“Phó Thụy, nói cho anh một tin tức tốt, hồng y Giang Tiểu Linh đã bị xử lý rồi. Chỉ tiếc là mới sáng sớm đã gặp phải tràng diện như vậy, bữa sáng hôm nay cũng xem như xong…”
Đợi khi cảnh sát đều rời đi, Diệc Tẫn mới có thời gian đem mọi chuyện thuật lại cho Phó Thụy biết. Sờ sờ cái bụng đã sắp dán vào lưng của mình, y liền khổ não ngã xuống giường, một bộ dáng nhân sinh không còn gì luyến tiếc.
Không biết có phải do thời gian quá sớm, Phó Thụy vẫn còn chưa tỉnh dậy hay không, tin nhắn của Diệc Tẫn sau một lúc lâu vẫn chưa nhận được hồi âm.
Lại nằm trên giường một lúc, ngay khi Diệc Tẫn chuẩn bị rời giường, đi nấu mì ăn, thì ở dưới nhà, chuông cửa liền đã bị nhấn vang, khiến y không khỏi kinh ngạc. Dù sao, nơi đây vô cùng vắng lặng, bản thân y lại không có bạn bè, thân thích gì, nên bình thường, sẽ không có người nhấn chuông…
“Xin hỏi cậu có phải là Tiểu Hỏa Hỏa không ạ?”
Nhìn xem thanh niên lạ mặt mặc đồ giao hàng đứng trước cửa, Diệc Tẫn liền như rơi vào sương mù. Y nhớ rõ, chính mình không hề gọi chuyển phát nhanh…
Chỉ là, dù cho nghi hoặc, nhưng không muốn làm mọi chuyện trở nên rắc rối, Diệc Tẫn vẫn là gật đầu:“Đúng vậy, là tôi.”
“À, vậy xin nhờ cậu ký nhận đơn hàng này giùm.” Xác nhận xong thân phận của Diệc Tẫn, người giao hàng liền mỉm cười, đem hóa đơn cùng hộp giấy trong tay đều đưa tới cho y.
Nhận lấy chúng, lại mơ hồ cảm nhận được nhiệt khí từ trong hộp giấy tỏa ra, trong đầu Diệc Tẫn liền nhảy ra hai chữ: đồ ăn. Chỉ là, đợi khi nhìn thấy những gì ghi trên hóa đơn, Diệc Tẫn lại suýt chút run tay, đánh rơi hộp giấy.
Sữa đậu nành, bánh quẩy, cháo trắng trứng muối, bánh bao xá xíu, há cảo,…
Cái này…
“Hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn,…” Thấp giọng đếm thầm, đến tận khi xác nhận bản thân không hề nhìn lầm, mà số tiền ghi trên hóa đơn thật sự là bốn con số, Diệc Tẫn liền không khỏi ngớ người.
Y thừa nhận, chính mình vừa thu vào một bút tiền không nhỏ, nhưng tiền đó là gom góp để dưỡng lão, cũng như mua sắm linh dị vật phẩm, về sau còn phải trả nợ cho Phó Thụy.
Nhưng một bữa sáng tiêu sài mấy ngàn nguyên, cái này ai chịu nổi?
Nhất là khi mấy món đồ này, tựa hồ cũng không đạt tới cái giá đó…
Nghĩ như vậy, nhưng khi ánh mắt rơi vào trên mục địa chỉ, Diệc Tẫn liền đã trầm mặc, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao đồ ăn này lại đắc như vậy. Bởi vì…đây là địa chỉ của nhà hàng năm sao nổi tiếng nhất Tân Hải! Có thể không đắc sao?
“Cái đó…thật ngại quá…” Bàn tay đang cầm bút chậm rãi thả xuống, ngay khi Diệc Tẫn chuẩn bị tìm cách đem đồ trả về, thì ở phía đối diện, người giao hàng đã lập tức bổ sung.
“Đúng, đơn hàng này đã được trả tiền đầy đủ rồi.”
“Hả?” Những lời muốn nói ra đều bị cưỡng chế nuốt trở về, Diệc Tẫn liền ngốc ngốc ký tên. Cho đến khi người giao hàng đều đã đi xa, lúc này, y mới mang theo hộp giấy đi vào nhà, vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.
Vì sao vô duyên vô cớ, lại có bữa sáng đưa đến nhà của y vậy chứ? Hơn nữa còn là tính tiền sẵn…
Khoan đã, bữa sáng?!!
Nắm bắt được điểm mấu chốt, ngay lập tức, Diệc Tẫn liền ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, vội vã cất bước chạy lên trên, xông thẳng vào phòng.
Quả nhiên, chỉ vừa cầm điện thoại lên, y liền đã nhận được tin nhắn từ người nào đó: Bữa sáng đã đưa tới chưa?
“Vừa chuyển tới. Anh mua nhiều như vậy làm gì, nếu lỡ ăn không hết thì sẽ rất lãng phí, dù sao mấy món đó đắc như vậy…” Trong lòng ngọt ngào, nhưng Diệc Tẫn vẫn không cho là đúng mà nhắc nhở.
Có điều, không biết có nghe vào những gì y nói hay không, phía đối diện, nam nhân lại tựa như không quá quan tâm, biểu hiện vô cùng thờ ơ.
“Vài món ăn nhỏ mà thôi. Bởi vì không biết ngươi thích ăn thứ gì, nên ta chỉ có thể mỗi loại đều mua một chút. Nghe nói điểm tâm ở nhà hàng đó rất ngon, ngươi cứ nếm thử xem. So với ngươi, tiền chỉ là tục vật, thân ái của ta.”
Thân ái của ta…
Thân ái của ta…
Thân! Ái! Của! Ta!
Trong nháy mắt nhìn thấy bốn chữ này, gương mặt Diệc Tẫn liền đã không khống chế được mà đỏ bừng như quả cà chua. Chỉ cảm thấy cả người đều say, mơ mơ màng màng, tim lại càng gia tốc đập.
Loại xưng hô này…cho Diệc Tẫn một loại cảm giác vô cùng đặc biệt. Chí ít, dù là trên phim ảnh, y cũng rất ít khi nhìn thấy qua.
Trong tình ý có ưu nhã, trong ưu nhã có cưng chiều…
Nhìn xem hộp giấy trong tay, Diệc Tẫn chỉ cảm thấy đáy lòng ngọt ngào. Chỉ là, dù cho vui sướng không thôi, nhưng y cũng không hề mất đi lý trí. Trái lại, suy nghĩ còn phá lệ tỉnh táo.
Chỉ là, càng vì thế, niềm vui trong lòng y mới càng từ từ suy yếu đi, bắt đầu nghĩ đến rất nhiều chuyện. Tỷ như…nếu mọi chuyện từ đầu tới cuối đều là y tự mình đa tình, Phó Thụy cũng không có loại ý tứ đó với y thì phải làm sao?
Hắn có phải sẽ chán ghét y, cảm thấy y buồn nôn, ngay cả bạn bè đều không làm được hay không? Dù sao, trên người của y, xác thực là không có chỗ nào sáng giá cả.
Chỉ từ âm thanh chết người kia của hắn, cùng với loại việc dùng tiền như nước, tiêu sài hào phóng, mắt cũng không chớp kia, y thật sự là rất không xứng…
**Hôm trước có bạn đoán ? là người thời dân quốc, đây là một đáp án sai nhé! Ta chỉ có thể spoil xíu là ? sống trước thời dân quốc khoảng hơn 100 năm nha.