BẠN TRAI TÔI LÀ XÁC ƯỚP

Trong trường xảy ra án mạng, người trong trường bàn luận đến ồn ào huyên náo, tất cả mọi người đều cố gắng ở trong ký túc xá, không ai dám bước chân ra ngoài.

Khác với cái náo nhiệt của mấy ký túc xá khác, thì khu ký túc xá 201/4 lại yên tĩnh đến quỷ dị.

Lý Thanh Liên ngồi ở bàn học của mình, nhìn Hoàng Mẫn đang nghiêm túc đọc sách: “Kỳ Kỳ bị cảnh sát đưa về cục đến giờ còn chưa về, cậu nói, có phải cậu ấy có liên quan tới cái chết của Lương Diễm Đình không?”

Hoàng Mẫn lắc đầu, không muốn nói đến vấn đề này quá nhiều: “Điều này phải chờ cảnh sát kết luận.”

Lý Thanh Liên giữ vạt áo, trêи mặt tràn ngập bất an: “Hoàng Mẫn, cậu thử nói xem, cảnh sát có thể tra ra cái gì?”

“Ai biết, điều bọn họ muốn là tìm ra chứng cứ, chỉ cần ngày nào chưa tìm ra chứng cứ thì ngày đó còn chưa tìm ra được tên phạm tội.”

Hoàng Mẫn gập sách lại, dưới ánh đèn rõ ràng nhận thấy mụn dạo này mọc hơi nhiều, nhìn có vài phần chướng mắt.

“Kiều đội, đã có báo cáo khám nghiệm tử thi.” Đại La mang văn kiện đưa cho Kiều Tử Nham. “Bên pháp y phát hiện trong thi thể người chết có thành phần thuốc mê.”

Kiều Tử Nham lật báo cáo: “Trước khi chết người đó dùng thuốc mê?”

“Theo phỏng đoán, người chết có khả năng bị đánh thuốc mê quá liều, sau khi hôn mê thì bị ném vào trong hồ, tạo hiện trường giả rằng người đó tự sát.”

Liêu Kỳ Kỳ một lần nữa nhận thẩm vấn.

Phương Dương dùng đầu bút gõ mặt bàn: “Chúng tôi đã tra ra, cái chết của Lương Diễm Đình là bị sát hại, giờ thẩm vấn cô một lần nữa, nếu không muốn bị coi là hung thủ thì đừng giấu diếm bất cứ điều gì.”

Liêu Kỳ Kỳ biết Lương Diễm Đình là người bị giết hại, nhưng lại chưa từng nghĩ mình sẽ bị liên lụy. Ý thức được không thể giấu diếm nữa, cô ta đem chuyện của mình cùng Tiêu Hạo kể rõ một lần.

“Lúc khai giảng xong, tôi cùng Tiêu Hạo bắt đầu ở bên nhau, sau này không biết làm sao, Lương Diễm Đình lại nói thích Tiêu Hạo. Gia đình cô ta mở một công ty buôn bán vật liệu xây dựng, mà vừa vặn là Tiêu Hạo lại mở công ty bất động sản, cho nên họ quyết định ở cùng nhau, Tiêu Hạo đã nói chuyện riêng với tôi, tôi cùng anh ta yêu đương ngầm một thời gian trước đã, nên vẫn chưa từng ai biết hai chúng tôi qua lại.”

Nói tới đây, trong mắt Liêu Kỳ Kỳ mang theo lạnh nhạt, tất cả là tại Lương Diễm Đình, đẩy cô ta cùng Tiêu Hạo vào chân tường cho nên mỗi lần hẹn hò đều như yêu đương vụng trộm.

“Hôm ấy, Lương Diễm Đình đột nhiên gọi điện cho tôi, hẹn ra một chỗ hẻo lánh gặp mặt, lúc tôi đến thì Tiêu Hạo cũng ở đó. Đầu đuôi câu chuyện là, cô ta phát hiện ra tôi cùng Tiêu Hạo có quan hệ.” Liêu Kỳ Kỳ nhớ lại: “Lúc ấy chúng tôi cuống lên, cô ta (Lương Diễm Đình) phát điên, dồn ép hỏi Tiêu Hạo sự thật, Tiêu Hạo đã sớm không chịu được tính tình khó chịu đó, hơn nữa hai nhà cũng đã ký hợp đồng nên không sợ đối phương bội ước, anh ta liền kể hết sự tình cho cô ta nghe.”

“Cho nên các người giết Lương Diễm Đình luôn?” Phương Dương hỏi.

“Người không phải chúng tôi giết, tuy rằng chán ghét cô ta nhưng chưa từng nghĩ tới việc giết người, thanh xuân tươi đẹp như vậy, vì sao phải dành nó vào những việc không đâu.” Lương Diễm Đình luôn tự cho là thiên kim đại tiểu thư, thường xuyên phát giận mọi người, mọi người đều nghĩ Lương Diễm Đình là bạn tốt, chỉ có chính cô ta (Liêu Kỳ Kỳ) biết Lương Diễm Đình coi cô ta như người hầu mà sai vặt mà thôi.

“Sau cuộc nói chuyện ấy, Lương Diềm Đình bỏ chạy, tôi không yên tâm nên đuổi theo, thấy cô ta bị đụng ngã, lại cáu giận nên không dám tiến lên, chờ đến khi cô ta rời đi, tôi quay lại đi ăn cơm cùng Tiêu Hạo.” Gương mặt trắng nõn của Liêu Kỳ Kỳ mang theo khí lạnh: “Chúng tôi đi nhà ăn có camera, các anh cảnh sát có thể đi điều tra.”

Phương Dương lại hỏi thêm mấy vấn đề khác, đến khi không còn nghi vấn mới thả người.

Thẩm vấn xong Liêu Kỳ Kỳ, Phương Dương mang bản ghi chép khẩu cung giao cho Kiều Tử Nham: “Chút nữa em cùng Đại La sẽ đi kiểm tra máy theo dõi, nếu khớp vời bản lấy khẩu cung này thì chứng tỏ Liêu Kỳ Kỳ không phải hung thủ.”

Anh ta thấy đau đầu, trêи thi thể người chết chỉ phát hiện được thành phần thuốc mê, ngoài ra không có bất kỳ manh mối gì khác. Đồng thời, anh ấy cũng phải thở dài, bạn thân, sau lưng lại đâm một dao đau như thế…

“Điều tra từ chỗ thuốc mê đó đi.” Kiều Tử Nham vỗ vai anh ấy.

“Rõ, Kiều đội.”

Thời tiết mùa thu thay đổi bất thường, Ninh Mật Đường mới về đến chung cư thì trời liền đổ mưa to.

“May là đi nhanh vài bước, không thì phải tìm chỗ trú mưa hoặc chờ mưa tạnh rồi.” Ninh Mật Đường vừa đóng cửa sổ phòng khách vừa nói.

“Đường Đường đừng lo lắng, trời mưa thì cô phải tìm chỗ trú là được, tôi có thể tìm được cô mà.” Mạc Hoài giương giương tự đắc nói.

Ninh Mật Đường liếc nhìn anh, càng ngày anh kêu tên “Đường Đường” càng quen miệng rồi đấy. “Nghe giọng thấy anh có vẻ thích trời mưa nhỉ.”

Mạc Hoài lắc đầu, giọng nói mang theo đáng tiếc, nhưng trong mắt lại đầy vui vẻ: “Mưa lớn như thế, Đường Đường không về trường được rồi.”

Ninh Mật Đường đi vào phòng bếp: “Chờ mưa nhỏ tôi về ký túc xá.”

Mạc Hoạc như một cái đuôi lớn, Ninh Mật Đường đi đến đâu, anh đi theo tới đó. Anh nhăn mũi, hừ một tiếng, bên ngoài mưa rơi ngày càng lớn.

Thời gian ăn tối qua đi nhanh chóng, chỉ có mình Ninh Mật Đường ăn cơm, còn Mạc Hoài ngồi ngắm cô ăn. Chờ cô nuốt xuống miếng cuối cùng, Mạc Hoài tay chân lanh lẹ, thuần thục mà giúp đỡ cô đem bát đũa vào phòng bếp rửa sạch.

Học được cách rửa bát đũa là anh yêu cầu Ninh Mật Đường dạy mình. Anh nghĩ, Đường Đường nấu cơm rất vất vả, anh xem trêи tivi có nói, rửa bát đũa sẽ làm tổn thương làn da của phụ nữ, anh da dày thịt thô, cho nên việc rửa bát đũa nặng nhọc này nên để anh làm.

Ninh Mật Đường hài lòng với biểu hiện này, nhàn hạ, đắc ý lấy máy tính ra, ngồi trêи sô pha gõ bản thảo, chờ lúc mưa nhỏ mới đi.

“Hình như mưa ngày càng lớn.”

Mạc Hoài từ phòng bếp đi ra, say mê ngắm nhìn sườn mặt của Ninh Mật Đường, lơ đãng nói.

Ninh Mật Đường nhìn ngoài cửa sổ, bên ngoài mưa rền gió dữ, cô biết đêm nay mình không đi được rồi, chỉ đành sáng mai rời giường sớm một chút trở về trường, tiết học đầu tiên bắt đầu lúc 8 rưỡi.

“Nhìn anh có vẻ vui quá nhỉ?” Cô thấy đôi lông mày đẹp trai của anh nhướn lên, rõ ràng cực kỳ vui sướиɠ.

Mạc Hoài gật đầu thật mạnh: “Như thế thì chúng ta sẽ có thời gian cả đêm bên nhau.”

Vành tai Ninh Mật Đường nóng lên, liếc mắt anh một cái: “Xem tivi của anh đi.”

Gần đây Mạc Hoài mới biết được tivi là cái gì, dùng điều khiển từ xa như thế nào. Anh chuyển tới một kênh truyền hình đang chiếu phim cổ trang, diễn viên đóng vai Hoàng đế đang vô cùng tức giận trước đám quần thần, nhưng một chút biểu cảm uy nghiêm cũng không có, cốt truyện cũng chẳng hấp dẫn nổi anh. Anh một tay nâng má, nghiêng đầu, khuôn mặt tuấn tú đối diện với Ninh Mật Đường, nhìn cô chằm chằm.

Dưới ánh đèn nhu hòa, cô gái có da thịt trắng nõn mềm mịn như sứ, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng căng mọng. Mạc Hoài ánh mắt sâu kín, mắt không hề di chuyển khỏi đôi môi hồng hào kia.

Từ từ, dần dần, Mạc Hoài càng dựa vào gần người Ninh Mật Đường.

Thẳng đến khi bị một bàn tay ngăn trở, anh mới dừng lại.

“Làm gì thế? Xem tivi đi.” Ninh Mật Đường chuyên tâm gõ chữ cũng không thắng nổi ánh mắt nóng bỏng của Mạc Hoài.

Mạc Hoài nhân cơ hội nhích ʍôиɠ, lại đến gần Ninh Mật Đường hơn một chút, vỗn đã cách không xa giờ lại trực tiếp ngồi sát cô rồi: “Tivi không có người đẹp.” Anh thành thật nói.

Mặt Ninh Mật Đường lại nóng lên.

“Đường Đường, cô xinh đẹp thật đó.” Mạc Hoài tiếp tục thành thật.

Cổ Ninh Mật Đường cũng hồng theo mặt luôn.

Hợp tình hợp lý, Mạc Hoài vươn tay, cầm một ngón tay cô: “Đường Đường, tôi muốn hút máu cô.” Nói xong, anh trực tiếp đưa ngón tay cô vào trong miệng, nhẹ nhàng ʍút̼ một chút, hơi cắn cắn ngón tay cô, ʍút̼ tới vô cùng thích thú.

Ninh Mật Đường hơi chau mày, lại nhanh giãn ra. Cô nhìn thoáng qua, bộ dáng Mạc Hoài đang ɭϊếʍ ʍút̼ ngón tay, thực chuyên chú, như thể đang thưởng thức mỹ vị nhân gian.

Bình thường cô cảm thấy bị xác ướp hút máu là một điều vô cùng điên rồ, khiến cô cực mâu thuẫn. Nhưng lúc này, cô thế mà lại cảm thấy có tí tẹo ái muội.

Độ nóng trêи mặt ngày càng tăng, trái tim nhảy lên cổ họng không ngừng. Ninh Mật Đường rõ ràng cảm nhận được chỗ đầu ngón tay chạm phải gì đó hơi ướt át, lành lạnh, thực mềm mại, cô biết đó là lưỡi của anh.

Không khí xung quanh hơi khô nóng, mưa gió rối tinh rối mù bên ngoài được tầng tầng lớp lớp cửa sổ che chắn, phòng khách chỉ có tiếng người nói trêи tivi, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng ɭϊếʍ ʍút̼ “chụt chụt”.

Sự xấu hổ của Ninh Mật Đường lan từ cổ lên tai, cô mím môi, có cảm giác miệng khô lưỡi đắng.

Cực khó chịu.

Ninh Mật Đường không nhìn Mạc Hoài nữa, rời sự chú ý sang máy tính, dùng tay phải thong thả gõ chữ.

Vừa rồi cô đang viết tới đoạn Cố Thành cùng Khanh Khanh cãi nhau, hai người cãi cãi một hồi lại hôn nhau, cơ bản lúc đó cô không tìm được cảm giác, dừng ở chỗ này. Bây giờ linh cảm lại bộc phát, đem khoảnh khắc bị xác ướp ɭϊếʍ ʍút̼ ngón tay trở thành xúc cảm, viết thành cảm giác được hôn môi, trong chốc lát, ý tưởng ùa tới như bão lũ.

“Ai uii!”

Ý nghĩ bị gián đoạn, cô thấy hơi đau, rút ngón tay về, nhưng đầu ngón tay còn ở trong miệng anh: “Sao lại cắn tôi?”

Hai mắt Mạc Hoài đen như mực, phảng phất như có thể chứa cả bầu trời sao, anh buông tay cô ra, ɭϊếʍ ɭϊếʍ khóe miệng: “Mỹ vị.”

“Anh nghĩ tay tôi là cái gì rồi? Chân gà sao?” Còn mỹ vị cái nỗi gì! Ninh Mật Đường khẽ cắn môi.

Môi mỏng nhạt màu của Mạc Hoài khẽ cong lên, hồng hào hơn. Thật sự là mỹ vị, vừa thơm, vừa ngọt, lại còn ấm áp, làm thân thể lạnh băng của anh cũng cảm nhận được một chút ấm áp.

Đêm xuống, mưa càng lúc càng lớn, đập vào cửa sổ vang tiếng “bộp bộp”, sét trêи trời rạch ngang bầu trời. Tiếng mưa ầm ĩ làm người ta khó có thể chìm vào giấc ngủ.

Ninh Mật Đường dựa vào đầu giường, đọc bình luận của độc giả để lại ở chương mới đăng.

“Bạch Tam Điềm đại đại, chương hôm nay miêu tả cảnh hôn quá xuất sắc, đặc biệt có cảm giác thỏa mãn.”

“Tôi thiếu chút nữa còn nghĩ có thịt ăn, tưởng tượng ra thịt thật.”

“Trước kia đại đại miêu tả cảnh hôn đều qua loa bâng quơ, hôm nay vì gì miêu tả kĩ thế, đây là chương phúc lợi sao?”

“Chỉ có mình tôi cảm giác được hơi thở của sự thỏa mãn khi được yêu đương sao?”

…..

Nhìn những bình luận đáng yêu của độc giả để lại, Ninh Mật Đường nghĩ đến cảnh hôn mà cô từng tưởng tượng, không thể không thừa nhận, đúng là có cảm giác hơn mọi khi, quả nhiên, cần phải hiểu biết thực tiễn hơn, nghĩ vậy mặt lại nóng lên rồi.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.

Cửa phòng mở ra, lọt vào mắt cô là bóng dáng cao lớn mặc một thân áo ngủ màu đen, thẳng tắp đứng đó.

Ninh Mật Đường mở miệng hỏi: “Làm sao thế?”

Mạc Hoài ôm gối trong ngực, mắt đen kịt trông mong nhìn cô, tóc mái dính trêи trán, lông mi rũ xuống, thanh âm thấp thấp: “Tôi… Tôi sợ sấm.” Gương mặt tuấn tú có phần tái nhợt, không chút huyết sắc, nhìn đôi mắt đen bóng kia, bộ dạng thực sự đáng thương.

~Hết chương 15~

Tác giả có lời muốn nói:

Xác ướp ╮ (╯ ▽ ╰) ╭: “Đường Đường, lưỡi anh hơi lạnh, hơi ẩm, nhưng mềm.”

Ninh Mật Đường: “Ah.”

Xác ướp: “Ah gì?”

Ninh Mật Đường: “Rồi sao?”

Xác ướp: “Em muốn thử không?” (● "З" ●)

Bình luận

Truyện đang đọc