BẢO BẢO PHÚC HẮC: BABA MAU THEO ĐUỔI MẸ!


Nương theo lời khen của hắn, Diệp Sở An hứng khởi vênh mặt, làm ra vẻ hiển nhiên.
"Đương nhiên rồi, cháu còn có thể gan dạ hơn chú đấy.

Chỉ một người phụ nữ mà còn theo đuổi không xong."
Tư Cảnh Vực cười ra tiếng, cốc một cái vào trán Diệp Sở An.

Thằng bé này đúng là biết xoáy vào nỗi đau của người khác.
"Nhóc con, cháu còn không hiểu tính cách kiêu ngạo của mẹ cháu à? Trên cơ sở tôn trọng cô ấy, chú mới từ từ chinh phục cô ấy, làm cho cháu tâm phục khẩu phục.

Nếu chú không biết lý lẽ thì từ lâu đã bắt mất mẹ cháu đi rồi."
Vẻ mặt Diệp Sở An dửng dưng chẳng một chút tin tưởng những lời này của Tư Cảnh Vực, miệng nhỏ phun ra hai chữ:
"Bao biện!"
Sau đó nhóc thong dong bước đi về trước.

Tư Cảnh Vực không thấy tức giận, ngược lại buồn cười ra mặt.

Xem ra hắn không những phải theo đuổi được Diệp Noãn còn phải chinh phục luôn cả cậu nhóc lém lỉnh này.
Là con ruột của Diệp Noãn thì sao chứ? Hắn thấy mình và cậu bé rất hợp tính nhau, làm cha con cũng không tệ.
Mắt của Diệp Sở An híp lại khác thường, dáo dác nhìn xung quanh.
"Sao vậy?"
Tư Cảnh Vực cau mày hỏi cậu, đồng thời cũng nhận ra chuyện bất thường.
"Mẹ đi đâu rồi?"
Diệp Sở An có một linh cảm xấu khó nói.

Cứ tiếp tục đi qua đi lại kiếm tìm, được một lúc thì bị Tư Cảnh Vực kéo lại.


Hắn lên tiếng trấn tĩnh cậu bé:
"Bình tĩnh nào, có lẽ cô ấy chỉ đi quanh đây thôi.

Chúng ta cùng đi tìm cô ấy."
Diệp Sở An lắc đầu phủ nhận.
"Không đúng, mẹ cháu có biết nơi đây nên đi đường nào về đường nào đâu.

Mẹ tuy có tính tò mò nhưng lúc trước đã từng lạc đường một lần, từ trưa đến tối muộn mới tìm được đường về nhà, một lần đó mẹ đã sợ lắm nên rút kinh nghiệm rồi.

Cháu hiểu tính mẹ, mẹ sẽ không dại dột như thế nữa đâu."
Tư Cảnh Vực cũng lo lắng không kém cậu bé.

Đáy mắt hắn sáng lên khi thấy chiếc điện thoại ở dưới mặt đường, cúi người nhặt nó lên.
"Cái này… là của Diệp Noãn?"
Diệp Sở An chăm chú nhìn chiếc điện thoại trên tay Tư Cảnh Vực, chưa được hai giây đã có phản ứng.
"Đúng vậy, nó của mẹ cháu!"
Điện thoại vẫn đang sáng màn hình.

Tư Cảnh Vực gõ nhẹ vào màn hình điện thoại, đoạn clip quay cảnh hắn và Diệp Sở An đang chơi tàu lượn siêu tốc vui vẻ, đáy mắt càng tối đi.
"Chết tiệt!"

"Tư tổng, góc này quay rõ nét cô Diệp bị người ta chụp thuốc mê nhất."
Nhân viên bảo an có nhiệm vụ quản lý camera an ninh của khu công viên mở hết tất cả góc quay trong công viên cho Tư Cảnh Vực xem.

Ông ta chỉ vào một góc màn hình bên trái.
Diệp Sở An tuy chỉ hơn bảy tuổi nhưng cậu bé có thể hiểu được câu nói tiếng Anh của người đàn ông này, nhìn vào màn hình mà lòng sôi sụt.

Mẹ cậu chỉ đến đây có mấy hôm sao lại bị người khác có động cơ bắt đi như vậy.
Tư Cảnh Vực xoa đầu cậu nhóc, nói vài lời trấn an cậu.

Trong khi hắn đang liên hệ với cảnh sát rà soát cả Los Angeles thì bên này Diệp Noãn vẫn đang lâm vào hôn mê.

Một gáo nước lạnh thẳng thừng tạt vào mặt cô.

Ánh mắt mơ màng dần hé mở.

Đập vào mắt Diệp Noãn là gương mặt đầy căm phẫn của người phụ nữ.

Đầu tóc cô ta rối tung bê bết, quần áo rách rưới chỗ kín chỗ hở, dính đầy bụi bặm, trên người còn có vết xanh tím dày đặc ngay cả ở trên gương mặt.

Khác hẳn bộ dáng môi son má phấn bình thường Diệp Noãn thấy.
Cô chưa kịp thích ứng với chuyện diễn ra trước mặt thì đã bị mấy cái tát dán liên tiếp vào mặt.

Đau rát, tê dại từng đợt tấn công da mặt, Diệp Noãn không nhịn được đau rên ra tiếng.

Cố cự quậy nhưng tay chân đã bị thứ gì buộc chặt.


Diệp Noãn rất nhanh lết người về đằng sau tránh né bạt tay của cô ta, dùng ánh mắt quật cường làm vũ khí tấn công lấn át tinh thần đối phương.
"Saka, cô bị điên rồi sao?"
Cô ta cười rộ lên, âm giọng vô cùng đáng sợ.

Ánh mắt Saka hằn tia đỏ sừng sộ lườm Diệp Noãn rất đáng sợ, hận không thể dùng ánh mắt làm cho cô tan xương nát thịt.
"Đúng, tao bị điên rồi, là vì mày bức cho bị điên đó con khốn.

Chính mày… chính mày hại tao ra nông nổi như hôm nay, nhà không có mà ở, cơm không có mà ăn.

Con khốn, tao phải làm cho mày còn thê thảm hơn cả tao!"
Cổ Diệp Noãn bị Saka ra sức bóp mạnh.

Cô không thể thở được, hai mắt trợn ngược.

Dù có vùng vẫy thế nào cũng chẳng các tác dụng gì, ngược lại càng làm cho Saka bóp cổ cô mạnh hơn.

Diệp Noãn cúi đầu dồn sức lực cắn mạnh vào cổ tay cô ta.

Saka đau đớn hét lên, nhân lúc cô ta thả lỏng cần cổ mình, cô lùi nhanh về sau, nhìn chung quanh tìm kiếm lối thoát.
Saka nhanh chóng hồi phục lại tinh thần.

Nghiến răng, mắng chửi Diệp Noãn bằng những từ thô tục chướng tai rồi túm tóc cô lôi ra ngoài.
"Con khốn, hôm nay dù có ra sao tao cũng phải giết mày!"
Bị Saka lôi ra bên ngoài Diệp Noãn mới nhận ra nơi đây là một nơi rất vắng vẻ, trước mắt có một cái hồ nước rất trong.

Bởi vì thế, cô nhìn ra độ sâu của nó kinh khủng đến mức nào.

Chợt sống lưng Diệp Noãn lạnh toát, hai chân bắt đầu nặng trĩu.
Saka bên cạnh bắt được biểu cảm này của cô thì cười khẩy.
"Sao? Mày biết sợ rồi à? Một lát nữa tao sẽ cho mày tận hưởng độ sâu của cái hồ này."
Cô ta sờ bàn tay bám đầy bụi bẩn lên mặt Diệp Noãn, đắc ý lên giọng:
"Hưm… Diệp Noãn ơi Diệp Noãn, mày biết bơi không nhỉ? Nếu mày biết cũng không sao, tao sẽ đích thân nhận nước mày.


Tao có vô số cách để khiến mày chết, chết một cách đau đớn, chẳng ai nhận ra mày.

Con trai mày và cả tên Tư Tổng cao cao tại thượng kia sẽ không bao giờ tìm thấy mày nữa.

Hahaha, nghĩ đến đã thấy sướng phát khiếp rồi."
Tay Diệp Noãn nắm chặt thành nắm đấm, quát lớn:
"Cô điên rồi, biết mình đang làm gì không? Cô đang có động cơ giết người đó.

Saka, tôi từ trước đến nay không hề có ý thù địch với cô, sao cô lại cứ muốn giết tôi?"
"Mày còn giả vờ vô tội? Con khốn, chính mày quyến rũ Tư Cảnh Vực khiến hắn mê muội mày.

Mày bảo hắn cho người hạ nhục tao.

Đêm đó tao bị cả trăm thằng thi nhau cưỡng hiếp, đau đớn thế nào, nhục nhã thế nào mày biết không? Tất cả là do mày hết!"
Cô bắt đầu nhớ lại kí ức buổi tiệc hôm đó, đúng là vì muốn đòi lại danh dự cho cô, Tư Cảnh Vực đã nói với James rằng phải là những gì cô ta đã vu cáo cho cô trả đũa lại.

Hai người cũng đã thấy cảnh ông ta hành hạ cô ta trong gara xe hôm đó.
Diệp Noãn nghĩ rằng James dù gì cũng sẽ dùng chút sự thương xót cuối cùng cho cô ta, mắt nhắm mắt mở để chuyện này trôi qua.

Không ngờ rằng ông ta sợ Tư Cảnh Vực làm hại đến tập đoàn mình mà không tiếc quăng Saka cho cả trăm tên đàn ông hạ nhục.
"Saka, chuyện này tôi thật không muốn nó xảy ra với cô.

Bình tĩnh lại đi, hãy nghĩ đến hành động hiện tại của mình, cô giết tôi thì sau đó cô cũng sẽ không thoát tội đâu."
"Nhìn tao giống sợ không? Dù tao có chết cũng phải kéo theo mày chết cùng."
"Saka, cô đừng mù quáng nữa…aa!".


Bình luận

Truyện đang đọc