BẢN HÒA TẤU BẠC HÀ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ảnh sưu tầm

Ăn xong cơm trưa, Chu Minh Nghĩa kéo Doãn An Nhiên ngồi xuống ghế sô pha trong phòng riêng của nhà hàng, sau đó nói ra kế hoạch của mình. Dĩ nhiên, hắn không có nói với Doãn An Nhiên chuyện Kim Tắc Thái muốn theo đuổi Sở Tĩnh.

Sau khi nghe xong Doãn An Nhiên suy tư một lúc lâu, gật đầu, “Được rồi, em tin tưởng anh, cứ làm theo ý anh đi. Nhưng mà vì sao anh lại để Tiểu Tĩnh đến nhà Kim đại ca ở vậy hả? Thiệt tình. Anh cũng không nghĩ lại, đêm qua Kim đại ca về nhà nhìn thấy Tiểu Tĩnh đang ở đó, chắc chắn là bị dọa cho nhảy dựng.”

Chu Minh Nghĩa lắc đầu cười: “Không đâu, không đâu.”

“Anh kỳ cục quá đi mất.” Doãn An Nhiên nói xong nghĩ nghĩ, do dự, “Như vậy có được không? Bọn họ không hề quen biết, đột nhiên lại ở chung dưới một mái hiên.”

“Không có chuyện gì đâu. Tắc Thái là luật sư, chuyện này giao cho cậu ta là tốt nhất. Tương lai ra tay xử lý vấn đề, luật sư cùng thân chủ hiểu rõ về nhau sẽ dễ dàng giải quyết hơn. Nhà của Tắc Thái rất lớn, cho dù ở chung cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến nhau, không phải lo lắng sẽ quấy rầy cậu ta, hơn nữa Tắc Thái là người rất hào phóng, sẽ không để ý mấy chuyện vụn vặt, không sao hết.”

“Là vậy à…”

“Yên tâm đi. Không sao hết.”

Doãn An Nhiên gật đầu, đồng ý với cách nói của Chu Minh Nghĩa, “Vậy em đi nói với Tiểu Tĩnh.”

“Ừ. Em dẫn cậu ấy đi gặp Tắc Thái, giới thiệu hai người bọn họ làm quen với nhau, tất cả mọi việc còn lại thì giao cho Tắc Thái, cậu ta sẽ xử lý ổn thỏa.”

“Em biết rồi.”

Buổi tối, Doãn An Nhiên đến khu phố bar tìm Sở Tĩnh, sau đó nói với cậu chuyện muốn dẫn cậu đi gặp luật sư.

“Tôi đã hẹn rồi. Ngày mai chúng ta cùng đi.”

Sở Tĩnh hỏi thăm tình huống của luật sư, Doãn An Nhiên nói với cậu: “Anh ấy là bạn tốt thời đại học của Chu Minh Nghĩa, rất thân, bọn họ quen biết nhiều năm lắm rồi. Có thể chơi chung với Chu Minh Nghĩa đều là kiểu người giống như anh ấy. Có lẽ là tính cách bọn họ không giống nhau, nhưng mà, ây dà, nói như thế nào đây, chính là cách làm người của bọn họ, a… hình như cũng không phải…” Doãn An Nhiên nắm tóc gáy, nghĩ xem phải nói như thế nào mới có thể khiến cho Sở Tĩnh hiểu, “Tóm lại, bọn họ là cùng một loại người, cùng một kiểu người. Chắc là cậu tin tưởng Chu Minh Nghĩa đúng không. Có tôi đảm bảo cho anh ấy, vậy nên cậu cũng có thể tin tưởng vào nhân phẩm của Kim đại ca… được không?”

Sở Tĩnh nghe xong, gật đầu, “Ừm, tôi biết rồi. Cám ơn anh.”

“Không có gì.” Doãn An Nhiên nói xong, nhìn Sở Tĩnh trước mặt. Y nghĩ, sau khi giải quyết xong chuyện này, Sở Tĩnh tháo được cái gánh nặng nề trong lòng, nét mặt nhất định sẽ trở nên vui vẻ hơn.

Ngày hôm sau Doãn An nhiên hẹn Sở Tĩnh cùng đi tới văn phòng luật sư. Sở Tĩnh thấp thỏm bất an theo sát Doãn An Nhiên.

Hiện tại, Vạn Khải đã là tập đoàn có quy mô lớn, sàn giao dịch chứng khoán đặt tại một chỗ, những công ty con khác đều có trụ sở riêng biệt. Dĩ nhiên đội ngũ luật sư cố vấn cũng có văn phòng độc lập của riêng họ.

Doãn An Nhiên và Sở Tĩnh hai người cùng nhau đi vào tầng 35 của một tòa nhà văn phòng thương mại. Ở quầy lễ tân, đã có một thư ký đứng dậy tiếp đón.

“Kim đại ca có ở đây không?” Doãn An Nhiên vẫn luôn gọi Kim Tắc Thái là đại ca.

“Anh ấy đang ở đây ạ!”

“Bây giờ có thể gặp anh ấy không?”

“Vui lòng đợi tôi gọi điện thoại!”

Sau đó, thư ký mời hai người Doãn An Nhiên vào.

Đẩy cửa ra, đập vào mắt chính là trời xanh mây trắng. Vị trí văn phòng nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, cửa sổ hướng ra bến cảng, tầm nhìn đẹp cực kỳ.

“A…, An Nhiên, khách quý hiếm gặp!” Kim Tắc Thái đã đứng dậy từ trước để tiếp đón.

Nhìn thấy người trước mắt, Sở Tĩnh lập tức sững sờ.

Tại sao lại là anh ta?

Vòng trước vòng sau, quanh đi quẩn lại, Sở Tĩnh cảm thấy bắt đầu từ lần đầu tiên hai người gặp nhau, cậu chưa từng thoát khỏi tầm mắt người này. Sở Tĩnh đột nhiên có cảm giác muốn co giò bỏ chạy ngay lập tức. Đầu vừa mới nghĩ, thì người đã bị Doãn An Nhiên kéo vào văn phòng.

Sau khi ngồi xuống, Kim Tắc Thái cười nói: “Anh đã biết hết rồi!”

“A…., vậy thì tốt quá, em không cần phải giải thích thêm nữa.” Doãn An Nhiên cười rộ lên, sau đó giới thiệu hai người với nhau.

Tối hôm qua về đến nhà, phát hiện Sở Tĩnh đã rời đi, Kim Tắc Thái cũng không sốt ruột, trong lòng của anh tin chắc, Sở Tĩnh nhất định sẽ quay lại. Hiện tại, thấy Kim Tắc Thái đang cười híp mắt nhìn mình chăm chú, Sở Tĩnh theo bản năng cúi đầu xuống. Đêm hôm trước họ đã gặp mặt, cũng đã biết tên của nhau.

“Nếu như đã quen biết rồi. Chuyện còn lại để anh và Tiểu Tĩnh nói riêng với nhau đi.” Sau khi nói chuyện vài câu, Kim Tắc Thái nói với Doãn An Nhiên.

Thấy Kim Tắc Thái muốn y đi trước, để Sở Tĩnh ở lại một mình, Doãn An Nhiên cảm thấy có gì đó kỳ quái, nhưng nghĩ lại cảm thấy cũng không có gì phải lo lắng, hơn nữa, y đã để cho hai người làm quen với nhau, nhiệm vụ coi như đã hoàn thành. Thế nên y vỗ vỗ Sở Tĩnh, nói với cậu: “Tôi đi trước đây, cậu từ từ nói chuyện với Kim đại ca nhé!”

Sở Tĩnh nhìn Doãn An Nhiên đang chuẩn bị rời đi, lại nhìn Kim Tắc Thái đang ngồi sau bàn làm việc cười híp mắt nhìn cậu, muốn giữ y lại, lại cảm thấy bản thân đã lớn như vậy, đụng tí chuyện còn muốn bạn ở bên cạnh thì đúng là quá xấu hổ, hơn nữa đây là vấn đề mà cậu cần phải đối mặt giải quyết, vậy nên gật gật đầu, “Anh đi đi.”

Doãn An Nhiên chào tạm biệt hai người, sau đó rời đi.

Một mình đối mặt với Kim Tắc Thái, đáy lòng Sở Tĩnh lặng lẽ nổi lên cảm giác bất an, nụ cười của người kia luôn khiến cậu không tự chủ được nghĩ đến con cá mập khổng lồ với hàm răng trắng bóng.

“Em chuyển đến ở cùng tôi đi.”

Đối phương vừa mở miệng, Sở Tĩnh lập tức ngây dại.

Cái gì cơ?

Nhìn thấy cặp mắt to đầy nghi hoặc của Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái cười thầm trong lòng. Anh rất thích đôi mắt trong veo của Sở Tĩnh, cậu nhóc này trên gương mặt có gian nan vất vả, nhưng vẫn có một đôi mắt trong sáng tinh khôi.

“Đừng từ chối, đây là chuyện cần thiết.”

Sở Tĩnh không nói chuyện, vẫn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Kim Tắc Thái, cậu đang chờ anh giải thích.

“Khách hàng của tôi, đồng thời là chủ nợ của em (Chu Minh Nghĩa), và tôi, cần phải hỗ trợ khách hàng chăm sóc em, à…, cũng có thể nói là trông coi.” Nhìn thấy Sở Tĩnh mở to hai mắt, Kim Tắc Thái đổi “chăm sóc” thành “trông coi”, để Sở Tĩnh dễ dàng chấp nhận hơn. “Cho nên là…., tôi phải quan sát em, em dọn đến ở cùng tôi hoàn toàn là chuyện phải làm. Tất nhiên, nếu em không thể chấp nhận chuyện này hoặc là chuyện chuyển nhà quá bất tiện, tôi cũng có thể chuyển đến chỗ của em. Ý em thế nào?”

Kim Tắc Thái nói xong liền ném vấn đề sang cho Sở Tĩnh. Nhìn thấy do dự cùng suy tư trong ánh mắt đối phương, anh biết chắc anh đã thành công. 

Sở Tĩnh nghĩ, là sợ cậu chạy trốn đi. Cũng đúng, hiện tại cậu là con nợ, luật sư đúng là cần phải giám sát cậu. Để cho vị luật sư này đến chỗ cậu ở? Chuyện này sao có thể được. Sở Tĩnh hiện tại vẫn đang ở thuê trong một căn phòng chỉ có một gian, đâu ra chỗ để mà chứa thêm một người nữa. Hơn nữa, vị luật sư này dọn đến, người khác nhìn vào không phải giống như dẫn bạn trai đến ở chung hay sao. Nghĩ như vậy, lông mày Sở Tĩnh dựng đứng.

Nói vậy thì, đúng là không còn sự lựa chọn nào khác.

Nhìn thấy Sở Tĩnh rũ tầm mắt, Kim Tắc Thái cười hỏi: “Khi nào thì em có thể dọn đến?”

“Tôi sẽ tranh thủ.”

“Ừm, tôi chờ em. Vậy thì cứ ở trong căn phòng hôm trước em ở luôn nhé, có còn thích không?”

Bị hỏi như vậy, đầu Sở Tĩnh cúi càng thấp hơn. Cậu nhớ tới cái đêm gặp nhau lần thứ ba kia, cậu trần nửa thân dưới đứng trước mặt người này, bị anh nhìn toàn bộ. Sở Tĩnh không quá tình nguyện ở nhờ trong nhà Kim Tắc Thái, chuyện phát sinh đêm hôm đó khiến cậu cảm thấy rất xấu hổ, dường như thứ bị đối phương vô tình nhìn thấu không chỉ có thân thể, mà còn là cả tâm hồn. Nhưng mà cậu cũng hiểu được, muốn thuyết phục người đàn ông trước mắt này e là không đơn giản, miệng lưỡi hai người chắc chắn không thuộc cùng một đẳng cấp.

“Sao cũng được. Tùy anh thôi.” Sở Tĩnh nhỏ giọng nói. 

“Thế thì tôi sẽ tự tiện vậy.” 

Không biết tại sao, lời này của Kim Tắc Thái nghe vào lỗ tai Sở Tĩnh, cậu lại cảm giác có gì đó không ổn lắm. Sở Tĩnh mở mắt nhìn chằm chằm Kim Tắc Thái, cái ánh mắt kia giống như động vật nhỏ đang cảnh giác nhìn thợ săn, khiến cho lòng Kim Tắc Thái mềm mại.

Chà….! Động vật nhỏ hoang dã đáng yêu biết bao nhiêu! Thuần hóa được rồi thì chính là thú cưng nhỏ nuôi trong nhà.

“Phải ở bao lâu?” Sở Tĩnh đột nhiên nghĩ đến vấn đề này. Dọn qua ở tạm nhất định phải dọn, nhưng cũng không thể mãi luôn ở đó.

“Cái này thì….. Tạm thời vẫn chưa biết được.”

“Gì cơ?”

Kim Tắc Thái ra hiệu cho Sở Tĩnh bình tĩnh, anh giải thích với cậu: “Nếu em cho rằng nhận được tiền liền lập tức đem trả cho ngân hàng tư nhân ngầm là xong chuyện, vậy thì em sai rồi.”

Vì sao? Chẳng lẽ không phải như vậy à? Sở Tĩnh kinh ngạc nhìn Kim Tắc Thái.

“Bởi vì không có gì đảm bảo đối phương sau khi thu được tiền sẽ không tiếp tục đến quấy rầy em. Bề ngoài nhìn vào, chỉ cần trả hết toàn bộ tiền nợ, em và ngân hàng tư nhân ngầm đó sẽ không còn liên quan gì nữa, nhưng mà, tôi lo lắng đối phương sẽ không buông tha dễ dàng như vậy. Có thể, tôi nói là có thể, trường hợp tốt nhất chính là, sau khi thu được tiền, đối phương sẽ…. không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa. Nhưng mà chúng ta cũng phải tính toán đến trường hợp xấu nhất. Muốn làm phải làm triệt để. Bởi vậy, tôi sẽ điều tra một chút về cái ngân hàng tư nhân ngầm kia, sau đó sẽ cùng em đi trả tiền, buộc đối phương phải ký giấy cam đoan, xác nhận toàn bộ tiền nợ của em đã được thanh toán, không còn bất kỳ khoản nợ liên quan nào nữa. Đến lúc đó, chuyện này mới hoàn toàn kết thúc.” Nói đến đây, Kim Tắc Thái nhìn Sở Tĩnh mỉm cười, “Để giải quyết chuyện này cần phải tốn một khoảng thời gian. Trước khi mọi chuyện chính thức chấm dứt, em cứ ở trong nhà tôi đi.”

Thì ra là thế. Sở Tĩnh im lặng, cậu nghĩ tới cậu vẫn luôn xem không hiểu lắm số tiền lãi mẹ đẻ lãi con của bọn cho vay nặng lãi kia, sau khi tự biện hộ không có hiệu quả đành phải ngoan ngoãn giao nộp. Suy nghĩ một chút, cảm thấy đối phương nói rất có lý, Sở Tĩnh gật nhẹ đầu.

“Khi nào thì có thể dọn đến? Nhà của tôi ở đâu em có còn nhớ không.” Kim Tắc Thái híp mắt cười hỏi ngay lập tức.

“Tôi phải thu thập hành lý.”

“Tôi đến đón em.”

Sở Tĩnh nghe xong vội vàng từ chối, “Không, không cần.”

“Không cần khách sáo với tôi, với lại em bây giờ xem như là thân chủ của tôi, phục vụ em là việc nên làm.”

“Không, không cần.” Sở Tĩnh lắc đầu nguầy nguậy.

“Chuyện đó…. Thôi được rồi. Nếu như hành lý quá nhiều cầm không được, nhớ gọi cho tôi.” Nói xong, Kim Tắc Thái lấy ra danh thiếp, vươn tay đưa cho Sở Tĩnh.

Bình luận

Truyện đang đọc