BẢN HÒA TẤU BẠC HÀ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ảnh sưu tầm

Hiện tại Doãn An Nhiên thường xuyên xuất hiện ở các quán bar Sở Tĩnh lui tới, nếu Sở Tĩnh rảnh, cậu sẽ chỉ cho y vài điểm, những lúc Sở Tĩnh không rảnh, Doãn An Nhiên sẽ tự mình luyện tập.

Doãn An Nhiên bản chất đơn thuần ra vào những nơi phức tạp, Sở Tĩnh lo lắng y sẽ bị bắt nạt, luôn vô tình cố ý bảo vệ Doãn An Nhiên, không để cho mấy người…. không đứng đắn kia tiếp cận y. Sở Tĩnh có lòng khuyên bảo Doãn An Nhiên đừng đến đây nữa, y hoàn toàn có thể đến một nơi chuyên nghiệp và cao cấp hơn để tập đánh bi-da lỗ. Nhìn thấy Doãn An Nhiên ngày nào cũng chạy đến tìm cậu, tràn đầy nhiệt huyết đối với bi-da, Sở Tĩnh không nói nên lời, cậu hy vọng Doãn An Nhiên sau khi qua khỏi thời kỳ nhiệt huyết với bi-da thì sẽ giảm bớt số lần đến khu phố bar. Với lại, Sở Tĩnh không mở miệng cũng là vì không muốn mất đi người bạn này, tâm hồn cô đơn của cậu đã sinh ra một sự ỷ lại đối với Doãn An Nhiên.

Doãn An Nhiên thích Sở Tĩnh, cũng giống như Sở Tĩnh thích Doãn An Nhiên. Cả hai đều nhìn thấy được bóng dáng của mình ở trên người đối phương.

Cũng không hoàn toàn là vì vẻ ngoài có vài nét tương tự, một phần là vì bọn họ có thể cảm nhận được những gì đối phương đã trải qua mình cũng từng trải qua. Đối tốt với đối phương, cũng giống như đối tốt với chính mình vậy.

Những người ở tại khu phố bar nhiều năm đồng thời biết đến Sở Tĩnh, đối với việc Doãn An Nhiên có thể trở thành bạn với Sở Tĩnh đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Sở Tĩnh tuy không phải là người không thèm để ai vào mắt, nhưng tính tình thật sự có chút kiêu ngạo, không dễ thân cận, rất nhiều người đã biết đến cậu nhóc này từ lâu lắm rồi, nhưng còn chưa thể khiến cậu nói với bọn họ nửa câu. Doãn An Nhiên lại có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy chiếm được tín nhiệm của cậu, điều này khiến họ có hơi không hiểu ra sao.

Doãn An Nhiên biết rõ nguyên nhân. Động vật nhỏ yếu đuối nhất định phải nhanh chóng học được cách bảo vệ bản thân, đặc biệt là sau khi đã chịu qua thương tổn. Đây là bản năng. Ngay cả khi không đủ khả năng, cũng sẽ tận lực tìm mọi cách để có thể sinh tồn.

Trong mắt Doãn An Nhiên, Sở Tĩnh cũng không khó ở chung, cao ngạo cùng yên tĩnh của cậu chẳng qua chỉ là một phương thức để tự bảo vệ mình. Y cảm thấy Sở Tĩnh mặc dù có những lúc lời nói và hành động chững chạc hơn so với lứa tuổi, nhưng thực tế cậu vẫn là một cậu nhóc.

Buổi tối chơi bi-da xong, Doãn An Nhiên thường hẹn Sở Tĩnh cùng đi ăn khuya, Sở Tĩnh phần lớn số lần đều sẽ từ chối, thoái thác nói phải về nhà nghỉ ngơi. Doãn An Nhiên không có hỏi nhà Sở Tĩnh ở đâu, trong nhà còn có những ai. Y cảm thấy bây giờ chưa phải là lúc có thể hỏi người bạn này những vấn đề cá nhân đó.

Theo mức độ tin tưởng lẫn nhau ngày càng tăng, số lần mời nhiều hơn, Sở Tĩnh thỉnh thoảng sẽ cùng Doãn An Nhiên đến quán ăn khuya. Những lúc như thế Sở Tĩnh vẫn luôn đề nghị AA, cự tuyệt ý định mời khách của Doãn An Nhiên. Biết rõ kỹ thuật đi bóng của Sở Tĩnh rất tốt, cũng biết ở khu phố bar rất nhiều người cá cược bi-da, dựa vào kỹ thuật của Sở Tĩnh, Doãn An Nhiên tin tưởng sinh hoạt của cậu chắc chắn không phải là vấn đề. Sau khi âm thầm quan sát, Doãn An nhiên phát hiện Sở Tĩnh cũng không phải là người có tiền gì, cậu chi tiêu rất cẩn thận, cũng không lãng phí. Doãn An Nhiên âm thầm cảm thấy rất khó hiểu.

Doãn An Nhiên nhạy cảm cảm thấy Sở Tĩnh có chuyện gì đó đang giấu y. Thời gian dần trôi, Doãn An Nhiên cảm nhận được Sở Tĩnh không mấy vui vẻ, cũng cảm giác được hình như có thứ gì đó rất nặng nề đè trên người cậu. Doãn An Nhiên cảm thấy Sở Tĩnh giống như một con bướm dưới ánh mặt trời mùa thu, vội vàng vỗ cánh, thoạt nhìn thì rất đẹp đấy, nhưng chỉ cần một cơn gió thổi qua, liền không biết được giây tiếp theo sẽ bị đẩy về đâu.

Doãn An Nhiên cực kỳ muốn giúp Sở Tĩnh, giúp cậu thoát khỏi “thứ không biết” đang đè nặng trên người cùng tâm hồn cậu kia.

Hôm nay, Sở Tĩnh và Doãn An Nhiên không chơi bi-da, mà ngồi châu đầu nói chuyện phiếm. Doãn An Nhiên kể về những chuyện thú vị xảy ra khi làm việc, hai người cười đến vô cùng vui vẻ. Lúc này có một gã đàn ông đi tới, đứng ở phía sau Sở Tĩnh cùng Doãn An Nhiên, nghiêng người, ánh mắt đảo tới đảo lui trên người bọn họ.

Gã đàn ông là bị hai chàng trai này hấp dẫn. Ra vào ở những nơi như khu phố bar, Sở Tĩnh thường xuyên hấp dẫn một số đàn ông. Cậu có một đôi mắt đen láy, khóe mắt hơi cong lên, hai con ngươi to tròn đen láy giống như biết nói, trong mắt ẩn chứa một nét quyến rũ mơ hồ. Có người gọi đó là “Mắt hoa đào”. Còn có nụ cười trên khóe miệng Sở Tĩnh, nhìn vào cứ như đang trêu tức cùng khiêu khích, hấp dẫn ánh mắt của mấy gã đàn ông có tâm tư đen tối.

Doãn An Nhiên cảm thấy kỳ quái, không biết người này đến đây là có ý tứ gì, khó hiểu mà nhìn gã. Sở Tĩnh nghiêng đầu liếc gã một cái, sau đó thu hồi tầm mắt không thèm để ý đến, sắc mặt trầm xuống.

Ban đầu Doãn An Nhiên cho rằng người đàn ông này chỉ là đến bắt chuyện làm quen. Chuyện này ở trong quán bar là rất bình thường. Cho đến lúc gã đàn ông cười hì hì hỏi hai người giá cả đi một đêm, Doãn An Nhiên mới hiểu – gã cho rằng hai người họ là “Đi bán”.

Doãn An Nhiên còn chưa kịp phản ứng, Sở Tĩnh sắc mặt tái nhợt đã ra một quyền, hung hăng mạnh mẽ đấm vào mặt của gã đàn ông, khiến gã ngã nhào xuống đất.

Trong tích tắc nhìn thấy Sở Tĩnh vung nắm đấm Doãn An Nhiên ngây dại. Trong ấn tượng của Doãn An Nhiên, Sở Tĩnh là một cậu nhóc điệu thấp giỏi nhẫn nhịn, sẽ không chủ động khiêu khích, thậm chí là lúc cùng người khác cá cược. Sở Tĩnh sống ở trong hoàn cảnh môi trường phức tạp, phần lớn đều là tránh né để tự bảo vệ bản thân. Chủ động ra tay đánh người, còn đánh ác như vậy, thật sự là không giống với tính cách của cậu.

Đánh người xong, Sở Tĩnh kéo Doãn An Nhiên bỏ chạy. Một đám người không biết từ đâu nhảy ra bao vây bọn họ, hai bên bắt đầu hỗn chiến. Sở Tĩnh và Doãn An Nhiên lấy ít địch nhiều, đã trúng không ít quyền cước.

Nhìn thấy sắp bị tổn thất, lúc này bảo vệ quán bar mới xuất hiện ngăn lại, Sở Tĩnh thừa dịp rối loạn kéo Doãn An Nhiên lách qua đám đông, chui ra khỏi quán bar, lao thẳng tới đường lớn.

Cũng không biết đã chạy bao xa, nhìn thấy phía sau không có ai đuổi theo, Sở Tĩnh kéo Doãn An Nhiên quẹo vào trong một hẻm nhỏ. Rẽ trái rẽ phải bảy tám lượt, cuối cùng, cậu dẫn Doãn An Nhiên tới một công viên.

Ngồi trên xích đu trong công viên, hai người nhìn nhau, Doãn An Nhiên nở nụ cười, cũng không biết vì sao, y chính là muốn cười, trong lòng cảm thấy rất sảng khoái.

“Thật xin lỗi….” Sở Tĩnh nhìn vết thương do bị đánh trên mặt Doãn An Nhiên, chân thành nói xin lỗi.

Doãn An Nhiên lắc đầu, “Không có gì, cho dù cậu không ra tay, tôi cũng sẽ đánh gã. Đáng ghét! Gã dám nghĩ chúng ta đi bán, đi chết đi!” Nói xong Doãn An Nhiên lại chửi một câu thường dùng để chửi người, làm cho Sở Tĩnh cũng muốn cười.

“Thật xin lỗi….” Sở Tĩnh lại xin lỗi lần nữa.

“Đã nói chuyện không liên quan đến cậu mà, cậu đánh gã, tôi còn thấy rất vui.”

“An Nhiên, thật ra tôi biết gã…” sở Tĩnh cúi đầu nói.

“Hửm?” Doãn An Nhiên lập tức cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.

“Gã là thủ lĩnh của một băng nhóm ở nơi hỗn tạp kia, mọi người gọi gã là Sâm ca. Tôi biết gã, chỉ là gã không biết tôi mà thôi. Tôi không muốn gây rắc rối, đắc tội gã, tôi ở khu vực đó sẽ không dễ lăn lộn. Vốn dĩ cứ mặc kệ gã là sẽ ổn thôi, thế nhưng gã dám cho là chúng ta đi bán, tôi chịu không được. Tôi đây chỉ là con tép riu, sỉ nhục tôi như thế nào tôi cũng có thể nhịn, nhưng mà chuyện này không được. Tôi hận nhất là chuyện này! Tôi nhịn không được.”

“Không, không phải lỗi của cậu….” Doãn An Nhiên vươn tay giữ chặt Sở Tĩnh, y bây giờ bắt đầu cảm thấy lo lắng. Sở Tĩnh kiếm sống bằng cách cùng người ta cá cược đấu bi-da, nếu như bị băng nhóm nào đó ghim thù, cuộc sống của cậu chắc chắn sẽ rất khó khăn.

“….. Xem ra tôi phải trốn đi một thời gian rồi.” Sở Tĩnh ngồi trên xích đu ngửa đầu nhìn trời, cười cười.

Sở Tĩnh cười như vậy lại khiến cho Doãn An Nhiên trong lòng rất khó chịu. Y mặc dù chưa từng trải qua loại chuyện này, nhưng lớn lên trong một gia đình tan vỡ y cũng có thể hiểu được tâm trạng cô đơn và bất lực này.

“Đi thôi!” Doãn An Nhiên từ trên xích đu nhảy xuống, nói với Sở Tĩnh.

“Cái gì? Đi đâu cơ?” Sở Tĩnh vẫn ngồi im không nhúc nhích, cậu không muốn vì cậu mà gây ra bất kỳ tổn thương nào cho Doãn an Nhiên, cậu biết rõ sự khác biệt giữa cậu và Doãn An Nhiên, cậu vẫn luôn cẩn thận duy trì một khoảng cách. Chỉ là, cậu tiếc nuối không muốn cắt đứt mối quan hệ bạn bè này, từ sâu trong đáy lòng, cậu luyến tiếc người bạn kiên cường và ôn nhu này.

“Đi nhà của tôi.”

“Nhà anh?”

“Đúng vậy, nhà tôi. À, không phải cái nhà tôi và anh ấy ở chung, là chỗ của mẹ tôi ấy.” Doãn An Nhiên giải thích, đưa tay kéo Sở Tĩnh, “Mẹ tôi đang ở Vệ Tinh Thành, cách đây rất xa, cậu đến đó ở vài ngày, hy vọng mọi chuyện sau này có thể lắng xuống.”

“Ồ! Thì ra là “nhà mẹ đẻ”.” Sở Tĩnh trêu ghẹo.

“Này!” Doãn An Nhiên trừng mắt, “Được rồi! Cậu có tới hay không?”

“Đột ngột tới quấy rầy, không tốt lắm đâu.”

“Có tôi ở chung với cậu mà. Ngày mai là cuối tuần, tôi sẽ thương lượng với tổng biên tập, xin hắn cuối tuần này đừng phái tôi đi làm việc, để cho tôi nghỉ ngơi vài bữa, chúng ta đến chỗ mẹ tôi bên kia ở hai ngày, hết cuối tuần rồi về. Tôi cũng nhớ mẹ tôi, đi sang đó thăm bà.”

“Như vậy có được không?” Sở Tĩnh do dự.

“Có gì mà không được, đi thôi.” Doãn An Nhiên kéo Sở Tĩnh đứng dậy khỏi xích đu, dẫn cậu cùng nhau đi đến nhà ga.

Bình luận

Truyện đang đọc