BẠN TRAI HUNG TÀN LẠI QUỶ DỊ

Bị lam hỏa bao phủ, biến thành hỏa nhân, quỷ báo chí cũng đã không còn cơ hội xoay người nữa. Mà lúc này, nhìn thấy nó lảo đảo vùng vẫy, Diệc Tẫn vẫn không quên nắm chặt thời cơ, đưa tay bắt lấy chuôi dao lộ ra trong không khí kia, dùng sức rút ra.

Theo hắc khí phiêu tán, vốn, Diệc Tẫn cho rằng bản thân sẽ bị ngọn lửa kia làm bị thương. Nhưng nằm ngoài ý liệu chính là, ngay cả cảm giác nóng, y cũng không hề nhận thấy được.

Có lẽ là vì ngọn lửa này chỉ có thể thiêu đốt lệ quỷ, mà y là con người…

Dao gọt trái cây khi rời khỏi hốc mắt của quỷ báo chí, cũng đã nhiều ra vài lỗ thủng như bị mối gặm trên lưỡi dao. Một vài nơi còn hiện lên dấu vết bị lửa cháy xém.

Đồng thời, cảm xúc khát máu mang tới cho Diệc Tẫn cũng đã suy yếu hơn rất nhiều. Điều đó có nghĩa, cấp bậc của thanh dao này cũng đã bị giảm xuống.

Chỉ là, nhìn xem quỷ báo chí đang không ngừng trái nghiêng phải ngã, bốc lên hắc khí, tan thành tro bụi, lại sờ sờ cây dao loang lổ vết tích trong tay, Diệc Tẫn vẫn cảm thấy rất thỏa mãn.

Nhưng đáng tiếc, tờ báo kia nhìn xem liền là đồ tốt, nhưng lại cùng y vô duyên.

Quỷ báo chí hoàn toàn tan biến, ngay cả một chút vết tích cũng không để lại, ngay cả thi dầu trên đất đều không ngoại lệ. Tivi lúc này đã lần nữa bắt sóng, hình ảnh trở về như thường.

Mọi thứ, phảng phất quay trở về cái ngày mà Diệc Tẫn chưa phát hiện ra những sự kiện quái dị đó, bình yên, tĩnh lặng. Mà mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày qua, lại chẳng khác gì một cơn ác mộng do y tạo ra.

Chỉ có vết chém trên cửa nhà là có thể chứng minh cho tính xác thực của những chuyện hoang đường đó.

Bước đến, đem cửa lần nữa đóng lại, khóa kín. Nhìn xem ngôi nhà trống rỗng, không còn cảm giác lành lạnh, âm u trước mặt, ánh mắt Diệc Tẫn liền không khỏi nhu hòa.

Đem dao gọt trái cây đặt lên giá đựng giày, Diệc Tẫn liền muốn đem điện thoại lấy ra, lại đem hết thảy trải nghiệm vừa rồi của mình kể lại cho Phó Thụy nghe, chia sẻ niềm vui và kích động cho hắn.

Chỉ là, nhìn xem thời gian hiển thị trên màn hình, tin nhắn vừa định gửi đi của y liền đã bị xóa mất. Điện thoại cũng bị cất trở về.

Trời đã tối như vậy, nói không chừng hắn đã sớm nghỉ ngơi, vẫn là đừng nên làm phiền hắn thì hơn, như vậy thật sự rất không nói nổi.

Hai quả bom hẹn giờ trong nhà cùng một lúc bị gỡ mất, thanh đao treo trên đỉnh đầu cũng được dời đi, Diệc Tẫn có thể nói là đi đường sinh phong, tâm tình khoái trá khôn cùng, cả người thoạt nhìn cũng càng có tinh thần.

Ba ngày sau.

Kể từ ngày xử lý tai họa ngầm đã qua một thời gian, cuộc sống của Diệc Tẫn rốt cuộc vẫn là trở về quỹ đạo. Sau khi cho ra một chút chứng cứ chứng minh bản thân đã tiêu diệt quỷ đồng, Diệc Tẫn cũng đã thành công nhận được tiền thưởng ủy thác.

Thế nhưng, chưa kịp để Diệc Tẫn hưởng thụ cảm giác đột ngột giàu sang, thì rất nhanh, y liền đã nhớ tới một việc mà y cần phải lo lắng, chính là bằng cách nào đối kháng với Giang Tiểu Linh.

Đúng vậy, chính là Giang Tiểu Linh - hồng y lệ quỷ!

Việc lên linh dị diễn đàn thuê Linh Sư bảo hộ, Diệc Tẫn đương nhiên là vô cùng muốn. Chỉ là, so với cái giá tựa như thiên văn kia, số tiền y đang có, lại chẳng khác gì một trò cười.

Tiền, tiền, tiền.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, Diệc Tẫn trải nghiệm được cảm giác bị tiền đánh đập của đa số người trưởng thành.

Về phần mặt dày mày dạn nhờ Phó Thụy bảo hộ, Diệc Tẫn cũng không phải chưa từng nghĩ qua. Chỉ có điều, cảm thấy đối phương khẳng định bận trăm công ngàn việc, y liền đem ý niệm này bóp tắt.

Linh Sư mỗi lần sử dụng năng lực đều là dùng mạng đổi lấy, người ta vì cớ gì lại phải giúp y không công?

Cho nên, Diệc Tẫn chỉ có thể kỳ vọng vào Vương Tư Thâm sẽ đến kịp lúc, cùng với bật lửa trong tay có thể ra sức một chút. Hoặc Giang Tiểu Linh tốt nhất là vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt y. Suy đoán của Vương Tư Thâm là hoàn toàn sai lệch, cô căn bản cũng chưa từng nhắm vào y.

Đem chương truyện của ngày hôm nay đăng lên, Diệc Tẫn liền vươn vai, lắc lắc xương cổ đang cứng ngắc, vội vã cầm lấy điện thoại, giống như thường ngày, bắt đầu cùng Phó Thụy câu được câu không tán gẫu.

Đối phương hiểu biết rất nhiều, gần như tất cả đề tài mà y hỏi ra, đều có thể hoàn hảo trả lời được, nên khi trò chuyện với hắn, y không chỉ không cảm thấy nhàm chán, mà còn rất vui.

Mười tám năm không có bạn bè, bình thường luôn độc lai độc vãn, đây là lần đầu tiên Diệc Tẫn biết, thì ra có người tâm sự mỗi ngày chính là như thế này. Mà cũng không biết từ khi nào, y đã bắt đầu muốn tìm hiểu nhiều hơn về đối phương…

“Phó Thụy này, anh rốt cuộc là sống ở đâu vậy? Dù cho không nói địa chỉ cụ thể, thì chí ít cũng cho tôi biết thành phố đi có được không? Dù sao, anh cũng đã biết địa chỉ nhà của tôi…”

Tin nhắn gửi đi, trạng thái hiện tại là người bên kia đã xem. Đối phương tựa như đang suy ngẫm, nên Diệc Tẫn cũng không hối thúc. Còn tốt, đối phương tựa như cũng không quá kháng cự với việc tìm hiểu sâu thêm một bước của y.

[ Nam Sơn thị.]

Nhìn xem ba chữ này, địa danh có chút quen thuộc, nhưng Diệc Tẫn nhất thời lại không nhớ ra được, cho nên, chỉ có thể lên mạng tra tìm một chút.

Nhưng kết quả cho ra cũng không quá tốt đẹp, bởi vì vị trí giữa Tân Hải thị và Nam Sơn thị có thể xem là ‘trời nam đất bắc’, ngồi máy bay không có sáu, bảy tiếng là không tới được.

Chỉ là, mặc dù có chút thất vọng nho nhỏ, nhưng Diệc Tẫn cũng không nản chí. Nhìn xem trạng thái đang hoạt động của đối phương, trong lòng có chút suy nghĩ, y liền lập tức đứng dậy, chạy vào nhà vệ sinh đổi một bộ quần áo, chỉnh lý trang dung.

Làm xong hết thảy, lần nữa trở ra, Diệc Tẫn mới hít sâu một hơi, thỉnh cầu gọi video cho Phó Thụy.

Tâm hơi nhấc lên, có chút hồi hộp. Mà khi nhìn thấy phía đối diện từ chối cuộc gọi, Diệc Tẫn liền không khỏi thất vọng tràn trề.

[ Hiện tại ta không tiện, không thể nghe máy được.]

**Con trai lớn không giữ được…ài…

Bình luận

Truyện đang đọc