BÁO TUYẾT THÍCH CẮN ĐUÔI

Nhìn thấy Liễu Tiêu quả thực đang cầm thuốc giải của độc bọ cạp bí truyền, Minh hậu chỉ biết sửng sốt: “Mi…”

Chỉ tiếc Minh hậu còn chưa kịp nói hết câu, phần lưng đã tung tóe máu.

Liễu Tiêu sốc đến đứng hình, nhìn Bạch Linh Linh tấn công Minh hậu từ phía sau.

Minh hậu ngã sấp xuống đất, hộc máu miệng.

Bạch Linh Linh nói với Liễu Tiêu: “Đi thôi.”

“Đi?” Liễu Tiêu ngây ngẩn, “Đi đâu?”

Bạch Linh Linh đáp: “Đi giải cứu Lãnh Giác.”

Liễu Tiêu bối rối: “Nhưng… nhưng có Đại vương cứu rồi mà?”

Bạch Linh Linh: “Nhưng cậu đang cầm thuốc giải còn gì?”

Bấy giờ Liễu Tiêu mới sực hiểu: “Ừ nhỉ.”

Bạch Linh Linh không có kiên nhẫn để giải thích với Liễu Tiêu, vì vậy hắn ta túm lấy gáy Liễu Tiêu rồi xách bé chạy đi.

Liễu Tiêu bị túm gáy thì kinh hãi hô to: “Đừng, đừng túm gáy! Tôi tự đi được mà!”

Thế là Bạch Linh Linh bèn vác Liễu Tiêu lên vai rồi tức tốc chạy đến điện Thanh Tước.

Vừa đến từ đường, Bạch Linh Linh đã đặt Liễu Tiêu xuống. Đèn trong điện thờ tối mù, ánh lửa trên những ngọn nến đỏ lập lòe, trong không gian ngập ngụa mùi hương khói. Còn có đám thị vệ nằm ngổn ngang trên mặt đất, khiến bầu không khí càng thêm quỷ dị.

Bạch Linh Linh bước vào, vén tấm rèm ngăn bên trong, lập tức trông thấy một con dê trắng đang co quắp trên sàn, bốn vó vổng lên trời như điện giật, trông sao cũng như đang trút hơi thở cuối cùng. Còn Vua Sói Tuyết thì đứng bên cạnh với vẻ mặt thản nhiên.

Bạch Linh Linh kinh hãi, vội vã kéo Liễu Tiêu, hét to: “Cứu em ấy!”

Thế nhưng Vua Sói Tuyết lại đột nhiên giơ chân lên đá mạnh vào đầu con dê khiến nó bất tỉnh ngay lập tức.

Cuối cùng Bạch Linh Linh cũng mất kiềm chế, hắn ta gằn giọng hét lên: “Bạch Hiểu Hiểu!”

Nói rồi tính xông lên sống mái với Bạch Hiểu Hiểu, song bỗng thấy Lãnh Giác đi vào từ cửa hông.

“Hả?” Bạch Linh Linh đứng như trời trồng.

Liễu Tiêu chỉ vào con dê trên sàn, hỏi: “Đây là gì á?”

Lãnh Giác đáp: “Đây là con dê Thái hậu nuôi mà?”

“Sao Thái hậu lại nuôi dê?”

“Vì Bạch Tử đại nhân thích ăn dê nướng cả con.” Lãnh Giác trả lời.

Bạch Linh Linh nhìn Lãnh Giác trân trân, không nói gì, chỉ đứng bất động ở đó tựa một pho tượng đang trưng bày.

Liễu Tiêu tiến lên kéo tay Lãnh Giác, hỏi: “Cậu không sao chứ Giác nhi? Minh hậu bảo cậu trúng độc làm tớ lo lắm!”

Lãnh Giác đáp: “Tớ không sao. Là Đại vương đã cứu tớ. Chỉ là không rõ sao hai người cũng đến thôi.”

Bạch Linh Linh chầm chậm lê bước chân đến bên người Lãnh Giác, đôi môi run rẩy, khó nhọc cất tiếng: “Em… em có nhận ra tôi không?”

Lãnh Giác giương mắt ngắm Bạch Linh Linh, đáp lời: “Ngài là Bạch Tử đại nhân, tất nhiên tôi nhận ra.”

Vua Sói Tuyết chắp tay sau lưng, liếc Bạch Linh Linh cái rồi hỏi: “Minh hậu đâu?”

“À, vẫn còn ở sảnh chính điện Thanh Tước.” Bạch Linh Linh đáp.

“Để ta qua xem, không được để hắn trốn mất.” Vua Sói Tuyết nói.

Dứt lời, Vua Sói Tuyết quay sang dặn dò Liễu Tiêu: “Em với Lãnh Giác ở lại đây nhé. Ta với Bạch Linh Linh qua gặp Thái hậu.”

Liễu Tiêu gật đầu đáp ứng.

Nói xong, Vua Sói Tuyết và Bạch Linh Linh rời khỏi từ đường rồi chậm rãi đến sảnh chính của điện Thanh Tước. Bạch Linh Linh liếc Vua Sói Tuyết, “Anh có vẻ thảnh thơi nhỉ.”

“Hắn cũng không chạy thoát được.” Vua Sói Tuyết đủng đỉnh nói.

Hai người trở lại điện chính, trông thấy Minh hậu đang chảy máu nằm co quắp dưới bậc thềm của điện Thanh Tước. Tóc trắng như cước, máu chảy như suối.

“Chú ra tay ác thật.” Vua Sói Tuyết nhận xét.

Bạch Linh Linh: “Do bản tính của sói thôi.”

“À thế à, thế yêu sâu đậm nhớ mãi không quên cũng là do bản tính của sói à?”

Bạch Linh Linh từ chối trả lời, chỉ nhìn về phía Minh hậu.

Minh hậu quắc mắt nhìn Bạch Linh Linh, ánh mắt lóe lên vẻ căm thù: “Mày… mày biết hết rồi à?”

“Những gì nên biết, tôi biết cả rồi.” Bạch Linh Linh nói.

Vua Sói Tuyết chắp tay sau lưng, đứng trên bậc thang hạ mắt nhìn Minh hậu: “Ông sai con rắn độc kia tới giết ta?”

Minh hậu cười khẩy, châm chọc: “Mày có bằng chứng không? Chứng cứ sắt đá bây giờ là con xà yêu ám sát Đại vương chính là do Khổng Tước quân phái đến. Mà Khổng Tước quân lại thuộc phe đồng minh mưu phản của Bạch Linh Linh. Mày muốn giết tao, được thôi, nhưng cũng đừng hòng tha cho Bạch Linh Linh.”

“Lúc đầu ta cũng thấy rất lạ, sao lại phái xà yêu đến giết ta chứ? Vì độc của rắn không thể làm gì được ta.” Vua Sói Tuyết suy tư nói, “Chỉ cần là người biết chút ít về ta là sẽ hay chuyện này. Vậy nên ngay từ đầu ta đã không nghi ngờ Bạch Linh Linh và cả ông.”

Minh hậu nói: “Lỡ Khổng Tước quân không hề biết thì sao?”

“Nếu Khổng Tước quân là đồng minh với Bạch Linh Linh thì sao bọn nó lại không bàn nhau dựng kế hoạch hoàn hảo nhất rồi mới đi ám sát? Nếu đã bàn nhau thì sao Bạch Linh Linh lại đồng ý dùng một kế hoạch không thể thành công được để ám sát ta?” Vua Sói Tuyết hỏi ngược lại, “Vậy nên ta mới thấy nó rất lạ.”

Minh hậu chầm chậm nhếch khóe miệng: “Thế ai gia đoán giờ hẳn là mày đã nghĩ ra rồi nhỉ?”

“Nghĩ ra rồi. Tuy vụ ám sát của xà yêu ở đền Thiên Đế có vẻ đã được lên kế hoạch tỉ mỉ, nhưng người vạch ra kế hoạch lại không nghĩ đến việc thực sự giết ta.” Vua Sói Tuyết đáp, “Đó là lý do bọn chúng đã làm ra kế hoạch ám sát bất khả thi để khiến ta nghi ngờ.”

“Nghi ngờ gì?”

“Nghi ngờ ‘Tao đỉnh vl’, từ đó tra được ra Khổng Tước quân, kế đến là đào được mối quan hệ bạn bè thân thiết giữa Khổng Tước quân và Bạch Linh Linh.” Vua Sói Tuyết trả lời, “Đây mới là mục đích thật sự của ông? Khiến ta nghi ngờ Bạch Linh Linh muốn tạo phản?”

Minh hậu bật cười: “Buồn cười thật đấy. Bạch Linh Linh muốn tạo phản là thật. Nếu Liễu Tiêu đã trốn trong đơn hàng kia thì chứng tỏ chúng mày đã nắm được chứng cứ mưu phản soán ngôi của Bạch Linh Linh rồi còn gì?”

“Thật à?” Vua Sói Tuyết quay sang hỏi Bạch Linh Linh, “Chú muốn tạo phản thật à?”

Bạch Linh Linh liếc nhạt Vua Sói Tuyết một cái, không hé răng.

Vua Sói Tuyết bảo: “Cái loại lười chảy thây đến cả khu vực của mình cũng chẳng thèm quản, chơi game cũng lười tạo tài khoản như Bạch Linh Linh mà lại muốn làm vua, ngày nào cũng phải làm nhiệm vụ chuyên cần?”

Minh hậu nói: “Loại chuyện này chỉ nhìn chứng cứ chứ không xem tính cách nhé. Theo như hành vi của nó thì nó quả thực là kẻ phản nghịch.”

Vua Sói Tuyết lại hỏi Bạch Linh Linh: “Chú muốn làm phản thật hay là bị uy hiếp?”

Bạch Linh Linh: “Ai có thể uy hiếp được tôi?”

Vua Sói Tuyết: “Streamer mà Thái hậu donate hai mươi triệu đợt trước là Ragdoll tinh phải không?”

Vì được Thái hậu donate hai chục triệu nên Ragdoll tinh, cũng chính là Mèo sư tử mới có thể bỗng chốc trở thành hiện tượng mạng. Công ty “Tao đỉnh vl” tìm được Mèo sư tử thoạt trông là do Mèo sư tử nổi tiếng, song thực chất là do Thái hậu và Khổng Tước quân xúi giục. Bề ngoài thì Khổng Tước quân là bạn thân của Bạch Linh Linh, nhưng thực tế lại là gián điệp của Thái hậu.

Sau khi Mèo sư tử gia nhập công ty, Khổng Tước quân đã sắp xếp nhiều cách khác nhau để Mèo sư tử và Bạch Linh Linh gặp gỡ.

Về phần tại sao Khổng Tước quân lại biết chuyện Bạch Linh Linh thích mèo ragdoll à?

Chuyện này cũng phải bắt đầu kể từ tên hầu đã giúp Bạch Linh Linh tìm Ragdoll tinh. Tên hầu bới khắp thiên hạ tìm người, khó tránh khỏi việc bị băng đảng xã hội đen “Tao đỉnh vl” ngửi thấy mùi. Khổng Tước quân đã hối lộ tên hầu bốc phét là Mèo sư tử chính là mèo ragdoll mà Bạch Linh Linh hằng kiếm tìm bấy lâu.

Bạch Linh Linh thoạt trông có vẻ rất tin tưởng, lập tức dốc lòng dốc dạ đối xử tốt với Mèo sư tử. Bởi lẽ đó Thái hậu đã ngầm bắt cóc Mèo sư tử để uy hiếp Bạch Linh Linh, bắt Bạch Linh Linh phải giết Vua Sói Tuyết để tạo phản.

“Nhưng bây giờ nghĩ lại thì có vẻ như Bạch Linh Linh cũng không tin lai lịch của Mèo sư tử lắm.” Vua Sói Tuyết trầm ngâm suy tư, “Còn nữa, Bạch Linh Linh đã cố tình để lại manh mối về việc đặt hàng trên Taobao để nhắc nhở ta điều này, phải không?”

Bạch Linh Linh biết Vua Sói Tuyết đã nghi ngờ nội bộ phủ Bạch Tử nên cố tình để lại manh mối trên máy tính.

Minh hậu chợt thấy khó hiểu: “Nếu mày nghi ngờ lai lịch của Mèo sư tử thì sao lại phối hợp diễn…”

Bạch Linh Linh vẫn cứ im re, hệt một tảng băng.

Vua Sói Tuyết chỉ đành phải đoán già đoán non: “Bởi vì Bạch Linh Linh đã biết ân nhân thật sự của mình là ai. Nó sợ ông hãm hại người đó nên mới giả ngu im lặng.”

“Ân nhân của nó ——” Minh hậu ngẫm nghĩ hồi lâu, chợt nhớ ra cảnh tượng Bạch Linh Linh cuống cuồng đi giải cứu Lãnh Giác hồi nãy, “Chẳng lẽ… là… Lãnh Giác?”

“Ta đoán là đúng.” Vua Sói Tuyết nghĩ ngợi, sau hỏi Minh hậu, “Ông biết vụ Bạch Linh Linh với Lãnh Giác có ngọc bội đính ước không?”

“Ngọc bội gì?” Minh hậu cũng đơ ra.

“Quả nhiên.” Vua Sói Tuyết nhìn Bạch Linh Linh, “Về chuyện ngọc bội thì cả Thái hâu, Khổng Tước quân và Mèo sư tử đều mù tịt. Chứng tỏ chú đã không kể chuyện ngọc bội cho tên hầu đó.”

“Ờ, tôi không kể.” Sau rốt Bạch Linh Linh cũng chịu hé miệng, “Gã là một kẻ tham tiền nên không thể tin tưởng được.”

Minh hậu cũng muốn ngơ luôn: “Gì? Nếu mày không tin gã thì sao lại sai gã đi tìm ân nhân?”

“Vì gia đình luôn ngăn cấm tôi tìm ân nhân, năm đó mọi cách tìm người của tôi đều bị cản trở cả công khai lẫn âm thầm. Về sau tôi khôn hơn nên đã sai tên hầu này đi tìm để mọi người biết là tôi đã nhờ người này tìm nên sẽ dồn toàn lực sang ngăn cản người này.”

“Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương[1].” Minh hậu cười nhạt, “Nên tên hầu mà mày sai chỉ là để qua mắt thôi, còn người đi tìm ân nhân thật sự là thằng khác.”

[1] Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương (vờ sửa sạn đạo, lén vượt Trần Thương), là một trong 36 kế của Binh Pháp Tôn Tử, đại khái giống với giương đông kích tây. Đọc tích giải nghĩa tại đây.

“Đúng vậy.” Bạch Linh Linh nói, “Ngọc bội là chìa khóa, nên tôi chỉ có thể nói thông tin này cho người mà mình tin tưởng. Người đó là bảo vệ chim trời trong nhà tôi. Sau khi tìm thấy mới báo với tôi ân nhân thực ra là dê và đã vào cung làm Tài nhân.”

Minh hậu sửng sốt: “Ra là thế.”

“Sau đó có tin tức bảo anh trai tôi chỉ thích báo tuyết chứ Tài nhân dê đã bị ghẻ lạnh. Tôi nghĩ chỉ cần chờ thêm một năm nữa thôi là em ấy sẽ được rời khỏi cung.”

“Nhưng không ngờ ở giữa lại phát sinh nhiều chuyện cản trở như này.” Vua Sói Tuyết thoáng thở dài mà bảo.

Bạch Linh Linh gật đầu: “Tên hầu báo tôi đã tìm được Ragdoll tinh, tôi vì bảo vệ Lãnh Giác nên đã vờ tin. Sau đó Thái hậu bắt đầu uy hiếp tôi, tôi tính giả bệnh để từ chối, ai dè Minh hậu đánh bậy bạ thế nào lại bắt trúng Lãnh Giác khiến tính mạng em gặp nguy hiểm. Nên tôi đành giả vờ đồng ý rồi vào hoàng cung.”

“Chú cũng dám làm thật.” Vua Sói Tuyết cười khịa, “Chú sẽ không nghĩ Minh hậu cầu xin mình mưu phản là để cho chú lên làm Đại vương Bắc Quốc thật đấy chứ?”

“Tôi hiểu hết. Hắn nói ngon ngọt với tôi, bảo nhìn anh ngứa mắt, muốn tôn tôi làm Đại vương.” Bạch Linh Linh nhìn sang Minh hậu đang đen mặt ở kia, nói tiếp: “Nhưng… mục đích thật sự của hắn là để tôi và anh anh em tương tàn. Một khi cả hai ta đều chết thì hắn, sói tuyết thần tộc sẽ được danh chính ngôn thuận lên ngôi. Tuy tôi rõ ràng hết thảy, song cũng là lực bất tòng tâm.”

Nghe vậy, Vua Sói Tuyết cao giọng hỏi: “Chú lực bất tòng tâm sao không kể rõ với anh?”

Bạch Linh Linh liếc Vua Sói Tuyết, phun ra một câu: “Mất mặt chứ sao.”

Vua Sói Tuyết giận quá hóa cười: “Chú ‘giả vờ’ đồng ý mưu phản, rồi khi xong việc thì tính như nào? Lúc trước khi mưu phản chú để lại cho anh một đống chứng cứ đấy, tính chờ anh đến chém bay đầu chú, lúc ấy mới không mất mặt chứ gì?”

“Anh sẽ không chém tôi.” Bạch Linh Linh nói, “Nếu anh không ngu thì ắt sẽ tin tôi.”

Vua Sói Tuyết cũng tức điên lên được, lườm Bạch Linh Linh một cái sắc lẻm: “Chú đúng là con trai cưng của phụ vương, thích gì là làm lấy, làm vớ làm vẩn!”

Bạch Linh Linh cãi lại: “Nếu phụ vương thương tôi thật thì sao lại cho anh làm thế tử?”

“Anh mày được phong làm thế tử là để đi làm con tin!” Vua Sói Tuyết tức quá đi mất thôi, hắn quát to, “Cho mày đi liệu mày có chịu đi không?”

“Tôi đi.” Bạch Linh Linh hét lại, “Tôi có thể đi làm con tin thay anh!”

Hai anh em nhà sói tuyết cứ anh một câu to em một câu to hơn, thế là thành cãi nhau.

Minh hậu cảm thấy mình làm kẻ phản diện sau màn thực sự không hề có cảm giác tồn tại, chỉ thấy như bị sỉ nhục. Vì vậy đã liều hơi thở cuối cùng để nhào lên cắn cổ họng Vua Sói Tuyết.

Cú tập kích cuối cùng này của Minh hậu kỳ thực rất nhanh và dứt khoát, bất ngờ thể hiện thiên phú phi thường của tộc sói.

Ai còn nhớ năm đó Minh hậu cũng từng là một quân nhân sói vô cùng tài giỏi chứ.

Chỉ vì bị Vua Sói Tuyết tiền nhiệm hoang dâm vô độ Bạch Thanh Tứ nhìn trúng mà y bị buộc phải giải ngũ và bị nhốt vào hậu cung làm sủng vật. Khi ấy Minh hậu đang chiến đấu ở biên giới, tự dưng bị triệu hồi bởi một sắc lệnh. Trong nơi thâm cung hẻo lánh, rèm sắc đỏ son, Minh hậu đã bạc trắng đầu chỉ sau một đêm.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Bạch Thanh Tứ đã chơi chán Minh hậu, bắt đầu tìm ong bướm bên ngoài.

Còn Minh hậu thì dần khao khát quyền lực.

Trong khi cổ vũ Bạch Thanh Tứ thuê người làm nhiệm vụ chuyên cần, y đã thu thập bằng chứng rồi đưa cho Ngự sử đài để họ vạch trần Bạch Thanh Tứ. Minh Hậu đã liên thủ với đủ các bên để lật đổ Bạch Thanh Tứ, cứ ngỡ vị trí dưới một người trên vạn người ấy sẽ thuộc về mình. Ai dè Thiên tử lại bảo tổ chức thi cử, và Minh hậu đã thua Bạch Hiểu Hiểu đúng một điểm.

Sau đó có người mách với Minh hậu rằng Bạch Hiểu Hiểu là con tin của Thiên Gia, và là bạn thân của Thiên tử. Trước khi thi, Thiên tử đã tiết lộ đề thi cho Bạch Hiểu Hiểu nên Bạch Hiểu Hiểu mới được thủ khoa.

Thế là Minh hậu càng ngày càng oán hận, và cuối cùng trở thành con quái vật đáng sợ hai mắt ứa máu, nhe hàm răng nhọt hoắt muốn ngoạm đứt cổ Bạch Hiểu Hiểu bây giờ.

Ngay khoảnh khắc hàm răng của Thái hậu chạm vào da thịt của Bạch Hiểu Hiểu, y đã đột ngột tắt thở, đôi mắt đỏ quạch mất đi tiêu cự, thân thể mềm oặt gục xuống dưới bậc thềm dài, tựa như con rối bị đứt dây, tứ chi cứng ngắc.

Bạch Linh Linh đã giết y.

Tuy động tác của Minh hậu rất nhanh, song bởi đang bị thương nặng nên cuối cùng đã bỏ mạng dưới móng vuốt của Bạch Linh Linh.

Bạch Linh Linh liếc Vua Sói Tuyết, cao giọng nói: “Tôi cứu anh đấy.”

Vua Sói Tuyết vốn muốn quát lại “Anh đếch cần mày cứu”, song cuối cùng vẫn kìm được: “Biết rồi.”

Vua Sói Tuyết nghĩ đến gì đó, chợt lên tiếng: “Chú không cần phải đợi thêm một năm, mấy ngày nữa anh sẽ tìm cớ để đại xá thiên hạ và trả tự do cho những người không được sủng ái trong hậu cung. Coi như hoàn thành tâm nguyện của chú.”

Bạch Linh Linh khẽ động hàng lông mày, một lúc sau mới bảo: “Em ấy không nhận ra tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc