BẢO BẢO PHÚC HẮC: BABA MAU THEO ĐUỔI MẸ!


Cố Nguyệt chỉ thấy người đàn ông trước mặt có vấn đề.

Cô đưa tay lên hất đi bàn tay cứng rắn nhưng lại mang theo hơi ấm đang chạm vào gò má mình, tỏ ý ghét bỏ né tránh.
"Làm như anh hiểu cảm xúc của em lắm vậy!"
Hoàng Phong không chịu từ bỏ, anh sấn lại gần cô hơn, gần đến nỗi Cố Nguyệt có thể cảm nhận được hơi thở nam tính cùng với mùi hương của cây gỗ tùng truyền đến khoang mũi.
Cố Nguyệt có chút dè dặt, toàn thân co rúm lại, bàn tay run rẩy chóng lên cơ ngực của Hoàng Phong.
"Anh...!anh định làm gì..."
Không biết vì tác động của nồng độ cồn trong rượu hay do ánh mắt chất chứa tia mị hoặc của người đàn ông làm cho hai bên gò má của Cố Nguyệt ửng hồng.

Hoàng Phong không nói gì, anh khẽ mỉm cười, sau đó gõ nhẹ vào chóp mũi của cô gái.

Chất giọng khàn khàn thoát ra khỏi cổ họng, ánh mắt cưng chiều nhìn chằm chằm Cố Nguyệt.

"Chỉ là không yêu thôi mà, không nhất thiết phải đau khổ trong khi trái tim mình không đích thực yêu người ta, chẳng qua cái ngông trong tư tưởng quá lớn, lại bị ràng buộc trong mối hôn sự chỉ bằng giấy trắng mực đen..."
Hoàng Phong cười trào phúng, đáy lòng chua xót nói bóng nói gió.

Ai kia không hiểu hàm ý, chỉ cảm thấy người này thật sự có vấn đề về thần kinh.

Cố Nguyệt bỏ ngoài tai những gì mà người đàn ông nói, uống nốt ly cocktail phục vụ vừa mang tới, đầu óc truyền đến một cảm giác choáng váng nhưng vẫn cố đứng dậy.
Người đàn ông lắc đầu tỏ vẻ bất lực, trưởng thành rồi mà vẫn giữ tính khí cứng đầu như ngày xưa.

Cố Nguyệt chân nọ đá chân kia đi không vững, cô quơ tay tìm điểm trụ để vịn, đi chưa được vài bước chân đã cảm thấy toàn thân mệt mọi vô cùng, không chút sức lực để mà di chuyển tiếp.
Quai váy vô tình trễ xuống bụng tay để lộ ra bờ vai gợi cảm cùng với xương quai xanh tinh tế, dưới bóng đẹp lấp loé đầy màu sắc, Cố Nguyệt như một viên bảo thạch chói lọi thu hút vô số ánh nhìn thèm khát của đám đàn ông, một vài tên còn không biết tự trọng mà huýt sáo gọi cô, tên thì liếm môi đầy phản cảm.
Hoàng Phong nhíu mày, trong lòng khó chịu bức rức vô cùng.

Anh rời khỏi ghế sofa tiến đến đỡ cơ thể nhỏ bé của cô gái, đồng thời cởi áo khoác ngoài choàng lên người cô.

Sau một hồi đắn đo, Hoàng Phong hơi cúi thấp người xuống, trực tiếp bế ngay eo cô lên, đưa cô đến phòng trống trong quán bar để nghỉ ngơi.
Anh đặt cô xuống nệm giường trắng tinh, định rời đi nhưng lại bị bàn tay bé nhỏ của cô gái nắm chặt lại, miệng thều thào khe khẽ.
"Nước...!nước..."
Hoàng Phong ngay lập tức rót cho Cố Nguyệt một cốc nước thật đầy.

Nhưng cô thật sự không còn chút sức lực nào để ngồi dậy uống nước.
Cố Nguyệt mơ mơ màng màng, cảm nhận được thứ gì đó mang theo sự ấm nóng chạm vào môi mình.

Cô vô thức hé mở cơ miệng ra, một dòng chất lỏng không biết từ đầu mà trào vào trong khoang miệng.


Cố Nguyệt từ tốn nuốt chất lỏng xuống dưới cổ họng khô khốc, mông lung mở mắt ra nhìn cảnh vật trước mặt.

"Ưm...!Hoàng...!Hoàng Phong...!anh..."
Cố Nguyệt chưa kịp nói hết câu, người đàn ông ngang nhiên cúi xuống tiếp tục hôn lấy đôi môi căng mọng của cô, đem hết những lời cô định nói nuốt xuống bụng.
Ở đâu đó...!một khoái cảm sắc dục đang nhom nhem bén lửa, sau cùng bùng cháy mãnh liệt trong cơ thể của Hoàng Phong.

Một người đàn ông đã cấm dục hai mươi tám năm qua nay đã bị người con gái trước mặt phá vỡ lớp phòng bị.

Dục vọng nguyên thuỷ, khao khát đang rạo rực bủa vây lấy thần trí của Hoàng Phong, càng làm cho anh cuồng nhiệt cắn miết lấy đôi môi mềm mại không thôi, hận không thể chiếm hữu làm vật riêng.
Dưới tác dụng phụ của rượu, Cố Nguyệt như một tiểu thỏ tử, ngoan ngoãn nằm gọn dưới cơ thể áp lực của người đàn ông, đôi môi bị người ta gặm nhấm đến sưng phù, suýt chút nữa rướm máu.
Từng kiện áo trên cơ thể dần dần được trút bỏ, màu da cổ đồng dần hiện rõ bao phủ lấy làn da trắng nõn nà.

Dưới ánh đèn neon mờ ảo, hai tấm thân quấn quýt lấy nhau không rời.

Bầu không khí tràn ngập hơi thở ám muội cùng với tiếng nỉ non yêu kiều của thiếu nữ.

Đêm nay lại là một đêm không ngủ, lăn qua lăn lại vài vòng, trên giường lúc này đã trở thành một bãi chiến trường.

Hai bóng hình kéo dài trên vách tường, phản chiếu rõ ràng hai cơ thể đang liên kết với nhau, tiếng va chạm không ngừng vang lên lấn át đi tiếng gió đang thổi bên ngoài...
...
"Diệp Noãn, em có thể xuống gặp tôi có được không?"
Tư Cảnh Vực đứng trước căn hộ mà Diệp Noãn đang sinh sống, một tay cầm chiếc món quà bé, tay còn lại áp điện thoại bên tai, giọng điệu nhỏ nhẹ như đang cầu xin đối phương.
Diệp Noãn từ trên ban công nhìn xuống, cô hiện tại đang rất hận hắn ta.

Mặc kệ vào ban đêm nhiệt độ có chút thấp, cô vẫn để Tư Cảnh Vực đứng đợi ở phía dưới, nhất quyết không chịu xuống gặp hắn.
"Tư tổng, đêm hôm khuya khoắt đứng trước cửa nhà người ta không tốt, anh mau đi về đi."
Đầu dây bên kia truyền đến lời từ chối đầy phũ phàng của người phụ nữ.
"Không về! Tôi sẽ đứng ở đây chờ em xuống."


Bình luận

Truyện đang đọc