ vội vàng từ chối nói, “Tôi không thích nhất chính là người khác tới chỗ này của tôi. Cậu có đồ vật gì muốn đưa cho tôi, thì gửi đến hòm thư đi, tôi tự mình đi lấy.”

Đối với người đàn ông tính tình kỳ quái lại có chút trạch này, Kim Tắc Thái biểu thị bất đắc dĩ cười nói, “Được rồi.”

Quách Kỳ khẽ ngả người ra ghế dựa, bày ra tư thế luôn luôn lắng nghe, khoanh hai tay trước ngực, hất cằm, nói với Kim Tắc Thái: “Là loại ngân hàng tư nhân ngầm gì, trước tiên cứ nói sơ qua một chút. Nằm ở đâu, ông chủ là ai cậu biết không?”

Kim Tắc Thái tỉ mỉ nói từ đầu: “Cách đây không lâu lắm, An Nhiên cùng đồng nghiệp đến khu phố bar chơi bi-da, quen được một cậu nhóc….”

Quách Kỳ ngắt lời, “Ngừng, ngừng ngay, chuyện này làm sao lại liên quan đến An Nhiên?”

Kim Tắc Thái nói: “Cậu vội cái gì, đợi tôi nói rõ đầu đuôi sự việc cho cậu nghe.”

“Cậu nói xa xôi như thế làm gì?”

Kim Tắc Thái trợn mắt trừng Quách Kỳ, “Tôi không nói rõ ràng, lát nữa cậu lại hỏi tôi.”

Quách Kỳ khoát khoát tay, bảo: “Được rồi, cậu nói tiếp, nói tiếp đi.”

“An Nhiên quen được một cậu nhóc, hai người trở thành bạn. Sau đó, An Nhiên phát hiện cậu nhóc này vay tiền nặng lãi, vẫn luôn vất vả trả nợ rất cực khổ, hơn nữa tiền này còn không phải là bản thân em ấy mượn, là em ấy bảo lãnh giúp bạn, người bạn đó chết rồi, mấy người bảo lãnh đều bị bám theo bắt trả thay…”

“Ngừng! Ngừng lại!” Quách Kỳ lại ngắt lời nói, “Tôi nói này lão Kim, câu chuyện của cậu là cái gì vậy? Thật sự là bạn An Nhiên sao? Đệt, cái này nghe kiểu nào cũng thấy xạo, thằng nhóc này còn không phải là lừa đảo à. Tôi nói cho cậu biết, về bảo với An Nhiên, không nên đến cái khu phố bar đó, chỗ đó đủ mọi loại người quá hỗn tạp, An nhiên sẽ bị lừa gạt, còn nữa, đừng có kết bạn với loại người này, không biết được là loại khốn nạn nào đâu.”

Quách Kỳ bắn liên thanh một tràng dài, Kim Tắc Thái mấy lần muốn mở miệng cũng không chen vào được, đợi đến khi Quách Kỳ một hơi nói xong, Kim Tắc Thái mới có thể lên tiếng: “Không phải kẻ lừa đảo, cũng không phải nói xạo.”

“Tôi thì cảm thấy như vậy đấy! Đời nào lại có loại chuyện như vậy hả…., tại sao phải đi bảo lãnh cho bạn vay tiền nặng lãi chứ, có người ngu như vậy luôn à? Ơ, người vay tiền đã chết, lại bắt người bảo lãnh phải trả, đây là quy tắc gì vậy?”

Kim Tắc Thái nói, “Trẻ con mới ra đời, trọng tình trọng nghĩa, điều này cũng rất bình thường. Quy tắc của ngân hàng tư nhân ngầm chẳng lẽ không phải quy tắc sao?”

Nghe ra ẩn ý nửa chế giễu, nửa phun tào trong câu nói của Kim Tắc Thái, Quách Kỳ hừ cười một tiếng, “Hừ, dù sao tôi cũng không tin chuyện này.”

“Đứa bé kia là người rất tốt, chúng tôi tình nguyện giúp đỡ em ấy, thay em ấy trả khoản nợ đã vay nặng lãi đó. Nhưng mà, tôi lo lắng đám người của ngân hàng tư nhân ngầm kia sẽ tiếp tục dây dưa, tìm em ấy gây rắc rối, không chịu buông tha. Cho nên tôi thuê cậu điều tra một chút, nếu có thể thu thập được chứng cứ có ích, thì giao cho cảnh sát.”

Quách Kỳ nghe xong cười nói: “Hừ, mục đích chân chính là giao cho cảnh sát chứ gì!”

Kim Tắc Thái gật đầu một cái, “Cũng có thể nói như vậy.”

Bình luận

Truyện đang đọc