BẢO BẢO PHÚC HẮC: BABA MAU THEO ĐUỔI MẸ!


Hôm nay là ngày vô cùng đặc biệt đối với tập đoàn MR, những nhân vật tai to mặt lớn đã và muốn hợp tác với tập đoàn MR đều được mời đến tham dự kỷ niệm ngày thành lập này.
Bãi đỗ xe đã chật ních, dòng người tấp nập ra vào.
Tiệc hội được tổ chức theo phong cách pool party, không gian tiệc được diễn ra ở ngoài trời, gần hồ bơi mà tập đoàn MR vừa mới thi công xong gần một tháng.
Tư Cảnh Vực từ trong sảnh lớn bước ra, bên cạnh có Cố Nguyệt khoát tay đi cùng.

Tất cả khách mời đến dự đều đưa mắt nhìn hai người bọn họ, trong lòng thầm ngưỡng mộ, miệng tấm tắc khen hai người rất đẹp đôi, trai gái gái sắc không ai sánh bằng.
Cố Nguyệt buông tay người đàn ông ra, để cho hắn bước lên sân khấu phát biểu, bày tỏ lòng chân thành đối với tất cả mọi người đến dự tiệc.
Diệp Noãn đừng từ xa, trên người mặc chiếc váy lụa xẻ tà đơn giản nhưng trông cô không thua kém gì những cô gái con nhà quyền quý môi son má phấn, ăn mặc thời thượng đắt tiền ở đây.

Cô tỏ ra rất ung dung, tay cầm ly rượu vang lắc nhẹ vài cái đưa lên miệng thưởng thức.
Diệp Noãn vốn dĩ không thích chốn đông người, có ý định không muốn tham dự tiệc vui của công ty, nhưng Tư Cảnh Vực đã níu kéo cô lại, nói nếu cô không đến sẽ không được xem màn kịch hay mà tập đoàn chuẩn bị.

Mà cũng vì thân phận thư ký này, cô phải làm tròn trách nhiệm của mình.

Bỗng cảm nhận được có một ánh mắt sắc bén như thú dữ đang nhìn chằm chắm lấy mình, ly rượu đang lắc trên tay Diệp Noãn khựng lại, cô liếc mắt tìm kiếm ánh nhìn dị thường kia.
Nhìn một hồi không tìm ra điểm gì bất thường, cô đưa mắt nhìn ly rượu vang đã gần cạn đáy, trong đầu nghĩ ngợi một điều gì đó, sau đó ngửa mặt nốc cạn ly rượu.
Tư Cảnh Vực vừa phát biểu xong, đưa mắt nhìn về phía trợ lý riêng đang đứng gần đó, ánh mắt ra hiệu cho đối phương.
Nam Tư nhận được tín hiệu, ngay lập tức gật đầu.

Anh không chần chừ thêm giây phút nào nữa, trực tiếp xoay người di chuyển đến đám nhân viên của tập đoàn.
"Trưởng phòng Marketing có mặt ở đây không? Tư tổng đang tìm cô đó."
Tạ Phương từ trong đám người đi ra.

Cô ta mặc trên người một bộ dạ hội lấp lánh màu ánh kim, đường cut-out táo bạo ôm chặt lấy cơ thể, khoe trọn đường cong hoàn hảo mà bao người phụ nữ mong muốn sở hữu.

Cô ta ăn mặc như này đều có mục đích cả.

Trên tay Tạ Phương cầm một xấp văn kiện, những giấy tờ liên quan đến hành trình xây dựng lên tập đoàn đa quốc gia MR này.
Cô ta kiêu ngạo bước lên sân khấu, tiến lại gần phía Tư Cảnh Vực đang đứng.

"Đã chuẩn bị kỹ càng những thứ tôi đã dặn chưa?"
"Em đã chuẩn bị đầy đủ rồi, Tư tổng!"
Tư Cảnh Vực khẽ gật đầu, trực tiếp đi lướt qua mặt cô ta.

Trước khi rời đi, người đàn ông không quên nhướng mày ra hiệu cho Nam Tư lên sân khấu phụ giúp cô ta một tay.
Tạ Phương chỉnh lại vị trí micro, đọc những văn kiện có liên quan đến tập đoàn, điều khoản hợp tác cũng như doanh thu mỗi tháng của tập đoàn.
Kết thúc màn phát biểu, cô ta nói với khách mời đừng vội rời mắt khỏi sân khấu, bởi vì chỉ còn vài phút thôi là màn hình TV lớn sẽ chiếu một đoạn video quay lại hành trình khởi nghiệp của tập đoàn.
Màn hình lớn nhấp nháy vài cái, đến khi tín hiệu kết nối thành công thì hình ảnh dần dần xuất hiện.


Lúc này, Ánh mắt Tạ Phương dấy lên tia đắc ý, miệng kiêu hãnh cong lên.

chỉ còn vài giây nữa thôi đoạn clip sẽ được phát ra, Diệp Noãn cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch danh dự và sự trong sạch của mình.
"Tôi sẽ trả anh năm ngàn tệ, chỉ cần anh hoàn thành nhiệm vụ tôi giao phó."
Bên tai truyền đến giọng nói vô cùng quen thuộc, Tạ Phương nhận ra có điều gì đó không đúng cho lắm.

Cô ta vội vàng ngoảnh mặt lại, đập vào mắt là hình ảnh mình trên màn hình cảm ứng lớn.
Vào giây phút đó, Tạ Phương sốc đến hai chân cứng đờ như bị đá đè, môi mở ra không khép vào được, hai mắt trợn lên.
Vì nhận ra quan hệ của Diệp Noãn và Tư Cảnh Vực có gì đó mờ ám, Tạ Phương muốn làm cái gì đó để chia rẽ hai bọn họ.

Để cho Tư Cảnh Vực bắt Diệp Noãn trên giường người đàn ông khác còn chưa đủ, cô ta còn muốn tất cả mọi người thấy được hình ảnh đáng xấu hổ này của cô.

Thuê rất nhiều báo chí chuẩn bị đến săn ảnh.
Nhưng tiếc thay, kế hoạch ấy của cô ta chỉ còn một bước nữa đã thành công lại bị một người nhìn thấu.
Tạ Phương hốt hoảng, vội chạy đến bộ phận phát chiếu video, gương mặt tự đắc không biết từ bao giờ đã biến sắc, xanh đến độ người ta nhìn mà giật mình.
"Tắt đi! Mau tắt đi!"

Cô ta trực tiếp nắm chặt lấy cổ áo của Nam Tư, giọng nói gắt gỏng ra lệnh cho anh ta.
"Tắt đi! Tôi bảo anh tắt đi cơ mà!"
Nam Tư không nói gì hết, đến giờ phút này anh ta không thèm để tâm đến khái niệm thương hoa tiếc ngọc là gì, bàn tay to khoẻ vươn ra bắt lấy cổ tay của Tạ Phương, dùng một lực vừa phải dễ dàng vặn ngược tay cô ta khống chế sau lưng.
Tư Cảnh Vực bước lại gần, ghé sát khuôn mặt đẹp trai như khắc lại gần cô ta, nhếch môi cười lạnh với đối phương.
"Tạ tiểu thư, đã đến lúc tháo cái mặt nạ giả dối xuống rồi."
Diệp Noãn đứng từ phía xa nhìn một màn kịch hay trước mắt.

Lạnh nhạt thờ ơ như rằng trong câu chuyện kia chẳng liên quan chút nào đến mình.
Ánh mắt có chút tội lỗi nhìn đến Cố Nguyệt đang đứng từ xa.

Cố Nguyệt là người hiền lành và rất hiểu chuyện, sao cô lại có ý nghi ngờ chuyện bản thân bị hãm hại là do cô ấy làm chứ? Nếu chuyện ngày hôm nay không xảy ra, chắc rằng cô cứ mãi nghĩ xấu cho cô ấy.
Diệp Noãn thở ra một hơi, tâm trạng vẫn như cũ, chẳng chút vui buồn nhấp một ngụm rượu, bỏ mặc tất cả ánh mắt thăm dò của mọi người đang nhìn mình vì biết bản thân là người bị hại trong đoạn ghi hình đó.


Bình luận

Truyện đang đọc