BẠN TRAI TÔI LÀ XÁC ƯỚP

Phía Tây thành phố tương đối hẻo lánh, phiến đá màu xanh lộ ra lịch sử cùng tàn tích, người đi lại trêи đường không nhiều lắm, mỗi một cửa hàng đều vắng vắng vẻ vẻ, cửa nẻo vắng bóng người. Sơ với chốn phồn hoa náo nhiệt bụi mù ồn ào, nơi này có vẻ đặc biệt âm u yên tĩnh.

Nhưng mà, mọi người đều biết, giá đất nơi phía Tây thành phố này là hoàng kim, giá thuê nơi này còn đắt hơn giá mua vài phần.

Mạc Hoài đi vào một cửa hàng, ngoài cửa có treo biển chứa ba chữ to tướng “Thu Họa Ngàn”. Nhìn thoáng qua, anh bước qua bậc cửa đi vào.

“Cậu muốn tìm gì?” Đứng trêи bục cửa hàng, có một người đàn ông đang ngắm chiếc chén sứ Thanh Hoa, hỏi anh.

Mạc Hoài giơ bức tranh được cuộn tròn trong tay lên, ý bảo: “Tìm ông cụ.”

Người đàn ông chạy nhanh, nhẹ buông chiếc chén sứ Thanh Hoa trong tay xuống, gạt tóc mai hỗn độn trêи trán: “Cậu chính là Mạc tiên sinh? Vu lão đang đợi cậu, đi theo tôi.” Nói xong, ông ta đi trước, Mạc Hoài theo sau lên lầu hai.

Thư phòng được trang trí theo phong cách cổ xưa, ngoài trừ bốn phía góc tường treo đầy đủ các loại tranh thủy mặc, thì giữa nhà bày một bàn làm làm việc từ gỗ tử đàn, trêи mặt bàn bày đủ văn phòng tứ bảo(*), không có vật dụng vô ích nào khác.

(*) Văn phòng tứ bảo: Bao gồm bút, nghiên, giấy, mực, dùng để viết vẽ thư pháp

Một bên có ghế gỗ đỏ, Vu lão già đợi gạt chén trà, đôi mắt lại gắt gao nhìn người đối diện mặc bộ đường trang màu nâu thêu họa tiết: “Lão tề, cẩn thận chút, đừng nghịch hỏng tranh của tôi.”

Lão Tề mở tranh vẽ ra, nghiêm túc xem xét. Trêи bức họa, xuân sắc bừng bừng ý cảnh, lại giấu giếm mãnh liệt tư tình.

Không có chỗ nào buông tha nổi, lão Tề cẩn thận đánh giá một phen, ông ta đỡ mắt kinh: “Bức tranh này cùng bức trước đó có khá nhiều điểm giống nhau, nhưng địa điểm lại khác nhau. Phong cách này rất bá đạo, bút pháp cứng cáp lại có hồn, cành liễu được nét bút đi những đường mỏng manh, bút mực có độ đậm nhạt thích hợp.”

Nét buồn hiện lên trong mắt, giọng nói của lão Tề hơi kϊƈɦ động: “Nét vẽ của bức tranh này mới quá, nhất định không phải tác phẩm thời cổ đại. Cậu đào ra từ đâu vậy?” Giới tranh trong nước tương đối có nhiều phong cách, ông ta đều quen thuộc, nhưng chủ nhân của bức tranh này rõ ràng là người ông ta không biết.

Vu lão lấy lại bức tranh trêи tay lão Tề, cuốn gọn gàng để một bên, ông ta mới rót cho mình một chén trà, trong giọng nói mang theo khoe mẽ: “Bức tranh này quá tuyệt phải không, lão Tề, tôi nói ông biết, không chỉ có một bức này đâu. Ông còn nhớ rõ tôi cất bức tranh không? Lúc ấy ông khuyên tôi nói bức tranh đó không hoàn chỉnh, không có giá trị. Tôi đã nhờ người vẽ bức này miêu tả lại.”

“Ừ? Chỉ bằng một bức vẽ mà ông tin tưởng đối phương có thể biến bức tranh kia thành tuyệt phẩm sao?” Lão Tề rất kinh ngạc.

Vu lão nhấp một ngụm trà xanh, thần sắc thoải mái: “Đương nhiên.”

Lúc này, cửa thư phòng có tiếng gõ.

Ánh mắt Vu lão có sắc hơn bao giờ hết: “Tới rồi.”

Lão Tề tò mò: “Cái gì?”

Ông ta vừa nói, liền thấy người làm của lão Vu đưa theo một người đàn ông cao lớn đi vào.

“Vu lão, người tới rồi.”

Vu lão khẩn trưởng đi lên một bước: “Người trẻ tuổi, cậu đã đến rồi? Tranh đâu? Mang đến không?”

Lão Tề đứng một bên kinh ngạc nhìn Vu lão sốt ruột, ông ta nhìn về phía Mạc Hoài, chẳng lẽ đây là….

Mãi đến khi Vu lão tiếp nhận bức tranh, mở ra rồi, lão Tề khó có thể tin mà đột nhiên đứng lên, ông ta xác định người đàn ông trong miệng Vu lão vừa rồi là người này.

Nét vẽ đẹp đến lợi hại, Mạc Hoài đã đem bức tranh chưa hoàn chỉnh kia hoàn thành gọn gẽ.

Dưới cây hòe già, núi xa đạm mặc, sao rải đầy bâu trời đêm, một bóng dáng lạnh lùng cô tịch nâng chén thưởng trăng. Hiệu ứng tiêu điều cô liêu như vậy, mà trong bức tranh này lại thấm đẫm thanh cao cùng cứng rắn của người đứng ngắm trắng, cường thế lạnh lùng. Ngay cả ngọ núi cũng uyển chuyển đầy góc cạnh.

Có thể thấy được người vẽ tranh có phong cách tiêu sái, kiêu ngạo không kiềm chế được.

Vu lão quả thực thích bức tranh đến mức không nỡ buông xuống, trong mắt che kín vui mừng, nói đến mừng rỡ vào lão Tề: “Lão Tề, ông nhìn đi, bức tranh này không chê vào đâu được.”

“Thật đúng là ông nhặt được bảo bối rồi.”

Lão Tề không yêu thích tranh như lão Vu, nhưng cũng là người có thâm niên giám định tranh vẽ. Ánh mắt sáng ngời nhìn về phía Mạc Hoài, không nghĩ người vẽ tranh lại trẻ tuổi như vậy. Xem bức tranh anh vẽm không nhất định dùng nhiều kĩ xảo, thế mà lại có thể vẽ được một bức tranh tràn ngập ý cảnh?

“Tranh tôi đưa ông rồi, ông còn nhớ phải làm gì cho tôi không?” Mạc Hoài đứng một bên mở miệng hỏi Vu lão.

“Yên tâm, Vu lão tôi cũng không nuốt lời.” Vu lão lấy từ trong ngăn kéo một cái hộp nhỏ đưa Mạc Hoài: “Cái cậu muốn đây, số tiền còn thừa tôi đã đặt cả trong này rồi.”

Mạc Hoài mở cái hộp nhỏ, thấy đồ bên trong, mắt đen như mực hiện lên một tia sáng, môi mỏng hơi nhếch lên, biểu hiện anh cực vừa lòng.

Lão Tề bừng tỉnh khỏi bức tranh, nhìn Mạc Hoài từ trêи xuống dưới, xác định chưa gặp qua người này bao giờ: “Người trẻ tuổi, cậu vẽ thật không tồi.”

Ông ta vừa nói ra, Mạc Hoài bất mãn mà lên tiếng vặn lại cho đúng: “Không phải không tồi, là quá hoàn mỹ.”

“Khụ khụ.”

Lão Tề nghẹn một nhát, thần sắc nghiêm trang tan vỡ, ông ta cũng là lần đầu tiên gặp một người tự khen chính mình như vậy.

Mạc Hoài lãnh đạm liếc nhìn ông ta một cái, mặt vô biểu tình, ngay sau đó nói với Vu lão: “Tranh ông cầm rồi, tôi đi được rồi chứ.”

“Chờ một chút.”

Lão Tề gọi Mạc Hoài, ông ta quay đầu nói với Vu lão: “Vu lão, tháng sau tôi tổ chức triển lãm tranh, muốn người thanh niên này tham gia, đặt tranh cậu ấy vẽ ở đó, ông thấy sao?”

Vu lão yêu thích bức tranh không buông tay, cẩn thận cuộn tròn bức tranh thật đẹp, mới mở miệng: “Ông hỏi tôi làm gì? Hỏi cậu ấy ý.” Mạc Hoài quá cường thế, ông ta cảm thấy mình không làm chủ thay anh được.

“Người trẻ tuổi, ý cậu thế nào?” Lão Tề nói với Mạc Hoài.

Mạc Hoài không có nửa phần do dự, trực tiếp từ chối: “Không có hứng thú.”

“Triển lãm tranh lần này không chỉ có người nổi tiếng trong nước tham gia, mà tranh còn có thể treo ở triển lãm, người khác muốn còn không được đó.” Vu lão biết trước đó Mạc Hoài làm công nhân khuân vác, sợ anh không rõ ràng nên giải thích một lần.

Lông mày đen đĩnh đạc hướng lên, Mạc Hoài lạnh lùng trả lời: “Liên quan gì đến tôi?”

“Haizz, nhìn cậu kìa.” Vu lão nhìn bộ dáng anh hận không rèn sắt thành thép: “Cậu nổi tiếng rồi, người cần tranh cậu vẽ càng nhiều, không phải cậu muốn kiếm tiền sao?” Trước kia ông ta nghe Quách Đại Dũng nói, anh luôn làm công việc khuân vác vì muốn kiếm tiền.

Khóe miệng lão Tề nhịn không được cong lên, không nghĩ tới việc Vu lão nói trắng ra, Nhưng mà, đúng thật là anh là người đầu tiên đối mặt với ông ta mà còn cao ngạo như vậy, lạnh lùng lãnh đạm như vậy, không sợ hãi hai người bọn họ.

Mắt đen như mực của Mạc Hoài liếc mắt với gương mặt kia, cảm thấy ông ta nhàn nhã thật đấy, thế mà còn quản chuyện khởi nghiệp của anh, nhưng không thể không thừa nhận, ông ta nói đúng một phần, thật sự anh muốn kiếm tiền, muốn kiếm thật nhiều tiền cho Đường Đường.

Lão Tề là ai nào, đôi mắt nhìn thấy Mạc Hoài có vài phần suy nghĩ. Ông ta thừa nhận người trẻ tuổi trước mặt này quả thật là nhân tài trong số hiếm, nét vẽ của anh thâm hậu, không thuê kém chút nào so với người vẽ tranh đệ nhất trong nước Quách Chi. Nếu đối phương có thể treo tranh ở triển lãm của ông ta, làm điên đảo giới vẽ cũng là một chuyện tốt.

Nghĩ vậy, ông ta mở miệng: “Tôi tổ chức triển lãm tranh không giống những người khác, không chỉ có treo những bức vẽ của người khác, đến lúc đó còn có một số hoạt động, chính là đấu già tranh. Nếu cậu thật sự lợi hại như vậy, chi bằng tới đi, chẳng lẽ cậu không dám tham gia?”

“Khích tướng tôi cũng vô dụng.”

Khóe miệng Mạc Hoài cong lên, có chút trào phúng: “Nhưng mà, tôi sẽ tham gia.” Cơ hội thành danh như này, anh tự nhận mình không phải người thanh cao, đương nhiên sẽ nhận lấy rồi.

“Được.” Lão Tề cười: “Chờ lúc đó tôi gửi thư mời tham gia triển lãm tranh cho cậu, cậu chuẩn bị một bức tranh thật tốt đi, còn nữa, đấu giá bức tranh là vẽ tranh dài đó.”

Vu lão sau khi lấy được bức tranh của Mạc Hoài thì cứ vui vẻ dạt dào, trêи mặt tươi cười: “Lão Tề, gửi tôi một tấm.”

“Không phải ông nói năm nay không tham gia à, cảm thấy không thú vị còn gì?” Lão Tề trừng mắt.

Vu lão cười ha ha, cười nói: “Không phải bây giờ có tiểu tử Mạc Hoài này tham gia sao, đến lúc đó khẳng định sẽ thú vị.”

Mỗi năm đều xem mấy người mua danh chuộc tiếng, ông ta cảm thấy chẳng thú vị gì cả, nhưng có người trẻ tuổi là Mạc Hoài này tham gia, dĩ nhiên sẽ thú vị hơn nhiều, ông ta còn chờ xem náo nhiệt đấy.

“Hừ.” Lão Tề nặng nề hừ một tiếng, quen biết Vu lão nửa đời người rồi, chẳng lẽ còn không biết đối phương nghĩ gì? “Ngày mai tôi cho người đưa tới.”

…..

“Tới rồi, cảm ơn anh.” Ninh Mật Đường nhìn thoáng qua cảnh sắc bên ngoài, ý bảo đối phương dừng xe.

Kiều Tử Nham dừng tay lái, chuẩn chỉnh dừng xe cạnh bậc thang trước chung cư. Trước tiên anh ấy cởi bỏ dây an toàn, giọng nói lạnh lẽo mang theo chút ôn hòa hiếm có: “Tôi đưa cô lên.”

“Không cần đâu cảnh sát Kiều, tôi tự lên được.” Ninh Mật Đường cũng cởi dây an toàn, cầm lấy ba lô chuẩn bị mở cửa.

“Chân cô bị thương như vậy, đi thế nào đây?” Chân mày Kiều Tử Nham nhíu chặt.

Ninh Mật Đường sửng sốt, nhìn qua, liếc mắt nhìn góc cạnh rõ ràng, ngay sau đó lấy di động ra, ngón tay trắng nõn non mịn khẽ chạm vài cái trêи màn hình, đầu kia thật nhanh truyền tới tiếng nói vui vẻ của người đàn ông.

“A Hoài, anh về chưa?”

“Ừ, anh xuống dưới đón em lên đi.”

“Được ạ, đừng vội.”

Cúp điện thoại, trong xe yên tĩnh dị thường.

Một hồi lâu sau, Kiều Tử Nham phá vỡ yên tĩnh, ánh mắt phức tạp nhìn Ninh Mật Đường: “Vừa rồi lúc cứu đứa bé kia, cô thật quyết đoán.” Lúc anh ấy vừa xuất hiện, vừa vặn thấy cô tiến thêm một bước, giữ chặt đứa nhỏ sắp bị ngã xuống từ cầu thang, kết quả là chân cô bị trẹo.

“Cô thật sự lương thiện.”

Mỗi lần gặp cô, không phải thời điểm xảy ra án mạng thì cũng là lúc cô cứu người.

Khóe miệng Ninh Mật Đường ẩn chứa nụ cười nhàn nhạt: “Không.” Trêи mặt cô có chút hổ thẹn: “Tôi cứu người bởi vì có tư tâm, không tốt đẹp như trong tưởng tượng của anh đâu.”

“Hả?” Kiều Tử Nham nghi hoặc.

Ninh Mật Đường không để ý đến hoang mang trong mắt anh ấy, ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Thân ảnh cao lớn xuất hiện ở trước mắt, mang theo khí thí nghiêm nghị nghênh diện đi tới.

“Anh ấy là tư tâm của tôi, cảm ơn anh đưa tôi về, hẹn gặp lại.” Ninh Mật Đường không cần phải nhiều lời, trực tiếp mở cửa xuống xe.

“Đường Đường.”

Mạc Hoài tăng tốc bước chân, chạy tới bên cạnh Ninh Mật Đường, anh kéo người về phía sau mình, ánh mắt lạnh lùng, môi mỏng sắc bén, nói với Kiều Tử Nham ngồi trong xe: “Cảm ơn anh đưa bạn gái tôi về.”

Dứt lời, mặc kệ thần sắc Kiều Tử Nham thay đổi, anh liếc mắt nhìn chân Ninh Mật Đường một cái, khom lưng nắm lấy hai chân cô, một tay chặn ngang, trực tiếp bế người như bế công chúa, thở nhẹ một tiếng trước mặt Ninh Mật Đường, hướng chung cư đi về.

Trong thang máy, đôi tay Ninh Mật Đường ôm chặt cổ Mạc Hoài, cô ngẩng đầu nhìn anh, lọt vào tầm mắt là khuôn cằm tinh xảo căng thẳng của người đàn ông kia.

Cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo lạnh băng trêи người Mạc Hoài, cô mở miệng: “A Hoài.”

Người đàn ông đẹp trai thần sắc nhàn nhạt, không chút phản ứng nào.

“A Hoài.”

“A Hoài?”

Giọng nói cực dễ nghe, mang theo dịu nhẹ ở âm cuối: “Anh giận em à?”

Mạc Hoài kiên trì không muốn đáp lại cô, nhưng nghe được giọng nói mềm mại của cô, vẫn cố gắng giữ vững, phải phòng thủ, nguyên tắc sắp sụp đổ rồi.

“A Hoài.” Ninh Mật Đường lại gọi một tiếng.

“Ừ.”

Cánh tay ôm người buộc chặt, mắt đen như mực tàu, giọng nói đầy ức chế của Mạc Hoài vang lên: “Đường Đường, trước tiên em đừng nói gì cả, anh sợ không nhịn được mà muốn hôn em ở thang máy đó.”

Bình luận

Truyện đang đọc