BẢO BẢO PHÚC HẮC: BABA MAU THEO ĐUỔI MẸ!


Đôi mi đen tuyền chớp động, Diệp Noãn khẽ cửa động, cơn đau nhức từ sau gáy truyền đến bủa vây lấy thần trí cô.
Mí mắt từ từ mở ra, trần nhà sơn theo màu tông chủ đạo là gam lạnh đập thẳng vào tầm nhìn của Diệp Noãn.

Cô bàng hoàng mở to mắt nhìn lên trần nhà, toàn thân cứng đờ đứng hình mất vài giây, tiếng thở đều đặn không biết từ đâu truyền tới, kéo linh hồn Diệp Noãn trở về với hiện tại.
Cô giật mình ngồi thẳng người trên giường, chiếc mền mỏng manh theo động tác của cô không tìm được điểm tựa mà trượt xuống đến ngang eo, để lộ đôi gò đồi đầy đặn không một mảnh vải che chắn.
Cô vừa ngồi dậy ánh mắt vô tình rơi xuống sàn nhà, Diệp Noãn trừng mắt nhìn về đống hỗn độn trên mặt đất.

Đến giờ phút này não Diệp Noãn chưa kịp phản ứng ra mọi sự việc đang xảy ra với mình, đầu đau từng cơn tựa như có ai đó đang lấy búa gõ vào đầu mình vậy.
Điều hoà trong căn phòng được điều chỉnh ở mức hai mươi sáu độ, một luồng khí lạnh lẽo ùa đến khiến cho Diệp Noãn cảm thấy rét run, rùng mình một cái toàn thân nổi đầy gai ốc, lông tơ sau gáy dựng ngược lên theo phản ứng của cơ thể cô.
Diệp Noãn theo bản năng mà đưa tay lên ôm lấy cơ thể mình, bỗng nhiên phát hiện ra có điều gì đó không ổn, ánh mắt cô rũ xuống phía dưới nhìn.


Giây phút sau, ánh mắt thoáng chút kinh ngạc hiện lên, nhìn chằm chằm vào cơ thể mình đang trần trụi của mình.

Cô ngay lập tức kéo chăn lên, đôi mắt dè dặt liếc nhìn về phía bên.
Đập vào mắt cô là người đàn ông trần trụi thân trên, anh ta đang chìm sâu vào trong giấc ngủ.

Gương mặt trẻ trung, nước da trắng mịn, mái tóc tơ hơi rối, sống mũi cao dài điểm xuyến thêm đôi môi mỏi khiêu gợi.
Chỉ cần nhìn lướt qua, Diệp Noãn cũng đã đoán ra đối phương ít tuổi hơn mình, và cũng đoán ra được có người đang hãm hại mình.
Là ai có ý định gây khó dễ với cô đây?
Diệp Noãn mông lung suy nghĩ, cô giữ chặt chăn trên người mình, chuẩn bị rớn người xuống với lấy quần áo của mình bỗng nhiên cửa phòng bị ai đó dùng lực mạnh đá văng, đập vào vách tường tạo ra âm thanh vang động.
Cô giật mình, toàn thân cứng đờ đưa mắt nhìn về phía cửa.
Cánh cửa bị đá văng ra, sau cánh cửa ấy xuất hiện một thân hình cao ráo, trên mình mặc bộ vest đen thời thượng cùng với chiếc quần âu đen, chân đi giày lười bằng da.
Tiếng động đó đã làm đánh thức chàng trai trẻ, anh ta giật mình ngồi dậy, đôi mắt ngơ ngác nhìn về phía phát ra tiếng động.
Thân ảnh của Tư Cảnh Vực cao ráo, hai tay đút trong túi quần, Diệp Noãn có thể nhìn rõ sắc mặt của hắn đang tối sầm lại, con người trừng lên nhìn cô hệt như thú dữ đang săn lùng con mồi.
Diệp Noãn bị ánh mắt của hắn doạ cho sợ hãi, toàn thân bất giác run lên một cái, ánh mắt di chuyển tầm nhìn nhìn về bàn tay đang siết chặt thứ giấy tờ gì của Tư Cảnh Vực.
"Con mẹ nó!"
Tư Cảnh Vực hết đưa mắt nhìn về phía người phụ nữ, sau đó lại phóng tầm nhìn sắc bén về chàng trai trẻ ở sau lưng cô, cổ họng hắn gầm lên một tiếng.
Cố Nguyệt chạy thục mạng ở phía sau, khó khăn lắm mới đuổi theo kịp Tư Cảnh Vực.
"Vực, anh..."

Cố Nguyệt không ngừng thở gấp, một tay chống bên eo, tay còn lại đưa lên ôm lấy ngược trái của mình.
Ánh mắt của Cố Nguyệt không khỏi ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào đôi nam nữ đang ở trên giường.
"Thư...!thư ký Diệp..."
Cố Nguyệt không tin vào mắt mình, cô ấy đưa tay lên dụi lấy hai bên mắt mình, sau đó mở ra xác định mình không nhìn nhầm người.
Chàng trai trẻ kia lúc này mới định thần lại được, cậu ta tay chân luống cuống nhảy khỏi giường, trên người chỉ mặc một chiếc quần lót da báo.
"Cô...!cô là ai...!vậy..."
Cậu ta lắp bắp hỏi Diệp Noãn.
Cô không nói được lên lời, chỉ biết ấm ức cuộn người vào trong chăn, tự nhủ bản thân mình không được khóc.
Tư Cảnh Vực không thể nhẫn nhịn được nữa, hắn ta vứt tập giấy tờ sang một bên, hùng hồ xông tới đạp vào phía chàng trai trẻ.
Cậu ta không kịp phản ứng lại, cả cơ thể văng ra sau đập vào vách tường.
"Hự..."
Sắc mặt của Tư Cảnh Vực lúc này cực kỳ hung dữ.


Hắn ta không nhân nhượng gì, ra tay tặng cho chàng trai kia vài cú đấm.
"A a a...!đừng...!đừng đánh vào mặt...!tôi...!tôi thật sự không biết gì hết..."
Cậu ta hoảng hốt, vừa la lớn vừa lấy tay che mặt.
Cố Nguyệt vội vàng chạy đến bên Diệp Noãn, giúp cô mặc đồ vào.
Diệp Noãn không nói gì, nhìn cô với đôi mắt đầy nghi hoặc.
Trong phân tâm Diệp Noãn nghĩ, lẽ nào Cố Nguyệt đã dở trò gì với mình sao? Dù sao cô ấy cũng là vì hôn thê của sếp lớn, lại không thích cô tiếp xúc thân mật với hắn ta.
Trưa nay Diệp Noãn có dự cảm chẳng lành, nhưng cô không nghĩ nó lại đến nhanh như vậy, làm cô không kịp trở tay phòng bị.
"Nào...!nhanh mặc áo vào đi..."
Cố Nguyệt có chút lo lắng, quàng áo lên người Diệp Noãn..


Bình luận

Truyện đang đọc