BẠN TRAI TÔI LÀ XÁC ƯỚP

Ninh Mật Đường còn tưởng chính mình xuất hiện ảo giác.

“Gì cơ?”

Mạc Hoài chớp đôi mắt đen láy: “Đường Đường, tôi sợ tiếng sấm.” Anh lặp lại lần nữa.

Ha hả, đàn ông cao 1m87, lại ôm gối đứng đó nói với cô là sợ sấm, mà trong đầu Ninh Mật Đường giờ đây là một mảnh hỗn độn.

Cô chặn cửa, nghi ngờ hỏi: “Anh là xác ướp đó, lần trước tôi cầm dao đâm anh anh cũng không sao, bây giờ lại sợ sấm?”

Mạc Hoài cúi đầu, yếu ớt hiếm hoi xuất hiện trêи gương mặt anh, lý lẽ không dám quá mạnh: “Tôi xem trêи tivi, người ta nói, những thứ không nên tồn tại trêи đời này đều sẽ bị trời phạt.” Không biết có phải nguyên nhân bị vạch trần quá sớm hay không, tóc trêи trán anh rũ xuống chạm lông mày: “Sự tồn tại của tôi chính là điều bất ngờ kì dị, sấm sét sẽ trừng phạt tôi.”

Ninh Mật Đường vô lực nhắm mắt lại, không biết anh học nói dối ở đâu nữa: “Anh cảm thấy mình sẽ bị sét đánh, vậy tại sao còn tới tìm tôi? Muốn cùng nhau bị sét đánh hả?”

“Sét sẽ không đánh trúng cô.” Mạc Hoài tự tin nói: “Tôi sẽ bảo vệ cô.”

“Không phải anh sợ sấm sét sao?”

“Đúng vậy, tôi sẹ sét đánh.”

“Vậy thì bảo vệ tôi thế nào?”

“Sợ hãi cùng bảo vệ cô không giống nhau.” Lời lẽ Mạc Hoài nói ra vô cùng chính đáng, một mình lý luận: “Đường Đường, sợ hãi là vấn đề tâm lý, bảo vệ cô là bản năng của tôi.”

Ninh Mật Đường buồn nôn với đống logic của anh, lại không thể phản bác được, trong lòng lại dâng lên một trận tê dại truyền đến tim, lâu rồi trái tim cô mới đập mạnh đến vậy.

“Đường Đường, có thể cho tôi vào không?” Mạc Hoài thấp giọng nói.

“Vào… Vào đi.”

Đầu Ninh Mật Đường vẫn còn chưa load hết, nói một câu như phản ứng bình thường.

Mạc Hoài hai mắt phát sáng.

Ồ, thì ra tivi nói: Nếu bạn nói những điều dễ nghe, sẽ làm cô ấy cảm động, chiêu này thì ra dùng được thật.

Tới khi Ninh Mật Đường load xong đại não rồi thì thân hình cao lớn đĩnh bạt của Mạc Hoài đã đi vào phòng, đứng ở mép giường nhìn chằm chằm giường cô.

Chăn cùng ga trải giường đều là chất liệu lụa băng màu vàng nhạt. Nhiệt độ cơ thể Ninh Mật Đường từ nhỏ đã hơi cao, lòng bàn tay thường có cảm giác phát hỏa tới nơi, vì thế cô luôn sợ nóng. Mà tơ lụa thuộc loại ga trải giường thoải mái nhất, ngủ trêи đó thực mát, thực thoải mái, luôn là loại cô yêu thích nhất.

Mạc Hoài nhìn chiếc chăn đơn, anh thấy được bóng dáng của một cô gái độc thân tràn ngập hương thơm.

“Đường Đường, tôi ngủ ở đây được không?” Anh chỉ chỉ chiếc giường, suy nghĩ quá tốt, không muốn ngủ dưới đất đâu.

Ninh Mật Đường không cần suy nghĩ, trực tiếp cự tuyệt: “Không thể.” Cô có chút ảo não, làm sao lại đồng ý để anh vào, quả nhiên, lời ngon tiếng ngọt sẽ làm đầu bạn to ra, chỉ số thông minh giảm xuống mức âm.

“Ồ.” Mạc Hoài ngoan ngoãn lên tiếng.

Gương mặt tuấn tú có chút đáng tiếc.

Lần trước ở thành phố Thanh từng có kinh nghiệm nằm đất một đêm, Mạc Hoài yên lặng đem gối đặt xuống sàn, gần nhất với mép giường. Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Ninh Mật Đường, anh đem quần áo trêи người cởi ra, cơ ngực rắn chắc cứ thế lộ ra.

Da anh rất trắng, lại không có cảm giác yếu đuối nữ tính nào, từng khối cơ bắp rõ ràng, đường cong mượt mà mang theo dụ hoặc khó nói, còn có khí thế xâm chiếm mãnh liệt.

Ninh Mật Đường ngạc nhiên hết sức.

Mạc Hoài duỗi tay xuống hạ thân cởi quần, đang muốn cởi ra.

“Này… Anh muốn làm gì?” Giọng nói của cô chính là không thể tưởng tượng nổi.

Mạc Hoài thản nhiên nói: “Cởi quần áo ra để đi ngủ.” Sợ Ninh Mật Đường quên mất, anh tri kỉ nhắc lại: “Lần trước cô nói lúc ngủ có thể không mặc gì.”

Cô nghẹn họng.

Những lời này đúng là cô nói, cô nhớ rõ.

(Tự làm tự chịu nha chị :)))) ai bảo dung túng người ta=))))))

Qua hồi lâu, cô thấp giọng: “Nhưng nơi này là phòng tôi, không cho phép anh khỏa thân ngủ.” Tưởng tượng đến thân thể trần trụi ngủ cạnh mình, trêи mặt đất kia là hình ảnh… mặt trắng nõn đã nhuộm đỏ ửng.

“Nhưng mà…”

“Không nhưng nhị gì hết.” Ninh Mật Đường đánh gãy lời anh.

Lông mi Mạc Hoài thất vọng rũ xuống, không nói lời nào.

Anh thật sự muốn để cô nhìn thân thể mình mà, xem ra chỉ có thể tìm cơ hội khác rồi.

Mạc Hoài mặc lại quần áo ngủ, nhìn thấy cô liếc anh một cái, thân hình cao lớn của anh nằm đó, cả người thẳng tắp, hai tay duỗi thẳng, áp sát người. “Đường Đường, tôi nằm rồi.” Anh chớp mắt.

Ninh Mật Đường không nghĩ anh sẽ làm thế, nhanh thật đấy.

“Đường Đường, cô mau ngủ đi, mai còn phải đi học.” Mạc Hoài tiếp tục mở miệng, một bộ dạng tri kỉ hiểu chuyện.

Nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, gần 11 giờ. Nghĩ, đúng là ngày mai phải tới trường sớm, Ninh Mật Đường đành lê đôi dép hồng nhạt, nằm lên giường.

Bên ngoài mưa vẫn rơi không ngừng, bầu trời đen thẳm có tia chớp rạch qua, chiếu sáng nửa bầu trời. Tiếng sấm ầm vang, truyền đến màng nhĩ tiếng cực kỳ to.

Ninh Mật Đường nghiêng người, cô nhìn người nằm trêи sàn đất, vừa lúc gặp đôi mắt đen như mực kia. Tầm mắt giao nhau, Mạc Hoài chớp chớp mắt, cái lạnh bên trong đôi mắt vơi đi.

“Không phải anh nói sợ sấm sét sao? Tại sao giờ lại bình tĩnh như vậy?” Ninh Mật Đường hỏi anh.

“Đường Đường, chỉ cần ở cạnh cô, cái gì tôi cũng không sợ.” Mạc Hoài da mặt dày, nói dối không chớp mắt.

Ninh Mật Đường thở dài, cũng không vạch trần lý do sứt sẹo của anh. Cô xốc chăn trêи người lên, ngồi dậy, mái tóc đen nhánh theo động tác mà trượt xuống, nửa ở trước ngực, nửa ở sau lưng, càng làm nổi bật gương mặt tinh tế chỉ to bằng bàn tay kia.

“Đứng dậy đi.”

“Hả?”

“Đứng dậy đi đã.”

Nghĩ tới điều gì đó, hai mắt Mạc Hoài sáng ngời: “Đường Đường, cô muốn để tôi lên giường bồi cô ngủ đúng không?” Anh lập tức xoay người, nghe lời đứng lên.

“Nhặt gối lên.”

Ninh Mật Đường nói với anh, rồi xuống giường.

Đôi mắt lóe lên sự phấn khích, môi hơi mím lại. Mạc Hoài cố gắng kiểm soát chính mình, không thể để lộ ra tâm trạng vui mừng vào lúc này được. Quả nhiên là Đường Đường muốn cho anh lên giường.

Lúc Mạc Hoài chuẩn bị leo lên giường, anh thấy Ninh Mật Đường lấy ra một chiếc chăn từ tủ quần áo. “Đứng đó làm gì thế, tới đây giúp tôi.”

Cảm xúc của Mạc Hoài lên xuống, một giây trước lên chín tầng mây một giây sau rơi cái bộp xuống đất. Đôi môi mỏng mấp máy: “Ồ.”

Một lúc sau, dưới sàn đất đã có thêm một lớp chăn bông mềm mại. Chắc là chăn bông mới được phơi nắng, trêи chăn còn lưu lại mùi nắng, tuy không thể lên giường, nhưng chỉ cần biết Ninh Mật Đường quan tâm tới việc mình năm trêи đất lạnh băng thì Mạc Hoài cũng thỏa mãn lắm rồi: “Đường Đường, cô đối xử với tôi tốt quá.”

Nhìn gương mặt tuấn tú mang theo ý cười kia, dưới ánh đèn mờ nhạt, bóng đêm cũng không thể che đi ngũ quan phát sáng của anh. Đàn ông trưởng thành đẹp như vậy, còn nói lời dịu dàng với cô, thật là… Ninh Mật Đường đỏ mặt, không thèm nhìn anh nữa.

Rốt cuộc trong phòng cũng yên tĩnh.

Lông mi Mạc Hoài chớp chớp vài cái, nghe tiếng hít thở rất nhỏ của cô gái bên tai, con ngươi đen nhánh chuyển động, không biết đang nghĩ cái gì.

Chờ một lát, anh động đậy.

Đông tác cực nhẹ nhàng, anh đứng dậy, ngồi xổm bên mép giường, tầm mắt dừng ở gương mặt say ngủ của Ninh Mật Đường, không rời đi nổi.

Da thịt trắng như sứ dưới ánh đèn mở ảo, mềm mại dịu dàng, cánh môi căng mọng, khóe môi hơi nhếch lên khiến người ta muốn hôn lên đó.

Đường Đường thực sự quá xinh đẹp.

Mạc Hoài đánh giá vô cùng nghiêm túc, cực kỳ cẩn thận, ánh mắt chậm rãi miêu tả toàn bộ ngũ quan của Ninh Mật Đường, nơi nào cũng xem đễn rõ ràng, vui mừng phát điên. Ánh mắt di chuyển tới tai cô.

Tóc đen rơi xuống, lỗ tai trắng nõn bên cạnh tóc đen như mực thật nổi bật, quá mức tinh xảo. Không như lỗ tai anh, lỗ tai của cô trắng nõn. Trắng xinh, vàng tai rất đẹp.

Hấp dẫn mắt nhìn nhất chính là, trêи thùy tai tuyết trắng mềm mại có một đôi khuyên đo đỏ, như chu sa điểm trêи viên ngọc, hồng trắng hỗ trợ lẫn nhau, thật bắt mắt.

Không thắng nổi dụ hoặc chính mình, Mạc Hoài vươn tay, chầm chậm chạm tới tai Ninh Mật Đường.

Anh nhẹ dùng đầu ngón tay ở vành tai xinh đẹp vuốt ve vài cái, sau đó lại nhéo một cái nữa, mềm mại, cực thú vị. Lại nhịn không được nhéo thêm vài cái nữa.

Mạc Hoài không hề biết Đường Đường lại có lỗ tai đáng yêu như vậy.

Thấy vẻ mặt Ninh Mật Đường khi ngủ đến ngọt ngào, Mạc Hoài luyến tiếc thu tay về, nhưng tầm mắt vẫn như cũ dính chặt lấy mặt cô. Nhìn hồi lâu, anh cúi đầu, quan sát cho kĩ.

Nơi chóp mũi đều là hương thơm của cô.

Mạc Hoài nằm sát cổ Ninh Mật Đường, vươn đầu lưỡi, ɭϊếʍ ɭϊếʍ vành tai trắng nõn kia một cái, quá mềm, quá mềm. Sau đó môi mỏng mở ra, anh trực tiếp đem vành tai kia nếm vào miệng. Cảm xúc non mềm đến dụ hoặc, Mạc Hoài lại nếm, một lần lại một lần.

Trong mơ màng, Ninh Mật Đường thấy hơi khó chịu, cảm giác tai mình bị cắn một cái, kỳ quái là cô lại không thấy đau, ngược lại còn thấy man mát.

Mê mê tỉnh tỉnh, giằng co cả một đêm, cho đến khi tỉnh lại, trêи tai chỉ còn chút hơi lạnh.

Thật là giấc mơ kỳ quái.

Cô nhìn vẻ mặt ngủ đến bình yên trêи sàn của Mạc Hoài, động tác xuống giường cũng nhẹ hơn, mở cửa ra ngoài.

Mấy ngày nay, trêи diễn đàn trường vẫn vô cùng náo nhiệt. Ngoài việc sự kiện bên hồ có người chết thì còn đàm luận đến chuyện của Tô Tiêu Đồng.

Lúc trước mọi người đã biết Tô Tiêu Đồng là tác giả của trang văn học Lục Thủy, trong khoảng thời gian này, quan hệ gay gắt với cô không những không giảm mà còn tăng lên. Không biết là ai đêm ảnh cô ta đăng lên Weibo, Tô Tiêu Đồng trượt tay ấn ưa thích, sau đó người bị người đọc phát hiện, hô to gọi nhỏ là "nữ thần", chuyển phát lại, Weibo fans từ ban đầu hai vạn cũng tăng lên thành bảy vạn.

Tưởng Từ Từ bĩu môi: “Tay cũng linh hoạt gớm, ai nha, tay cô ta ít nhiều cũng cố tình, mới có thể làm thế, rõ ràng là tự mình lăng xê.”

Ninh Mật Đường cong eo thay giày, cô chuẩn bị tới thư viện gõ bản thảo: “Người ta muốn marketing cũng là chuyện bình thường.”

“Cậu không nhìn đấy thôi, gần đây dưới ký túc xá xuất hiện bao nhiêu người mỗi ngày chờ đợi muốn cô ta ký tên đó. Rõ ràng chỉ là một tác giả nhỏ vừa xuất đạo, làm gì mà nâng giá trị của chính mình lên cao vậy chứ.” Tưởng Từ Từ tắt web. “Đến lúc ngã nhào thì đừng có kêu.”

Ninh Mật Đường cười cười, không phủ nhận, mỗi người có một cách làm khác nhau, Tô Tiêu Đồng thích đức cao vọng trọng cũng là bình thường, hào quang thì ai mà không thích, muốn sống dưới ánh hào quang thì bạn phải có năng lực mới được.

“Mình đến thư viện đây.” Cô nhấc máy tính lên.

“Đi đi, đi đi.” Tưởng Từ Từ đã quen với việc Ninh Mật Đường tích cực học tập rồi.

Thư viện buổi chiều thường đông hơn buổi sáng.

Xung quanh yên tĩnh, Ninh Mật Đường thích ngồi cạnh cửa sổ gõ chữ, chỉ cần đôi mắt hơi mỏi, cô có thể nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi đó là một vườn hồng rực rỡ.

Lúc cô đang nghiêng người, ghế bên cạnh bị kéo ra, có người ngồi xuống.

Ninh Mật Đường đặt tay trêи bàn phím, ngón tay thon dài linh hoạt gõ chữ, lông mày xinh đẹp nghi hoặc nhíu lại, cô ngửi được một cỗ mùi hương gay mũi quen thuộc.

Bình luận

Truyện đang đọc