BẠN TRAI HUNG TÀN LẠI QUỶ DỊ

Nhìn đôi giày cao gót, lại nhìn thi thể vặn vẹo treo cao của Giang Tiểu Linh, Diệc Tẫn liền lựa chọn gọi điện báo cảnh sát.

Thời đại pháp trị, thân là một công dân tốt, chuyện không rõ cứ để cảnh sát thúc thúc giải quyết là được.

Cũng không biết là việc Diệc Tẫn cáo tri quá mức kinh hãi thế tục, hay là cảnh sát cũng đang trọng điểm chiếu cố vụ án này. Nên chưa đến nửa tiếng sau, trước nhà Diệc Tẫn liền đã bị xe cảnh vụ đậu đầy, chiến trận khiến người nhìn mà than thở.

Mà ở trên ban công phòng ngủ, Diệc Tẫn đã thay một bộ đồ thoải mái lúc này cũng đang bị Trương Khởi tra hỏi những chuyện đã xảy ra. Chỉ là, đến khi ghi chép xong lời khai ‘chân thật’ của y, Trương Khởi lại chỉ cảm thấy đau đầu.

“Cho nên, cậu Diệc, ý của cậu chính là, cậu chỉ ngủ một giấc, sau khi thức dậy liền đã phát hiện ra thi thể của Giang Tiểu Linh bị người dùng thủ pháp tàn nhẫn treo trên ban công. Đồng thời, hung thủ còn đem đôi giày trên thi thể cởi ra, đặt vào trên tủ đầu giường của cậu?”

“Đúng vậy, Trương đội trưởng, ngài ngàn vạn phải tin tưởng tôi, những lời tôi nói đều là thật.” Dù từ trong miệng Trương Khởi nghe lại đầu đuôi câu chuyện, ngay cả bản thân đều có chút không tin được, nhưng Diệc Tẫn cũng không hề buông bỏ giải thích.

“Được, được, như vậy cậu nói xem, tại sao trong nhà có người đột nhập, hơn nữa còn làm nhiều chuyện như vậy, cậu đều không hề có chút phát giác nào? Quan trọng nhất là, đối phương làm vậy là vì lý do gì, lại có lợi ích gì?”

“Cái này…tôi làm sao mà biết được chứ?”

Trong lúc Diệc Tẫn như quả bóng xì hơi, nằm dài ra bàn, thì lúc này, một người phụ nữ mặc áo khoác trắng cũng đã cầm theo một xấp giấy gì đó đi tới, cũng không tị húy báo cáo với Trương Khởi:“Trương đội, kết quả xét nghiệm đã có.”

“Thế nào?” Lỗ tai vểnh lên, Diệc Tẫn ngay lập tức liền đánh lên tinh thần. Chỉ là, đáp án lại không quá giống như mong đợi…

“Bên trên giày cao gót, thi thể, và cả dây kẽm, ngoại trừ dấu vân tay cùng mô da của cậu Diệc ra, liền đã không còn bất kì vết tích nào khác nữa.”

“Cái này, làm sao có thể…” Không dám tin tưởng sự thật này, Diệc Tẫn liền trợn tròn mắt. Bởi vì y dám chắc, từ khi tỉnh lại đến bây giờ, y cũng chưa từng chạm vào bất cứ thứ gì tại hiện trường!

Chỉ là, ngay khi Diệc Tẫn chuẩn bị phản bác, thì lúc này, Vương Tư Thâm cùng Tần Tuyết cũng đã từ ban công đi vào, thay y nói chuyện:“Trương đội, chuyện này không cần tiếp tục điều tra sâu hơn đâu. Đem hồ sơ vụ án chuyển sang bộ môn của tôi đi.”

“Hả? Vương cố vấn, việc này…”

“Vụ án này không nằm trong khả năng xử lý của các người nữa, mà liên quan đến linh dị. Giang Tiểu Linh đã sớm chết từ hơn một tuần trước, việc này các người cũng biết. Hơn nữa, thi thể còn tự mình rời đi, vài sĩ quan cảnh sát có thể làm chứng.”

“Cho nên, khi bị treo lên, Giang Tiểu Linh đã sớm là một bộ thi thể, mà không phải bị gϊếŧ. Dù cho có cố gắng truy cứu, cậu Diệc cùng lắm cũng sẽ chỉ bị gán tội bất kính với thi thể, nộp một số tiền phạt mà thôi.”

Vương Tư Thâm đều đã nói như vậy, Trương Khởi cũng sẽ không tiếp tục chấp nhất nữa, lập tức đi xử lý thủ tục chuyển hồ sơ.

Lại nói, không biết vì cớ gì, linh dị lực lượng trên người Giang Tiểu Linh cũng đã hoàn toàn tan biến. Cho nên, thi thể của nàng hiện giờ cũng chỉ là một bộ thi thể bình thường, có thể mang đi hỏa táng.

Trương Khởi đi rồi, cũng chỉ nhìn kỹ Diệc Tẫn một chút, Vương Tư Thâm cư nhiên lại không hề truy hỏi y bất kỳ chuyện gì.

Dù sao, chỉ cần là người, trên thân đều sẽ có bí mật dù lớn hay nhỏ. Xem như đồng loại, ông biết rất rõ, Linh Sư sẽ không thể dễ dàng đem tình báo về bản thân nói cho người khác biết.

Lòng hiếu kỳ, sớm muộn sẽ hại chết mèo.

“Cậu Diệc, chúng tôi vốn đã dự định ngày mai sẽ tới trợ giúp cậu xử lý Giang Tiểu Linh, nhưng không ngờ rằng, cậu đã đi trước một bước rồi, cũng không cần chúng tôi ra tay.” Nhìn Diệc Tẫn, Tần Tuyết liền dở khóc dở cười nói.

“Thật sự không phải tôi…Tôi không biết gì hết thật mà…”

Nói mãi không có người tin tưởng, không thể làm gì khác hơn, Diệc Tẫn chỉ có thể mặc nhận, đồng thời, lại chuyển đề tài:“Vương tiên sinh, mặc dù có hơi đường đột, nhưng tôi có chuyện muốn nhờ ngài giúp đỡ.”

“Chuyện gì cậu Diệc cứ nói ra đi, chỉ cần có thể thực hiện, tôi nhất định sẽ thử.” Cũng không lập tức đáp ứng, Vương Tư Thâm liền đứng thẳng người.

Đối phương đã nể mặt như vậy, Diệc Tẫn hiển nhiên cũng sẽ không khách khí, vội đem phiền não nói ra:“Vương tiên sinh, có thể giúp tôi làm giấy căn cước sao?”

“Tần tỷ, giúp tôi điều tra thông tin của Diệc Tẫn đi.” Sau khi quay về trụ sở, Vương Tư Thâm mới chợt nhớ tới chuyện này, hạ lệnh để Tần Tuyết đi làm.

Ở thế giới hiện đại, khoa học kỹ thuật phát đạt như thế này, chỉ cần quyền hạn đủ lớn, muốn từ trong hồ sơ dân số tìm tới thông tin của một người, kỳ thực cũng vô cùng đơn giản. Cho nên, chưa đến nửa tiếng sau, trên bàn làm việc của Vương Tư Thâm cũng đã nhiều ra một phần hồ sơ.

[ Tên: Diệc Tẫn.

–Tuổi: 26.

–Nghề nghiệp: Bác sĩ tâm lý.

–Sơ yếu lý lịch: Côi nhi, tốt nghiệp đại học tâm lý quốc tế, tình trạng quan hệ hiện tại: độc thân.

–Tính cách: Lạnh lùng, IQ cao.

–…]

Chỉ nhìn thoáng qua một chút, ánh mắt rơi vào tấm ảnh chụp bên trên hồ sơ. Dù chỉ là ảnh trắng đen, nhưng ngũ quan lại thật sự giống với Diệc Tẫn đến 7,8 phần. Cho nên, sau khi nhìn lại mấy lần, xác định chính mình không nhầm lẫn, Vương Tư Thâm liền rơi vào trầm tư.

“Cậu Diệc đúng là giấu đủ sâu…cư nhiên lại là bác sĩ tâm lý. Gương mặt cũng trẻ tuổi hơn trong ảnh thật, nếu không phải hôm nay nhìn thấy số tuổi của cậu ấy là 26, tôi đã cho rằng cậu ấy còn chưa tốt nghiệp cấp 3 đâu.” Ở bên cạnh, Tần Tuyết đã không nhịn được tấm tắc lấy làm lạ.

Lúc này, sau khi không nhìn ra dị dạng gì nữa, Vương Tư Thâm cũng không tiếp tục nghiên cứu sâu hơn, đem hồ sơ quăng cho Tần Tuyết:“Giúp cậu ta làm căn cước công dân đi. Xem như kết xuống một mối thiện duyên.”

**?: ta tốt nghiệp đại học bao giờ??? 26 tuổi??? Ta là ai, đây là đâu?

Bình luận

Truyện đang đọc