BẠN TRAI TÔI LÀ XÁC ƯỚP

Không gian xung quanh đen kịt, người đàn ông cõng ánh sáng tới, ngũ quan thâm thúy lại ẩn sâu trong bóng đêm, Ninh Mật Đường nhấp đôi môi đỏ, trong lòng tự nhiên lại vô cớ hoảng hốt.

Đôi môi đỏ được đánh son tỉ mỉ, thi thoảng còn vương mùi thơm ngọt của son môi, lúc đóng lúc mở, cô bất mãn nói: “Sao em lại không bớt lo chứ?” Người đàn ông này vô duyên vô cớ chạy tới trường, còn lên án cô, đúng là đồ đáng ghét.

Hai tay rắn chắc chống lên thân cây, vây Ninh Mật Đường trong ngực, anh cúi đầu, nương theo ánh sáng mỏng manh, thấy đôi mắt đen nhánh óng nước của cô, khuôn mặt nhỏ ấy rực rỡ lung linh, yêu mị mê người.

Cô ngửa mặt lên, không biểu cảm điều gì mà chỉ nhìn anh.

Mạc Hoài hít sâu một hơi, tức giận ngập ngụa cũng ào mất, “Vì sao không nói với anh một câu là đêm nay em không về?” Lúc mở miệng, hình như anh có chút tủi thân hả.

Cô đáng giận lắm nhé, khiến anh lo lắng vậy cơ mà.

Hôm nay anh về sớm, chờ từ chiều đến tối muộn cũng không thấy cô về, lo sợ cô xảy ra chuyện nên gọi điện tới mấy lần, hết lần này qua lần khác đều không nghe máy. Vốn không thèm để ý đến cô, nhưng cô gái trước mặt lợi hại vậy kia, thế mà còn biết làm anh ăn cơm không vào, ngồi một chỗ thì bất an, vừa thấp thỏm nóng bừng lòng, ngoài nhớ cô cũng chỉ có nhớ cô.

“Anh nói chia tay với em, em nghĩ chuyện của em thì em lo, anh đâu có muốn biết.” Ninh Mật Đường nói nhạt nhẽo.

Lần đầu tiên anh biết được, chữ “chia tay” được thốt lên bởi cái miệng nhỏ kia lại chói tai và khó chịu đến thế!

Hai tay rắn chắc ôm eo cô, hai lớp váy đỏ mỏng manh, chỉ cần dùng đầu ngón tay cũng chạm đến da thịt lạnh băng ấy, cho nên anh mới phát hiện ra cơ thể cô lạnh đến phát run.

Mạc Hoài trầm mặt, mở rộng áo khoác màu đen trêи người hướng sát vào cơ thể Ninh Mật Đường, ôm cả người cô tụt vào trong áo.

“Đừng có lộn xộn.”

Anh ôm sát cô trong ngực, “Em cảm thấy, lúc anh nói chia tay ở bệnh viện là hoàn toàn cắt đứt với em phải không?”

Đôi mắt đen nhánh của Ninh Mật Đường liếc anh một cái, trong lòng cô đúng là nghĩ vậy đó.

Cô vẫn nhớ rất rõ lời anh nói.

“Anh còn muốn dọn ra ngoài.” Giọng cô nhẹ thấp, dịu dịu dàng dàng, giữa bóng đêm này càng cảm thấy mất mát.

“Lần trước anh đã nói lại chúng ta chưa chia tay mà, em quên hả?” Mạc Hoài trầm giọng chất vấn, anh tựa trán lên trán Ninh Mật Đường, hai mắt đối nhau, thấy trong mắt cô có sự né tránh hoảng loạn, thế là anh lại cảm thấy sung sướиɠ, môi mỏng mềm nhẹ hôn lên đôi môi cong đỏ của cô, anh nói: “Ninh Mật Đường, anh không muốn chia tay.”

Cơ thể được bao bọc trong áo khoác, ấm áp vờn quanh toàn thân, hơi thở người sống trêи cơ thể anh ngày càng ấm nóng, cô rất thoải mái. Ninh Mật Đường đặt tay lên vòm ngực anh, nghe anh nói, sắc mặt hơi sửng sốt, mở to hai mắt nhìn.

Đôi mắt đen không thể tin nổi, “Anh có thể…. Có thể thay đổi thất thường thế sap?”

Mạc Hoài cười cười, khuôn mặt tuấn tú không còn lạnh lùng nữa, ấm áp hơn tất thảy. Giọng trầm của anh vang lên trong bóng đêm, hết sức dễ nghe: “Trước kia anh là đế vương, một lời nói ra không cho phép tự vả miệng, cũng chưa bao giờ có ý thay đổi lời đã nói. Nhưng mà, em không biết em có bao nhiêu lợi hại đâu.”

Nhất định là cô không biết cô có ảnh hưởng mạnh mẽ thế nào đến cuộc đời anh.

Chỉ cần đứng trước mặt anh thôi, dù không cần nói lời nào cũng có thể mang cái gọi là lý trí khắc chế của anh vứt đi bằng sạch, không dư lại chút gì. Như giờ phút này cũng vậy, ngửi được hương thơm trêи ngời cô, máu nóng toàn thân anh có thể kêu gào và sôi trào vì cô.

Mạc Hoài nhắm mắt thở dài một tiếng, bất đắc dĩ tiếp nhận số mệnh này, “Ninh Mật Đường, anh đổi ý rồi.” Môi mỏng để sát vào tai cô, mang theo hơi thở nóng ẩm, “Anh không thể không thừa nhận thích em là một loại bản năng, mà thân thể của anh lại không cho phép mình bỏ qua bản năng này.”

Lưng Ninh Mật Đường dựa vào thân cây thô ráp xù xì, cả người lại gọn gẽ trong ngực Mạc Hoài, hai thân thể dán chặt vào nhau không chút khoảng cách nào. Cảm nhận được khác thường từ cơ thể anh, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đột nhiên đỏ bừng bừng.

“Anh, anh, Mạc Hoài anh khốn nạn.” Dưới thân kề sát chỗ kia, cảm xúc cứng rắn nóng bỏng làm bên tai Ninh Mật Đường cũng đỏ theo.

Cô phẫn nộ trừng mắt với anh, chỉ thấy môi mỏng của người đàn ông hơi nhếch lên, tỏ vẻ sung sướиɠ, vô tội nói: “Đây là bản năng tự nhiên của anh đối với em, em tập thích ứng với nó đi.”

Ninh Mật Đường cứng người, lần đầu tiên cô phát hiện anh không biết xấu hổ đến thế, lại còn quanh minh chính đại đùa giỡn lưu manh.

Tim cô run rẩy lắm đó.

Nhịn không được phải duỗi tay đẩy anh, “Anh cách xa chút đi.” Cảm xúc dưới thân khiến lòng cô run sợ. Ninh Mật Đường nâng mí mắt, đôi mắt hơi ʍôиɠ lung, khóe mắt phiếm hồng: “Anh nói muốn chia tay thì chia tay, anh nói không muốn chia tay, là phải như vậy. Có phải anh ỷ vào việc em thích anh nên anh không sợ đúng không?”

Bên phía sân khấu truyền đến tiếng vỗ tay, từ bên này có thể nghe thấy giọng cô lên án, lòng Mạc Hoài đột nhiên nóng bừng, đau đớn toàn thân.

Anh gác cằm lên đỉnh đầu cô, nơi chóp mũi là mùi hương quen thuộc, nói nhỏ: “Khi đó khôi phục lại được ký ức, là cảm xúc của lúc còn làm chúa tể. Kiếp trước anh là bậc Đế vương luôn thanh tâm quả ɖu͙ƈ, chưa bao giờ nếm trải thứ tình cảm xa lạ này, cũng chưa từng có ɖu͙ƈ vọng mãnh liệt như vậy.”

Ninh Mật Đường vẫn không nhúc nhích, mặc kệ anh ôm.

Cô nghe được lời Mạc Hoài nói bên tai: “Trước kia, thân là Đế vương thì sẽ không thể có tình cảm với ai, cũng không để bản thân có nhược điểm trí mạng. Thói quen được hình thành như vậy nên sau khi khôi phục ký ức, tiềm thức nói cho anh biết em rất nguy hiểm, anh phải cách xa em…”

Ninh Mật Đường cắn môi, “Vậy giờ anh không sợ em nữa à?”

Trước mắt là vành tai cong mềm, ánh mắt Mạc Hoài càng sâu, không chịu nổi dụ hoặc này, nhẹ ngậm vào trong miệng, hàm hồ nói: “Anh càng sợ người đàn ông khác cướp em đi hơn.”

Vừa nhỏ vừa mềm.

Vành tai nho nhỏ bị đầu lưỡi trêu đùa trong miệng, có loại cảm giác ɖu͙ƈ vọng, hô hấp Mạc Hoài dồn dập, đầu lưỡi dùng nhiều lực hơn.

Cả người Ninh Mật Đường run lên, mang theo hơi thở ướt át như sắp nhỏ máu trong bóng đêm. Nỗ lực bỏ qua cảm giác run rẩy tê dại, Ninh Mật Đường duỗi tay đẩy Mạc Hoài ra.

“Hả?”

Mạc Hoài hơi ngạc nhiên, ánh mắt sâu thẳm thâm thúy, hơi thở hỗn loạn.

“Không đồng ý.” Khuôn mặt nhỏ của Ninh Mật Đường dỏ bừng.

“Không đồng ý cái gì?” Mạc Hoài muốn thò mặt lại gần, lại thấy cô dùng tay nhanh chóng bịt lỗ tai, khóe miệng không nhịn được nở nụ cười.

Ninh Mật Đường mím môi, cố nói bằng giọng lạnh lùng: “Em không đồng ý làm hòa với anh. Mạc Hoài, không phải anh muốn thế nào sẽ là thế đó, anh lo lắng khi yêu em sẽ trở thành điểm yếu của anh nên anh muốn chia tay, giờ anh lo em sẽ bị người ta cướp mất nên muốn quay lại. Vậy em là gì, cảm giác của em sẽ thế nào, anh từng nghĩ đến chưa?”

Trong mắt cô ngập đầy phẫn nộ, chăm chú nhìn anh vài giây, sau đó tức giận đẩy Mạc Hoài còn đang sững sờ rồi xoay người rời đi.

Tay lập tức bị người đàn ông nắm lại, cô quay đầu trừng anh, “Anh còn muốn nói gì?”

Bên sân khấu vẫn vang lên tiếng hoan hô, sắc mặt Mạc Hoài hiện tại không tốt cho lắm, âm trầm bất định. Anh không nói một lời đã cởi áo khoác trêи người xuống rồi khoác lên người Ninh Mật Đường.

“Em không cần.” Ninh Mật Đường còn đang tức giận, nào có để ý tới ý tốt của anh.

Trái tim đột nhiên ê ẩm, “Đừng cởi.” Mạc Hoài đè tay cô lại, giọng nói trầm khàn, uy hϊế͙p͙ nói: “Em mặc đi, nếu không anh không cho em đi đâu…..”

Ninh Mật Đường tức đỏ mắt: “Anh còn bá đạo thế nữa!”

Mạc Hoài nhìn hốc mắt phiếm hồng của cô, nhịn không được lại thò tới hôn nhẹ lên, nhịn giọng: “Ngoan, khoác lên đi, nếu không em cảm mất. Lời em nói vừa nãy… đều do anh không tốt.” Ngữ điệu hơi trúc trắc, tựa như người này chưa bao giờ chủ động nhận sai, “Em giận cũng được nhưng không thể chán ghét anh.”

Xung quanh là bầu không khí yên tĩnh.

Ninh Mật Đường mím chặt môi, không đáp lại, nhìn anh một cái thật sâu rồi khoác áo rời đi.

…..

Công ty đã ký hợp đồng thuê ổn thỏa, tiếp đến còn phải sắp xếp trang trí lại.

Hôm nay Tào Dương đưa công ty thiết kế đến gặp Mạc Hoài. “Hoài ca, bên thiết kế đến rồi, anh xem chút đi, có gì không hài lòng thì bảo em để em cho bọn họ bắt tay vào làm.”

Mạc Hoài cầm di động, lông mày đứng đắn hơi nhíu lại.

“Hoài ca?”

Thấy đối phương không phản ứng lại, Tào Dương gọi thêm một tiếng nữa.

Ánh mắt Mạc hoài nhìn thoáng qua rồi lại thôi, tiếp tục nhìn di động, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Cứ theo như phương án mà làm.”

Tào Dương ngạc nhiên: “Anh không xem qua sao?”

Mạc Hoài ấn điện thoại để màn hình bật sáng, rồi lại đen đi, câu trả lời lại cậu là một chuyện khác, “Mấy cô gái thường thích gì?”

“Sao?”

Tào Dương bị hỏi không kịp có đáp án trong dự liệu, ngay sau đó trả lời: “Con gái thích người đẹp trai?” Trêи Weibo toàn fans nữ nhắn tin, khẳng định sẽ thích người đẹp trai.

Nghĩ vậy, cậu nhanh tay lấy di động ra, dù hơi oán giận nhưng vẫn khuyên nhủ: “Phải rồi, Hoài ca, từ ngày anh đăng tin kia lên Weibo cũng đã mấy ngày rồi chưa đăng gì mới. Anh xem này, có rất nhiều tin nhắn nói muốn anh đăng bài, nếu không thì… Anh đăng ảnh lên đi?”

Mạc Hoài không đáp lại.

“Ảnh đế Quách hai ngày nay đều tương tác với fans, gần gũi như vậy, khả năng con gái đều thích kiểu đàn ông như vậy.” Đôi mắt Tào Dương trộm ngắm Mạc Hoài, tùy ý nói.

Đôi mắt đen như mực khẽ nhúc nhích, Mạc Hoài lạnh lùng nói: “Điện thoại.”

Tào Dương thay đổi thần thái trong nháy mắt, rồi sau đó lại chân chó báo tên tài khoản và mật khẩu, “Hoài ca, nếu anh quên có thể hỏi em bất cứ lúc nào.” Chỉ cần đăng nhiều hơn trêи Weibo để thu hút nhiều chú ý thôi.

Trêи Weibo chỉ có một tin từ trước nhưng bình luận đã vượt qua hai mươi vạn rồi, nhiều gấp mấy lần một số minh tinh đấy.

Mở bình luận bên dưới, Mạc Hoài phát hiện có không ít fans nhắn lại là muốn làm Hoàng hậu của anh, phải làm người đứng đầu Đông cung.

Đen trầm trong mắt đầy tức giận, còn trong lòng anh thì rất không vui.

Anh lướt trêи màn hình di động, chọn được một bức ảnh trong album ảnh, viết thêm vài dòng: Người con gái duy nhất trong hậu cung, Hoàng hậu của anh.

Hừ, Hoàng hậu của anh, xưng hô này chỉ thuộc về một mình Ninh Mật Đường, những người phụ nữ khác cho dù là chiếm đoạt tiện nghi bằng miệng cũng không được!

Bình luận

Truyện đang đọc