“Đây quả là một câu hỏi hay,” Vua Sói Tuyết xoa đầu bé báo tuyết, khen ngợi, “Em có thấy áp lực khi khỏa thân với ta không?”
Bé báo tuyết lập tức run rẩy toàn thân.
Vậy là có áp lực rồi.
Vua Sói Tuyết mang trong mình dòng máu hoàng tộc và sở hữu yêu lực cực mạnh, yêu quái bình thường thấy hắn đều sẽ sợ chết khiếp. Sở dĩ báo tuyết có thể đến gần mà không sợ hãi, là do báo tuyết cũng là mãnh thú. Chỉ là trong lòng Liễu Tiêu vẫn cứ bị lo lắng – chưa nói đến khả năng sẽ phải dâng mông lên cho Đại vương cao quý ‘ấy ấy’.
Liễu Tiêu đáng thương nhìn Đại vương: “Xin Đại vương cho em một chút thời gian, em nhất định sẽ khắc phục được ạ!”
“Em tự mình khắc phục được ư?” Vua Sói Tuyết hỏi.
Liễu Tiêu ngẫm nghĩ một chốc, bé đáp: “Em làm được. Em là mãnh thú mà!” Vừa dứt lời, bé liền ngoác miệng “gaoooo ồ” một tiếng to để thể hiện sự oai phong của mãnh thú.
Vua Sói Tuyết vươn tay vuốt ve cái đuôi của Liễu Tiêu: “Bổn vương xưa nay đều thương dân như con, cũng không nỡ để em phải chiến đấu một mình. Hay để ta cùng em vượt qua nhé.”
Liễu Tiêu cảm động không thôi, “Xin hỏi phải làm thế nào mới vượt qua được đây ạ?”
“Vậy bắt đầu từ việc làm quen để không còn sợ khỏa thân trước mặt ta nữa đi.”
Nói rồi, Vua Sói Tuyết đã tự cởi bỏ quần áo của mình.
Động tác của hắn rất tao nhã, cởi quần áo mà cũng thanh nhã, cao quý như là ngồi ghế trên nhìn mọi người bái lạy vậy.
Liễu Tiêu trông mà phát ngốc.
Này… thật là…
Quá là đẹp luôn!
Liễu Tiêu lại lần nữa thầm than vì cái sự thiếu học của mình. Ai đời trông thấy người đẹp cởi đồ lại chẳng thốt được ra cái từ hoa mỹ nào, ngôn ngữ thiếu thốn phát sợ, không biết phải diễn tả kiểu chi.
“Đại vương…” Liễu Tiêu không biết nên nói gì, lắp ba lắp bắp, “Đẹp bùng nổ luôn á!”
Nổ thật sự đấy, mà không phải kiểu nổ như pháo đâu, mà là nổ như bom hạt nhân cơ!
Vua Sói Tuyết quả thực là một anh chàng đẹp trai có tiếng, nổi danh ngay cả ở trong tộc. Chỉ là rất hiếm khi được thấy hình ảnh khỏa thân của hắn trong hình người thế này.
Lũ yêu mới chỉ kháo nhau rằng đôi mắt của Tuyết Vương hệt như khói xám hút hồn, chứ nào có ai hay rằng cơ thể hắn cũng tựa tuyết phủ non cao đâu.
Vua Sói Tuyết mở rộng vòng tay, nằm nghiêng trên giường, cất tiếng gọi: “Được rồi, mèo con, lại đây nào.”
Bé báo tuyết bị mê hoặc, nhảy nhót chạy đến rồi nhào vào lòng Vua Sói Tuyết. Một bé mèo lớn là thế mà chui ào vào thế này, quả thật rất thú vị. Vua Sói Tuyết một tay ôm đầu báo tuyết, một tay nắm lấy cái đuôi xù to của bé, cười hỏi: “Còn sợ nữa không?”
Liễu Tiêu đáp: “Không sợ nữa ạ.”
“Vậy hôm nay cứ như này trước đi.” Vua Sói Tuyết kiên nhẫn bảo, “Ôm nhau ngủ trước đã.”
Dứt lời, Vua Sói Tuyết phất tay một cái, một làn gió lạnh tức khắc lướt qua, kéo theo màn giường buông xuống.
Vua Sói Tuyết ôm bé báo tuyết to lớn lông xù, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
Còn bé báo tuyết lại chẳng sao ngủ được, đôi mắt to tròn mở thao láo ngắm khuôn mặt đẹp trai không góc chết và thân hình hoàn hảo của Vua Sói Tuyết gần trong gang tấc, trái tim điên cuồng đập loạn.
Bé báo tuyết cứ mở to mắt mà ngắm mãi như thế, càng ngắm Vua Sói Tuyết lại càng không thể nào tin nổi. Một vị vua cao cao tại thượng, hoàn mỹ bậc ấy lại ngủ với mình thế này?
Liễu Tiêu choáng váng, không cảm nhận được thời gian trôi qua.
Cho đến khi ngoài cửa vang lên giọng nói của Cáo Đỏ: “Đại vương, đến giờ lên triều rồi ạ.”
Vua Sói Tuyết từ từ mở mắt, đáp lời: “Biết rồi.”
Nói xong, Vua Sói Tuyết chậm rãi đứng dậy, liếc mắt nhìn Liễu Tiêu: “Hầu hạ bổn vương thay quần áo cũng là chức trách của em.”
“Dạ, vâng ạ…” Liễu Tiêu lập tức đồng ý, nhưng bé vẫn đang trong hình hài báo tuyết. Bé giơ đôi tay lông lá tròn ủn của mình lên, nhất thời cuống quýt: Chân báo to tướng thế này sao hầu hạ Đại vương mặc quần áo được đây?
Vậy nên Liễu Tiêu lập tức bật dậy, nhảy trở lại phòng thay đồ, trong vòng một phút đồng hồ biến trở lại thành hình người, mặc đồ xong xuôi thì chạy ra cửa nhận lấy quần áo do Cáo Đỏ mang tới.
Liễu Tiêu bưng quần áo, bắt đầu phục vụ Vua Sói Tuyết mặc đồ. Áo lót của triều phục không hổ là vật không tầm thường, được may từ một lớp sợi trắng mỏng như tơ ve sầu, mềm như nước, vô cùng mượt mà. Liễu Tiêu nâng trong lòng bàn tay chỉ sợ nó sẽ trượt xuống. Liễu Tiêu nhẹ nhàng tròng áo lót lên người Vua Sói Tuyết, dù đã khoác lên lớp vải mỏng trắng trong, bé vẫn có thể nhìn được đường cong mơ hồ của Vua Sói Tuyết, còn đẹp hơn cả đẹp.
Liễu Tiêu hít cái mũi, cảm thấy hai tròng mắt mình lúc nào cũng có thể rớt ra mất thôi.
Đại vương đẹp bùng nổ!
Liễu Tiêu lại tiếp tục nghĩ như thế, sau đó khoác áo choàng lên cho Vua Sói Tuyết. Khác hoàn toàn với áo trong, áo ngoài cực kỳ dày dặn, được dệt từ nhiều sợi tơ vàng và tơ bạc đan xen nhau. Kế tiếp là đeo thắt lưng vàng và đeo ngọc bội, khỏi nói oai phong lẫm liệt cỡ nào.
Nhìn dáng vẻ cây phong đón gió của Vua Sói Tuyết sau khi đã chỉnh trang triều phục, Liễu Tiêu thầm cảm thấy chun chút vui mừng ngòn ngọt: Chỉ có mình bé biết đồ lót của ngài ấy trông như thế nào thôi.
Vua Sói Tuyết xoay người rời đi, bóng dáng rất nhanh biến mất sau cánh cửa.
Trông Vua Sói Tuyết rời đi, đáy lòng Liễu Tiêu ít nhiều thấy mất mát —— Đại vương cao quý như thế, sau này muốn gặp được ngài chắc chẳng dễ dàng gì đâu.
Vua Sói Tuyết bước về phía cung điện, Cáo Đỏ và Mèo mắt xanh, hai tên nội quan theo sát phía sau.
Cáo Đỏ bẩm báo: “Đại vương, tộc Cáo tuyết, tộc Chồn trắng, tộc Tuyết Yến, tộc Bạch Dương, tộc Gấu trắng cũng đều dâng lên mỹ nhân…”
Xem ra tin tức tộc Báo tuyết dâng mỹ nhân đã được truyền đến tai mọi người rồi. Tất cả yêu tộc đều không chịu thua kém, nhao nhao dâng mỹ nhân.
Mèo mắt xanh nói: “Thế Đại vương có cần vì nước quyên thân nữa không ạ?”
Vua Sói Tuyết ngoảnh lại, nhếch miệng bảo: “Đồ từ đâu dâng lên vậy?”
Nói rồi, Vua Sói Tuyết ngẩng đầu bước vào sảnh chính cung điện. Trong sảnh đang rôm rả bàn tán về vụ chung chăn gối của Vua Sói Tuyết và mỹ nhân Báo tuyết đêm qua. Nhác thấy bóng dáng Vua Sói Tuyết thì thoắt cái lặng phắc như tờ, nháo nhào quỳ xuống hành lễ.