BẢN HÒA TẤU BẠC HÀ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ảnh sưu tầm

Kết thúc hai ngày cuối tuần, Sở Tĩnh đề nghị quay về. Doãn An Nhiên cảm thấy thời gian quá ngắn, lo lắng Sở Tĩnh trở lại khu phố bar sẽ gặp phiền phức, khuyên cậu ở thêm hai ngày. Không muốn gây thêm phiền toái cho Doãn An Nhiên, Sở Tĩnh nói rất dứt khoát là không có chuyện gì.

“Chỗ đó ngày nào mà không đánh mấy trận, cũng không hiếm lạ gì. Yên tâm, không có nghiêm trọng như anh nghĩ đâu, cũng không có phóng đại như trong phim đâu.”

Nghe Sở Tĩnh nói vậy, Doãn An Nhiên nửa tin nửa ngờ, nhưng mà y vẫn quyết định nghe theo ý Sở Tĩnh.

Trở lại Hồng Kông, trước khi chia tay Doãn An Nhiên dặn dò Sở Tĩnh. “Nếu có chuyện gì, phải nói cho tôi, nhất định phải nói cho tôi biết.” 

“Biết rồi. Có rảnh thì tới tìm tôi chơi bi-da.”

Sở Tĩnh bày ra vẻ mặt thoải mái nói tạm biệt với Doãn An Nhiên. Nhưng khi lần nữa đứng trước khu phố bar, biểu tình của cậu lại rất bất lực, sâu trong lòng dâng lên một cảm xúc vô cùng mệt mỏi.

Sở Tĩnh bắt đầu chán ghét cuộc sống khác thường không có quy luật hiện tại này, nhưng lại không có năng lực để rời khỏi, chỉ có thể càng ngày càng lún sâu trong đó. Sở Tĩnh cảm thấy bản thân giống như một con thiêu thân nhỏ bé bẩn thỉu không chốn dung thân, mặc dù chán ghét cái nơi chướng khí mù mịt này, nhưng sau khi bay lượn một vòng lại vẫn phải quay về, chỉ có ở đây mới có chỗ cho cậu trú ẩn.

Trong lòng Sở Tĩnh rất rõ ràng, trận đánh nhau lần trước không thể nào đơn giản mà qua như vậy được, Sâm ca ở khu vực này là người có bối cảnh, không báo thù sau này làm sao có thể dẫn dắt đàn em trong băng nhóm. Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý đối mặt với nó. Quả nhiên, chỉ một ngày sau khi Sở Tĩnh quay về, cậu ở trong quán bar bị người của đối phương tóm được. Mấy gã đàn ông ép Sở Tĩnh đi, nói dẫn cậu đến gặp Sâm ca.

Sở Tĩnh biết muốn xử lý loại chuyện này, ngoại trừ việc cậu chịu bị đánh, đưa tiền cùng mời rượu là chuyện buộc phải có. Sở Tĩnh không sợ bị đánh, nhưng cậu hiện tại không có số tiền kia. Sở Tĩnh giãy dụa không muốn đi, nói thẳng cậu sẽ chuẩn bị tiền, rồi đến tạ tội với Sâm ca sau, tiếc rằng đối phương không chịu buông tha, nhất quyết phải bắt cậu về báo cáo hoàn thành nhiệm vụ.

Ngay vào lúc Sở Tĩnh đang dây dưa cùng mấy đàn em của Sâm ca ở trước cửa quán bar, một giọng nói vang lên từ bên cạnh.

“Này, cho tôi hỏi với —- mấy người là đang bắt cóc sao?”

Câu hỏi nghiêm túc nhưng giọng điệu lại chứa vài phần vui đùa, cảm giác buồn cười khiến cho bầu không khí đang giương cung bạt kiếm đột nhiên hòa hoãn, mấy gã đàn ông đang vây quanh Sở Tĩnh toàn bộ đều quay đầu trợn mắt nhìn nhau.

Người đàn ông vừa lên tiếng hỏi hình như đang đi ngang qua, mỉm cười đứng bên cạnh ngọn đèn đường. Sở Tĩnh nhìn thấy gương mặt kia, đột nhiên nhớ lại —- cậu đã từng gặp người này!

“Này! Đừng có lo chuyện bao đồng!” Có người cảnh cáo nói.

“Cút mau! Mày là cái loại hành lá gì!” 

Người đàn ông hoàn toàn không để ý tới mấy lời đe dọa của đám người nhìn là biết thuộc băng nhóm xã hội đen này, vẫn cứ mỉm cười, ung dung đứng ở chỗ đó, cũng không rời đi. Vẫn nói, duỗi tay không đánh người mặt cười, mấy gã kia không biết rõ thân phận người đàn ông trước mắt, nên không dám thật sự động tay với anh, hai bên lâm vào thế giằng co.

Sở Tĩnh nhìn Kim Tắc Thái, trong lòng thở dài anh thật can đảm. Mấy gã đàn ông đang giữ cậu này, kẻ nào trên người cũng lộ hình xăm, người thông minh vừa nhìn liền biết không thể tùy tiện động vào, Kim Tắc Thái lại không hề sợ hãi.

“Mày ở băng nhóm nào?” Một người theo bản năng quát lên, rống xong mới phát hiện người trước mắt này mặc âu phục chỉnh tề, áo khoác vắt trên cánh tay, nhìn thế nào cũng không giống dân lăn lộn trong băng nhóm xã hội đen.

Kim Tắc Thái mỉm cười vui vẻ lấy ra danh thiếp, bộ dáng giống như nhân viên tiếp thị, lần lượt đưa cho từng người từng người trước mặt, “Tôi ở băng nhóm này!”

Một đám đàn ông bị thái độ của Kim Tắc Thái khiến cho lúng túng, rối rít cúi đầu, dựa vào ánh sáng đèn đường xem danh thiếp.

“Này! Mày dám đùa bỡn bọn tao. Trên tấm danh thiếp này ngoại trừ tên và số điện thoại thì không có cái gì cả!” Có người xem xong danh thiếp quát lên.

Một gã đàn ông đưa tay tát một phát lên ót của đồng bọn, “Thằng ngu! Đây là danh thiếp của luật sư! Tất cả danh thiếp của luật sư đều như vậy hết!”

Kim Tắc Thái gật đầu thừa nhận, “Đúng vậy, tôi là luật sư!”

Biết Kim Tắc Thái là luật sư, mấy gã đàn ông dường như đối với anh có thêm vài phần kiêng kị, có người nói, “Anh mau đi đi, chuyện này không liên quan gì đến anh hết! Anh đừng có tự mình tìm rắc rối.”

Kim Tắc Thái hoàn toàn không có ý định rời đi, nở nụ cười, đưa một ngón tay chỉ vào Sở Tĩnh đứng ở trong vòng người, “Xin hỏi, các người là muốn bắt cóc cậu ấy sao?”

“Không phải!” Có người theo bản năng lập tức bác bỏ.

“Thế thì các người đang làm gì vậy?”

“Nó, nó, nó thiếu tiền bọn tôi!”

“Ồ!” Kim Tắc Thái giống như bừng tỉnh đại ngộ gật đầu.

Tưởng rằng tên luật sư đáng ghét này sau khi biết được sự thật sẽ đi, ngờ đâu người này cũng không có đi, mấy gã đàn ông không khỏi đau đầu. Mục đích của bọn gã là mang Sở Tĩnh đi, không muốn phức tạp, cũng không có ý định chọc thêm phiền toái, thế nên có người nói: “Hoặc là mày thay nó trả tiền, hoặc là đừng có chõ mõm vào, mau cút đi!”

Sở Tĩnh vẫn luôn im lặng, cậu xưa nay không giỏi nói chuyện, cũng không có gì để nói với mấy người này. Khi cậu nghe được mấy gã đàn ông kia nói “Hoặc là mày thay nó trả tiền”, cậu lập tức nhìn về phía Kim Tắc Thái, ánh mắt lóe lên.

Kim Tắc Thái biết Sở Tĩnh hiện tại đang gặp rắc rối. Anh cũng phát hiện được cậu nhận ra anh. Cậu nhóc này cũng không có nhờ anh giúp đỡ, nhưng anh có thế hiểu được thông qua ánh mắt cùng biểu cảm của cậu. Anh biết rõ cậu hiện tại đang rất khó khăn, hơn nữa nếu như bị bắt đi thì lại càng thêm khó, đồng thời, cậu cũng đã ám chỉ bảo Kim Tắc Thái rời đi, không muốn để anh dính dáng đến chuyện này.

Đêm nay Kim Tắc Thái cùng với mấy người bạn trong hội luật sư hẹn nhau tụ họp, sau khi ăn cơm tối ở câu lạc bộ tư nhân xong thì có người đề nghị đổi chỗ, cùng nhau đi uống rượu. Uống ở một quán bar chán rồi, có người vẫn chưa tận hứng, lại rủ rê mấy người chưa giải tán đến khu phố bar chơi. Lúc đi ngang qua chỗ này, Kim Tắc Thái đứng bên kia đường nhìn thấy Sở Tĩnh ở bên này bị người chặn lại. Sau khi nói chuyện để mấy người bạn đi trước, Kim Tắc Thái băng qua đường đi tới đây.

Lại gặp nhau rồi. Kim Tắc Thái thầm nói với Sở Tĩnh.

“Được, tôi thay cậu ấy trả!” Kim Tắc Thái nói rất dứt khoát. 

Mấy người tới bắt Sở Tĩnh trao đổi ánh mắt với nhau, lại nhỏ giọng thảo luận mấy câu, bọn gã quyết định cứ lấy tiền rời đi trước đã, để tránh bị cái “người không có phận sự” làm luật sư trước mắt này báo cảnh sát, sẽ gây ra nhiều phiền toái hơn.

“Tám vạn!”

Kim Tắc Thái nghe xong, gãi đầu gãi tai xấu hổ nói: “Ôi…. Nhiều như vậy, tôi không có mang nhiều tiền mặt như thế!”

“Không có còn bày đặt làm anh hùng cái đếch gì?”

Mấy gã đàn ông nhao nhao chửi ầm lên, lại kéo Sở Tĩnh muốn mang cậu đi. Sở Tĩnh cúi đầu nhấc chân, định đi theo bọn họ, cậu vẫn không có ý tứ xin giúp đỡ. Cậu không muốn để cho người lạ trước mắt này thay cậu trả tiền, càng không muốn liên lụy đến anh.

Kim Tắc Thái cũng không sợ không hoảng, tay giống như ảo thuật gia thoắt một cái lấy ra ví tiền, “….. Nhưng mà tôi có mang thẻ.”

Mấy gã đàn ông đồng loạt cảm thấy muốn ngã ngửa xuống đất, ngay cả Sở Tĩnh cũng nhịn không được cảm thấy người này thật sự rất hài hước. Với lại, ngoại trừ phát hiện Kim Tắc Thái có khiếu hài hước, cậu cũng cảm nhận thấy trên người anh có một loại khí chất hấp dẫn con người. Kim Tắc Thái chỉ cần mở miệng, là có thể thu hút được sự chú ý của người nghe, khiến cho những người đang nghe anh nói không tự chủ được mà suy nghĩ theo ý của anh. Đó là một loại cảm giác rất kỳ diệu.

“Gần đây chắc là có máy ATM nhỉ, tôi đi rút tiền.” Kim Tắc Thái nói xong thì nhìn quanh bốn phía.

“Đi nhanh đi! Bọn tao ở chỗ này chờ! Đừng có nghĩ bỏ trốn….! Không được giở trò!” Có người hô lên với bóng lưng của Kim Tắc Thái.

Sở Tĩnh muốn lên tiếng ngăn cản Kim Tắc Thái, nhưng mà không kịp, đối phương đã chạy đi rồi.

Kim Tắc Thái rất nhanh đã quay lại, sau đó đưa tiền cho đám đàn ông đang chờ ở chỗ này. Trong lòng Sở Tĩnh thấy rất bất ngờ. Cậu cho rằng Kim Tắc Thái nói không có đủ tiền mặt là kế thoát thân, thật ra là không muốn nhúng tay vào chuyện phiền phức này. Cậu cũng cho rằng Kim Tắc Thái sẽ báo cảnh sát, không ngờ suy đoán của cậu hoàn toàn sai hết. Người này vậy mà thật sự đi rút tiền trả thay cho cậu.

Thu đủ tiền rồi, tống mấy vị ôn thần kia đi. Kim Tắc Thái nói với bóng lưng bọn gã: “Tôi là luật sư, có chuyện gì có thể tìm tôi, ví dụ như nộp tiền bảo lãnh…, ra tòa…. vân vân. Tôi thu phí rất hợp lý, nhớ giúp tôi quảng cáo nhé!”

Nghe đến câu cuối cùng, Sở Tĩnh nhịn không được muốn bật cười. Người đàn ông này, thế mà lại đi quảng cáo với xã hội đen.

Nhìn mấy gã đàn ông đã thật sự rời đi, Kim Tắc Thái xoay người, im lặng nhìn Sở Tĩnh mỉm cười. Sở Tĩnh chờ Kim Tắc Thái nói chuyện, kết quả anh cũng không mở miệng, cười xong thì xoay người, giơ tay vẫy vẫy, ý muốn rời đi.

Thấy người đàn ông này thậm chí còn không nói chuyện với cậu đã muốn rời đi. Sở Tĩnh vội vàng gọi anh, “Này!’

Kim Tắc Thái dừng lại, quay đầu lại cười: “Có chuyện gì?”

Cứ như vậy mà đi sao. Thay một người xa lạ trả tám vạn nhân dân tệ, sau đó không nói một lời đã muốn đi? Nói bọn họ không biết nhau, lúc trước đã từng gặp một lần; nói bọn họ quen biết, nhưng ngay cả tên của nhau cũng không biết. Sở Tĩnh trong lòng vô cùng khó hiểu, muốn nói cái gì đó, cũng không biết nên nói như thế nào, cậu trước giờ vẫn luôn không giỏi nói chuyện.

“Tôi, tôi sẽ trả lại tiền cho anh.” Sở Tĩnh buột miệng nói.

“Không cần.” Kim Tắc Thái khi cười hai mắt cong cong, bộ dáng nhìn qua cực kỳ tốt tính.

Thấy Kim Tắc Thái lại muốn rời đi, trong lòng Sở Tĩnh lại càng thêm mơ màng, không biết phải làm sao với anh bây giờ.

“Này, tôi sẽ trả lại tiền cho anh.”

Kim Tắc Thái phất tay với Sở Tĩnh, vừa như là tạm biệt, vừa như là từ chối. Sau đó thì đi mất.

Sở Tĩnh nhìn bóng lưng người kia biến mất trong màn đêm, cậu đột nhiên nhớ tới vừa rồi người này phát một vòng danh thiếp, duy chỉ có cậu lại không đưa tờ nào, cậu còn không biết người kia tên gì! Biết tìm anh ta như thế nào đây? Tiền nợ phải làm sao để trả đây chứ?

Nếu như nói lần đầu gặp nhau, ấn tượng của Sở Tĩnh đối với Kim Tắc Thái không tốt cho lắm, bởi vì anh đùa giỡn lưu manh dùng cách gẩy cằm Sở Tĩnh để nhìn mặt cậu. Thế thì lần thứ hai gặp nhau, ấn tượng của Sở Tĩnh đối với Kim Tắc Thái có chút thay đổi. Cậu cảm thấy anh —– rất đặc biệt. Rõ ràng trông rất hiền lành, lại có thể một mình đơn độc đối mặt với đám xã hội đen mà không hề sợ hãi. Hơn nữa, Sở Tĩnh đối với Kim Tắc Thái có một loại cảm giác bất an khó giải thích được, vô thức không muốn lại gần anh, cảm thấy người này có chỗ nào đó là lạ.

Còn có bộ dáng tươi cười của Kim Tắc Thái, không biết có phải là vì hàm răng trắng đều tăm tắp hay không, Sở Tĩnh cảm giác Kim Tắc Thái cười rộ lên có nét giống với cá mập trắng khổng lồ trong phim hoạt hình.

Tới gần anh ta sẽ bị anh ta ăn thịt. Đây là cảm giác hiện tại của Sở Tĩnh đối với Kim Tắc Thái.

Biển người mênh mông, sẽ gặp lại nhau sao?

Đi vào quán bar tìm được đám bạn bè, có người cười hỏi Kim Tắc Thái, “Cậu vừa rồi mới làm gì thế?”

“Không làm cái gì hết!”

“Thấy cậu đi sang phía bên kia đường, là thấy bạn đi chào hỏi à?”

Kim Tắc Thái cầm ly rượu, mỉm cười trả lời, “Đúng vậy, đã lâu rồi không gặp.”

“Sao không rủ tới đây? Càng đông càng vui mà.”

“Ồ…. Cậu ấy…., sợ là sẽ mắc cỡ.”

Đám bạn chỉ cho rằng Kim Tắc Thái đang nói đùa, ha ha cười toe toét!

Bình luận

Truyện đang đọc