BÁO TUYẾT THÍCH CẮN ĐUÔI

Ra khỏi cung, đây vốn là một sự quá xa tầm với của Liễu Tiêu.

Nhưng chẳng mấy nữa thôi nó sẽ thành sự thực.

Từ ngự sử nghe được tin Đại vương vất vả quá độ từ Cáo Đỏ thì tức tốc về viết cả quyển sớ tố cáo Thái hậu. Theo ghi chép của hệ thống hậu cung thì đúng là chính Thái hậu đã sáng lập, khởi động lại và thúc đẩy “hạng mục thị tẩm nhóm”, ép Đại vương phải liên tùng tục làm chuyện này trong thời kỳ áp lực công việc cao và làm tổn thương thánh thể.

Chuyện này đã được Đại vương bàn trước với các thân tín của mình, bởi vậy khi thấy Từ ngự sử không kiềm chế được mà nhảy dựng lên và tranh nói trước thì các đại thần bèn rối rít tán thành, nhất thời biến chuyện này thành tin tức hot nhất diễn đàn chính phủ.

Minh Hậu đằng này thấy tình hình không ổn bèn lập tức hành động. Nội thị nói: “Nhưng làm gì có chứng cứ cho thấy Thái hậu đã khiến Đại vương bị bệnh ạ?”

Minh Hậu lắc đầu, “Này còn cần phải chứng minh à?” Nói rồi, Minh Hậu bày ra vẻ mặt tang thương: “Không ngờ để trả thù ta mà hắn còn bịa cả ra chuyện mình thận hư. Ác thật đấy!”

Minh Hậu không muốn mai lên triều bị chịu phạt một cách bị động nên đã lên diễn đàn đăng trước một bản kiểm điểm. Tất nhiên, y cũng phải kéo người đến gánh nồi chứ, dù không gánh được thì cũng phải đến làm đệm lưng, nên y nghĩ ngay đến Tuy Tuy cả Liễu Tiêu.

“Nhóm thị tẩm chính là hai đứa nó, muốn đánh muốn phạt thì hẳn là bọn nó đứng mũi chịu sào mới đúng.”

Một lúc sau, thị vệ báo lại: “Đã bắt được Tuy Tuy, nhưng Liễu Tiêu đang ở Lang Sơn Tuyết Điện nên không bắt được ạ.”

Minh Hậu hừ khẩy tiếng: “Quả đúng là cục cưng cục vàng của Đại vương.”

Tuy rất không phục và khó chịu, song Minh Hậu vẫn cố giả vờ như bình thường rồi đi chân trần và chỉ mặc quần áo mỏng đi bộ từ điện Thanh Tước đến Lang Sơn Tuyết Điện, sau đó quỳ ở sân, khóc lóc nỉ non cầu xin tha thứ.

Thực lòng mà nói thì Đại vương cũng chẳng thể vì mỗi chuyện này mà đánh chết Minh Hậu được, nhưng hắn cũng không muốn tha cho y dễ dàng, thế là bèn cắm tai nghe vào rồi nằm nghe nhạc với Liễu Tiêu.

Hai người nằm trên giường nghe nhạc, nghe mãi đến khi Liễu Tiêu bảo đau tai, bấy giờ Đại vương mới tháo tai nghe cho bé rồi xoa xoa lỗ tai Liễu Tiêu, hỏi bé: “Còn đau không?”

Liễu Tiêu lắc đầu, bỗng hỏi: “Đại vương ơi, nãy ngài nói sắp được ra khỏi cung là sao ạ?”

Vua Sói Tuyết cười đáp: “Chính là ý trên mặt chữ đấy.”

Liễu Tiêu lắc đầu, “Sao em có thể ra khỏi cung được chứ? Chưa được một năm mà?”

Vua Sói Tuyết hỏi lại bé: “Chẳng lẽ em không muốn xuất cung? Ở trong cung em không khó chịu ư?”

Liễu Tiêu ngớ người.

“Bé Tiêu à,” Vua Sói Tuyết dịu dàng gọi tên bé, “Em thích hậu cung thật ư?”

“Không,” Liễu Tiêu lắc đầu, “Em không thích ạ.”

“Bắt em phải sống như này cả đời, em có vui không?” Vua Sói Tuyết lại hỏi.

Liễu Tiêu ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt, rồi lại lắc đầu.

Vua Sói Tuyết ôm Liễu Tiêu vào lòng, bảo với bé: “Đây là sự lựa chọn tốt nhất cho em rồi.”

—— Giây phút nói câu này, Vua Sói Tuyết đã khẽ khàng vuốt ve lưng Liễu Tiêu, như là để an ủi bé, cũng như là để an ủi chính mình.

Liễu Tiêu dựa vào vai Vua Sói Tuyết, ngửi hương thơm thanh lạnh độc nhất vô nhị trên người Đại vương, đáy lòng trào dâng nỗi cảm động vô bờ.

Vua Sói Tuyết bảo: “Tuy Tuy đã vào Hình bộ rồi, em cũng nên chuẩn bị đi thôi.”

“Chuẩn bị gì ạ?” Liễu Tiêu mù mờ, “Em.. em cũng phải vào sao?”

Vua Sói Tuyết đáp: “Tuy Tuy không tự giác nhận tội nên bị bắt vào. Nếu em biết điều thì nên học tập Thái hậu mà tự giác nhận tội đi.”

“Tội của em là gì ạ?” Liễu Tiêu thật sự mù tịt.

Vua Sói Tuyết cũng không thể giải thích rõ ràng với Liễu Tiêu được, chỉ nắm lấy tay bé và bảo: “Tội của em chắc là do ta quá thích em.”

Mặt Liễu Tiêu thốt nhiên đỏ bừng, trái tim đập nhanh hết sức, như con bướm lao về phía nhụy hoa ngọt lành.

Vua Sói Tuyết buông tay Liễu Tiêu: “Em đi đi.”

“Đi đâu ạ?” Liễu Tiêu hỏi.

Vua Sói Tuyết: “Đi ra ngoài quỳ với Thái hậu. Ta sẽ phạt em đến ‘đền Thiên Đế’ để tu hành.”

“Đền Thiên Đế?” Liễu Tiêu hơi kinh ngạc, “Là nơi rất linh thiêng phải không ạ?”

Truyền thuyết kể rằng Thiên Đế và Vua Sói yêu đã sinh ra tộc sói yêu mang dòng máu thần tộc đầu tiên và cai trị Bắc Quốc. Tương tự như vậy, tộc Cáo mang dòng máu thần tộc ở Nam Quốc cùng bắt nguồn từ Thiên Đế. Và đương nhiên, các vị Đại vương Đông quốc và Tây quốc cũng đều là con cháu của Thiên Đế… Nói tóm lại, tất cả các yêu tộc mang dòng máu thần tộc đều là con cháu của Thiên Đế. Từ đó có thể thấy rằng Thiên Đế là một vị thần rất yêu thương động vật.

Tất nhiên, Thiên Đế rất bác ái, sẽ không chỉ thương mỗi động vật mà không thương con người. Thiên Đế cũng có giao thiệp với Nhân tộc, con của Thiên Đế ở trung tâm, xưng là Thiên Tử, bốn quốc gia Đông Tây Nam Bắc đều trực thuộc Thiên Tử. Bởi lẽ đó mà nơi đây đều thờ phụng Thiên Đế.

“Đền Thiên Đế là nơi thờ thánh quan trọng, không ai có thể làm hại em. Khi hết thời hạn một năm, ta sẽ ra sắc lệnh cho tất cả phi tần được tự do, bao gồm cả em.”

Trái tim Liễu Tiêu thốt nhiên co thắt lại, bấy giờ bé mới hiểu có lẽ đây sẽ lần cuối cùng bé được gặp Vua Sói Tuyết.

Vua Sói Tuyết tạm biệt bé như thường lệ và dịu dàng nhìn bé, trong mắt hắn có chút quyến luyến, chút thân mật mà xa lánh.

Cổ họng Liễu Tiêu khô khốc, thật lâu sau mới nói: “Nên em phải đến đền Thiên Đế?”

“Sang đấy rồi, em hãy bái lạy Thiên Đế mỗi ngày một lần, bình thường muốn chơi thì chơi, ăn hay uống tùy thích, ta sẽ sắp xếp hết thảy cho em. Bên đó cũng sẽ có người hầu hạ em chu đáo.” Vua Sói Tuyết trấn an bé, “Ở đó em sẽ được ăn thịt thỏa thích, lại không cần học với làm bài tập về nhà, càng không cần phải tuân thủ nội quy trong cung.”

Nghe qua đúng là quá hời với Liễu Tiêu chứ chẳng có hại gì sất.

Nhưng Liễu Tiêu lại chẳng sao vui cho nổi.

Song Liễu Tiêu vẫn ngoan ngoãn gật đầu, quay người ra ngoài đại sảnh quỳ với Thái hậu.

Thấy Liễu Tiêu đi ra, Minh Hậu lại càng thêm chắc chắn với suy nghĩ của mình: Đại vương có thể tàn nhẫn bắt ta quỳ một ngày, nhưng hắn có thể nhẫn tâm bắt Liễu Tiêu quỳ bao lâu đây?

Đúng như dự đoán, Cáo Đỏ nhanh chóng bước ra và đọc thánh chỉ: “Liễu Tiêu vi phạm cung cấm, bị tước danh hiệu Mỹ nhân, phạt đến đền Thiên Đế tu hành sám hối. Ngày mai lập tức khởi hành, không được chậm trễ.”

Liễu Tiêu tuân chỉ rời đi.

Chỉ còn Minh Hậu hẵng còn đang quỳ. Thấy vậy y bèn giơ tay ho khù khụ rồi hỏi: “Đại vương có ra chỉ thị gì với ta không?”

Cáo Đỏ nói bằng giọng điệu hết sức vô tội: “Thái hậu nói gì vậy ạ? Ngài là bậc tôn quý, sao Đại vương có thể hạ chỉ trừng phạt ngài được chứ?”

Liễu Tiêu ngơ ngác trở về Xuân Quang Các, Xuân Quang Các giờ đây đã thành bãi chiến trường. A Diệp với Vịt Vàng thấy Liễu Tiêu về thì vội chạy đến ôm lấy bé rồi cùng òa lên khóc. A Diệp vừa khóc vừa nói: “Chúng tôi biết Thái hậu đến quỳ với cả Tuy Tuy bị bắt thì lo cho Mỹ nhân lắm!”

Liễu Tiêu lắc đầu bảo: “Em không sao. Đại vương bảo cho em rời cung đi tu hành. Mai là phải xuất phát.”

A Diệp và Vịt Vàng nghe thế thì càng khóc to hơn. Liễu Tiêu cũng chẳng biết phải dỗ sao, đành quay về phòng thu dọn đồ đạc trước. Dọn rồi mới thấy đồ đạc của bé cũng chẳng có bao nhiêu, tùy tiện dọn hai ba phát là xong. Đang dọn, bé bỗng nghe thấy bên ngoài cửa sổ có động tĩnh, bèn mở cửa sổ ra xem, ra là Lãnh Giác đứng ngoài kêu “bee”.

“Là cậu sao Giác nhi?” Liễu Tiêu có hơi bất ngờ, “Sao cậu lại ở đây?”

Lãnh Giác đáp: “Tôi đến xem cậu thế nào.”

Liễu Tiêu hỏi: “Thế sao cậu không vào từ cửa chính?”

“Giờ cậu đang mang tội nặng, tôi không thể để dính dáng gì đến cậu được nên bí mật đến.” Lãnh Giác đáp.

Liễu Tiêu thấy lạ quá chừng: “Không muốn dính dáng thì không đến là được rồi mờ? Sao còn phải bí mật đến?”

Lãnh Giác thật là cạn lời không đáp được, đành phải bứt lấy một nắm cỏ lên nhai.

Liễu Tiêu chợt cười khổ, bảo: “Hầy, cậu đến cũng tốt, tớ sắp phải xuất cung rồi, sau này có thể sẽ không được gặp lại cậu nữa.”

Lãnh Giác nghe thế bèn hỏi lại: “Cậu đi đâu?”

Liễu Tiêu nói: “Đại vương cho tớ đến đền Thiên Đế để tu hành sám hối.”

Lãnh Giác: “Ngài ấy có bảo cậu phạm phải tội gì không?”

Liễu Tiêu nghĩ ngợi giây lát, “Hình như là do Đại vương quá thích tớ, đây cũng là tội hở? Hậu cung kỳ lạ thật đấy.”

Lãnh Giác nghe xong suýt thì nghẹn cỏ.

Một lúc lâu sau Lãnh Giác mới bảo: “Được rồi, nếu cậu không sao thì tôi về trước đây.”

“Ây từ từ đã…” Liễu tiêu vội gọi giật y lại.

“Còn chuyện gì nữa à?” Lãnh Giác hỏi.

Liễu Tiêu có phần thấp thỏm mà hỏi: “Cậu có biết Đại vương tên thật là gì không? Tớ định lập bài vị trường sinh cho ngài khi đến đền.”

Lãnh Giác nghe thế thì sửng sốt nói, “Tên thật của Đại vương sao mình có thể tùy tiện bàn tán chứ?”

Liễu Tiêu: “Nhưng dù gì cũng phải có tên chứ nhở?”

Lãnh Giác yên lặng, hồi lâu mới lên tiếng: “Cậu có biết lên mạng tra Baidu không?”

Bình luận

Truyện đang đọc