BÁO TUYẾT THÍCH CẮN ĐUÔI

Về chuyện lên triều này thì…..

Mặc dù đã là xã hội hiện đại, song Bắc quốc vẫn tuân thủ nghiêm ngặt các quy tắc cổ xưa.

Tất nhiên, nó cũng phụ thuộc vào từng đế vương.

Thí dụ như vị vua nhiệm kỳ trước, do sáng không dậy sớm nổi nên chọn cách lên triều bằng hình thức qua màn hình thực tế ảo. Trước đây, triều thần chỉ cần tìm thư ký để viết bài tấu, thì nay, thư ký còn phải hỗ trợ làm powerpoint rồi giúp triều thần luyện cách thuyết trình.

Cũng may là vị đế vương lần này không thích powerpoint mà thích xem “Báo cáo tóm tắt chỉ bằng một câu” hơn, chỉ khi nào cảm thấy có vấn đề thì mới cho triều thần lên tiếng. Trước kia phải lên thuyết trình thì triều thần cảm thấy rất phiền phức. Giờ không có cơ hội phát biểu thì triều thần lại thi nhau lo sợ không có cảm giác tồn tại. Chính vì vậy, rất nhiều “Báo cáo tóm tắt chỉ bằng một câu” ảo tung chảo ra đời —— ≪Sốc! Năng suất trên mỗi mẫu ruộng của huyện Lương Điền năm nay thật ra gì và này nọ… ≫ ≪Tôm hùm đất khóc thét, Bắc quốc nghênh đón vụ mùa bội thu nhất trong lịch sử làng nông!≫ ≪What? Thì ra Châu phủ đã làm ăn như thế?≫,…

Mà Vua Sói Tuyết khi nhìn những cái tít giật tung nóc nhà này, vẻ mặt lại cực kỳ tận hưởng.

Sau khi hỏi dăm ba câu thì cho triều thần giải tán.

Vua Sói Tuyết quay lại phòng điện tử để làm việc. Hệ thống sẽ ghi lại số lượng tấu chương đã được Vua Sói Tuyết phê chuẩn, số lượng bài thuyết trình mà hắn đã xem qua và tính thời gian sử dụng phần mềm giám sát “Điện tử vi hành” đến từng giây từng phút. Khi đạt đến một mức độ nhất định, sẽ được nhận các danh hiệu lần lượt là “Thức khuya dậy sớm”, “Thâu đêm suốt sáng”, “Trăm công ngàn việc”, “Cẩn thận chăm chỉ”,  “Nằm gai nếm mật”,… kiểu kiểu vậy. Ngược lại, nếu vua không điểm danh và làm việc đúng giờ trong thời gian dài thì sẽ bị Ngự sử đài luận tội. Bởi lẽ đó mà đế vương đời trước đã thuê người điểm danh và làm thay, và đó cũng trở thành một trong những nguyên do khiến ông bị luận tội và rớt đài.

Vua Sói Tuyết vừa mới nhậm chức nên phải siêng năng làm nhiệm vụ, đến tận trưa mới nghỉ ngơi ăn cơm.

Nội thị Cáo Đỏ cười tít mắt hỏi: “Đại vương, cái đó… đêm qua Liễu Tiêu hầu hạ ngài có được không ạ?”

Vua Sói Tuyết nhíu mày: “Bổn vương cần phải trả lời câu hỏi riêng tư này?”

Cáo Đỏ đáp: “Vâng, chuyện này cần phải ghi lại. Đại vương vui lòng đăng nhập vào hệ thống làm việc, chọn mục “Sử đỏ”[1] trong menu “Hậu cung”. Trước kia chuyện này là do nội quan chuyên môn ghi chép, nhưng hai mươi đời Đại vương trước đều lên tòa án tố cáo đây là xâm phạm quyền riêng tư, nên mới đổi thành để Đại vương tự điền ạ.”

[1] Từ gốc là 彤史: Là nơi chuyên ghi chép lại tất cả mọi chuyện trong hậu cung của đế vương.

Vua Sói Tuyết cũng ngớ người, nói: “Được rồi.”

“Chà chà, cột thứ nhất, thời gian…” Vua Sói Tuyết nghĩ thầm, cái này không thể để thua được, bèn căng da đầu nhập một con số mà người ta gọi là ‘số trên trời’, “Đánh giá mức độ hài lòng, A – rất hài lòng… Có ban thưởng không? Há…” Vua Sói Tuyết ngẩng đầu hỏi Cáo Đỏ: “Ban thưởng gì thì được?”

Cáo Đỏ đáp: “Đơn giản nhất là ban đồ ăn ạ. Đúng lúc đến giờ ăn trưa rồi, Đại vương thấy món nào ngon trên bàn thì có thể bảo người đem qua.”

Vua Sói Tuyết chỉ vào một đĩa đùi gà to, nói: “Vậy thì đưa cái này đi.”

Vừa nói, Vua Sói Tuyết vừa định điền “một đĩa đùi gà” vào cột “ban thưởng”, nhưng ngẫm giây lát, thấy nghe thế này phèn quá, bèn đổi thành nhập “ngự thiện nhất phẩm”.

Cáo Đỏ lại nói: “Dạ thưa Đại vương, ngài có muốn phong tước vị cho cậu ấy không ạ?”

Vua Sói Tuyết suy nghĩ một hồi rồi bảo: “Thế thì phong tước hiệu ‘Mỹ nhân’ đi.”

Bởi lẽ đó, thời điểm Liễu Tiêu đang vui vẻ gặm đùi gà, bé đã được phong tước hiệu ‘Mỹ nhân’.

Tin tức này truyền đến bộ tộc Báo Tuyết khiến Liễu Minh phấn khởi hết biết: “Tộc ta được cứu rồi!”

Các bộ tộc yêu quái khác vô cùng bì tị với Báo tuyết tộc, vì vậy rất nỗ lực tuyển chọn những yêu quái nằm trên đỉnh nhan sắc để dâng lên cung điện sói.

Mèo mắt xanh và Cáo Đỏ cũng bận rộn chẳng kém, sa sả ngày đêm khuyên Vua Sói Tuyết hãy vì nước quyên mình lần nữa.

Ấy nhưng Vua Sói Tuyết lại nói: “Nhưng nhiều yêu vật thế kia, mình ta quyên không nổi.”

Cáo Đỏ bỗng đưa ra ý kiến: “Hay là chọn người ưu tú nhất đi ạ. Nếu không nhận ai, sợ rằng sẽ ảnh hưởng không tốt đến Đại vương.”

Vua Sói Tuyết ngẫm nghĩ một lúc, đáp: “Cũng có lý. Thế thì mở sát hạch đi.”

“Sát hạch?” Cáo Đỏ ngẩn ra, “Sát hạch như nào?”

Vua Sói Tuyết nói: “Như chúng ta đều biết, phương pháp sát hạch công bằng nhất chính là thi cử.”

Một đám yêu quái xinh đẹp tuyệt trần, như hoa như mây, hoàn toàn không ngờ đến việc muốn vào cung lại phải thi Toán Văn Anh!

Chưa hết, còn là Ngữ văn hệ đại học, Toán cao cấp và tiếng Anh học thuật!

Lũ yêu thán phục: “Ôi lạy chúa con, Đại vương bá thật đấy!”

Trong khi lũ yêu đang vò đầu bứt tai làm bài kiểm tra, thì Mỹ nhân báo tuyết của chúng ta lại đang vui vẻ gặm đùi gà ngon lành.

Người hầu được phái vào cung với Liễu Tiêu tên là A Diệp. Nó đã đi theo hầu hạ Liễu Tiêu nhiều năm, nhìn Liễu Tiêu vô tư lự ngồi gặm đùi gà xong chơi game thế này, không khỏi giận sôi máu nách: “Người có biết hôm nay trong cung có bao nhiêu yêu quái xinh xẻo đến không hả?”

Liễu Tiêu ngẩn người, bé đáp: “Là sao?”

A Diệp điên cuồng lắc vai Liễu Tiêu, “Nghĩa là địa vị của người khó giữ, lúc nào cũng có thể ‘ra chuồng gà’ chứ sao!”

Liễu Tiêu ngẫm nghĩ giây lát, rồi hỏi: “Thế phải làm gì?”

A Diệp nói: “Người… người phải lượn lờ trước mặt Đại vương chứ còn sao nữa!”

Liễu Tiêu lại ngẫm nghĩ một hồi, cúi đầu nhấn màn hình, đoạn đáp: “Okela, đợi em chơi nốt ván này rồi đi.”

“…..” Chủ nhân nhà tôi thật sự sẽ được sủng ái ư…..

Bình luận

Truyện đang đọc