BẠN TRAI HUNG TÀN LẠI QUỶ DỊ

Sau khi hôn mê, Diệc Tẫn phát hiện, thần trí của chính mình cũng không hề hoàn toàn tiêu tán, trái lại, lại đi tới giấc mộng kỳ quái kia.

Chỉ khác biệt ở chỗ, lần này, nơi mà y xuất hiện cũng không phải là đại điện cổ lão, tang thương, mà lại là một mảnh hắc ám vô bờ bến. Giữa một nơi như thế này, cỗ quan tài bằng vàng kia mới lộ ra chói mắt đến vậy.

Y nhớ rất rõ, ở đoạn cuối của giấc mộng trước, chiếc quan tài này đã bị hút vào trong một lỗ đen, không ngờ rằng lại được đưa đến đây…

Trong lúc Diệc Tẫn vẫn còn đang hồi tưởng, thì ngay tức khắc, y liền đã phát hiện ra được, không gian xung quanh quan tài giống như đã xuất hiện một chút biến hóa, tựa như mặt nước bị khuấy động, hiện lên sóng nước lăn tăn.

Kế tiếp, một màn vô cùng kinh người liền đã lập tức xuất hiện. Chỉ thấy, hắc ám xung quanh cư nhiên lại đột ngột cuộn trào, ngưng kết lại, tạo thành một bóng người đen sì sì. Ngoại trừ hình thể sơ bộ, căn bản là không có cách phân biệt ra là nam hay là nữ.

Bóng đen lẳng lặng đứng ở bên cạnh quan tài, bởi vì ngũ quan trống trơn, nên căn bản không thể biết được, đối phương là đang nghĩ cái gì.

Thân ảnh của bóng người tựa như là do hắc vụ tạo thành, trong người không ngừng toát ra hắc khí, bóng dáng cũng liên tục vặn vẹo, phảng phất có thể vỡ tan bất kì lúc nào.

Đối phương tựa hồ rất có hứng thú với quan tài, thân thể liên tục thoắt ẩn thoắt hiện xuất hiện ở xung quanh. Rốt cuộc, tựa hồ đã quan sát đủ, nảy sinh tò mò, bóng đen mới đột ngột duỗi tay, nhẹ nhàng đặt tay lên trên nắp quan tài.

Không ngoài dự liệu, nắp quan tài vốn đã bị hàn chết này, không biết vì cớ gì lại bị bóng người nhẹ nhõm nâng lên, cưỡng ép kéo rách, tựa như một tấm giấy mỏng không đáng kể.

Một tay nâng lên nắp quan tài, theo bóng người nhẹ nhàng siết chặt tay, tấm kim loại nặng nề này liền đã bị vô số sợi khí đen từ trong vô biên hắc ám vươn ra giữ lấy, kéo vào trong hắc ám, hoàn toàn bị thôn phệ.

Mà lúc này, bóng người mới vịn lấy vách quan tài, cả người lơ lửng nhìn vào trong.

Ở bên cạnh quan sát hết thảy, Diệc Tẫn cũng theo bản năng tiến lên trước một chút, chuẩn bị ở khoảng cách gần nhìn xem. Nhưng nào ngờ, chỉ vừa phóng ra một bước, y liền đã cảm thấy dưới chân như giẫm phải hư không, trực tiếp trượt chân rơi xuống.

Đầu óc quay cuồng, cả người phảng phất vừa từ trên cửu trọng thiên rơi xuống, mơ mơ màng màng, đợi khi mở mắt ra, Diệc Tẫn mới phát hiện, khung cảnh trước mắt đã không phải là hắc ám.

Từ trên giường ngồi bật dậy, mi mắt chua xót, có chút không quen với ánh sáng xung quanh, Diệc Tẫn chỉ có thể nheo mắt, thẫn thờ nhìn căn phòng bệnh trắng tinh mà mình đang nằm. Sau đó, lại theo bản năng ôm chặt lấy bình sứ trong lòng.

“Tỉnh rồi sao? Tôi còn tưởng rằng cậu phải nằm thêm mấy tiếng nữa cơ.”

Bên tai truyền tới một giọng nam tương đối quen thuộc, nhắm chặt mắt, lắc lắc đầu, chậm rãi hồi thần, Diệc Tẫn mới nhìn theo phương hướng mà âm thanh phát ra.

Ngay sau đó, khi nhìn thấy được thân ảnh của chủ nhân giọng nói, y liền đã không khỏi có chút ngạc nhiên hỏi:“Ôn tiên sinh? Sao anh lại ở đây?”

Đúng vậy, người nằm ở giường bệnh bên cạnh vừa lên tiếng chào hỏi Diệc Tẫn cũng không phải ai khác, liền chính là Ôn đại minh tinh mấy ngày không gặp kia.

Chỉ là, không giống với bộ dạng sợ hãi lần trước, lần này gặp lại, khí sắc của hắn cũng đã tốt hơn rất nhiều. Ngoại trừ trên tay vẫn còn cắm một chai nước biển…

“Ài, cậu không biết đâu, dạo gần đây không hiểu vì sao, tôi lại đặc biệt xui xẻo. Hôm trước gặp cậu trong chung cư bỏ hoang đó, đã tao ngộ sự kiện linh dị, khó khăn lắm mới có thể trốn thoát được một kiếp.”

“Sau khi tôi trở về, quản lý của tôi sau khi biết được mọi chuyện, cũng đã vô cùng hoảng sợ, đặc biệt phê duyệt cho tôi nghỉ phép một tuần để bình tĩnh lại.”

“Bởi vì chuẩn bị ở nhà chơi trò chơi, xem tiểu thuyết vài ngày, thật tốt thư giãn, tôi mới đi tới trung tâm thương mại, định mua chút đồ…” Nói tới đây, dù cho tính khí tốt, Ôn Trữ Khiêm vẫn là không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi.

“Cậu đoán xem, sau đó đã xảy ra chuyện gì?”

Trong lòng có chút phỏng đoán, nhìn xem ánh mắt tràn ngập nộ hỏa, như có thể thiêu đốt vạn vật của Ôn Trữ Khiêm, Diệc Tẫn liền thử thăm dò:“Chẳng lẽ…anh gặp quỷ?”

“Đúng vậy! Tôi chỉ là đi mua chút đồ ăn vặt mà thôi, ai ngờ rằng trung tâm thương mại lại nháo quỷ kia chứ?” Càng nghĩ càng giận, Ôn Trữ Khiêm liền cắn răng nói tiếp:“Ở đó chết rất nhiều người, tôi cũng bị lệ quỷ một đường truy sát đến tầng bốn của tòa nhà.”

“…Kết quả thế nào?” Diệc Tẫn đúng dịp truy hỏi.

“Còn có thể thế nào nữa, tôi trượt chân, rơi ra khỏi cửa sổ. Thời khắc rơi vào khoảng không đó, tôi còn có thể nhìn thấy lệ quỷ đang đứng bên cửa sổ nhìn theo, một mặt mộng bức.”

“Từ trên tầng bốn ngã xuống, tôi đã vô tình rơi vào trên tấm cao su dùng để che nắng của một quán cơm ở bên cạnh trung tâm thương mại.” Than thở một hơi, Ôn Trữ Khiêm liền đem thương thế của mình đưa cho Diệc Tẫn xem:“Cậu nhìn đi, khuỷu tay trầy hết vài đường rồi.”

Nhìn xem ‘thương thế’ của Ôn Trữ Khiêm, khóe miệng có chút co rút, Diệc Tẫn liền thăm hỏi:“Chỉ có vậy?”

“Ừ, chỉ có vậy.”

“…”

**? à mau xem đi, đây mới thật sự là hào quang nhân vật chính.

Bình luận

Truyện đang đọc