BẤT BÁO

Tuy hai người quyết định cược một ván, nhưng ba ngày liên tiếp trôi qua người nào đó lại chẳng có một biểu hiện tỏ vẻ muốn hành động gì cả, mà suốt ngày cuộn mình trong tòa nhà rộng lớn, dáng vẻ muốn  lười nhác bao nhiêu liền có bấy nhiêu, khiến Cảnh Hạo hoài nghi vài lần, tên khốn này là đang chơi trò mượn danh nghĩa, công khai ở nhà hắn ăn không uống không.

Nói thật thì hắn rất hiếu kỳ, không biết Thiệu Trạch rốt cuộc có căn cứ gì mà nói “tôi sẽ thắng”, có điều hắn lại không định hỏi cũng không nhắc nhở người kia trò chơi đã bắt đầu. Bởi vì dù sao có thời gian quy định, kéo dài càng lâu hắn càng có lợi, nên hắn dứt khoát duy trì im lặng.

Lúc này Thiệu Trạch đang nhàn nhã ngồi trong nhà họ Cảnh pha trà, động tác của y chuẩn mực tao nhã, ngón tay thon dài được tách trà màu trắng có hoa văn lót ở đáy tôn lên vẻ xinh đẹp, khiến người ta cảm thấy vui lòng đẹp mắt.

Bây giờ là sẩm tối, phía chân trời có những đường sáng mờ, khiến cho tòa nhà đẹp đẽ, tinh xảo nhuộm trong ánh sáng xinh đẹp. Sắc mặt Thiệu Trạch chăm chú, toàn thân mang theo mùi vị yên bình, từ xa nhìn vào giống như một bức tranh tuyệt đẹp.

Cảnh Hạo ngồi bên cạnh, cũng không cảm thấy bất ngờ với biểu hiện ra một mặt khác của Thiệu Trạch. Trái lại hắn có cảm giác vốn là nên như thế. Hắn sinh ra trong xã hội thượng lưu, có thể dễ dàng dựa vào cách nói năng, phong thái của một người mà đoán ra bối cảnh đại khái. Hắn quan sát ba ngày, biết người này rất có gia giáo, vừa nhìn đã biết là kết quả của năm này qua tháng nọ, không phải chuyện một sớm một chiều mà có thể tập luyện được. Hơn nữa trong xương tủy người này lộ ra sự cao quý, rõ ràng gia thế không tầm thường.

Có bối cảnh như vậy lại thuộc về số ít kia, Cảnh Hạo biết dù có thế nào Thiệu Trạch cũng không thể suy bại tới tình cảnh phải đi trộm đồ. Hắn từng nghi ngờ tất cả những gì y đang làm đều là diễn trò, mục đích chân chính là tiếp cận Cảnh gia, thế nhưng sau khi hắn lật lại mấy kẻ thù trong đầu thì phát hiện trong đó căn bản không có gia tộc nào hùng mạnh, nên đành tạm thời bỏ qua nghi ngờ, dự định chơi hết trò này rồi tính tiếp.

Thiệu Trạch phát hiện tầm mắt của hắn, y nghiêng đầu nhìn hắn một cái, sau đó tốt bụng đưa qua một tách trà, mỉm cười nói “Uống thử đi.”

Cảnh Hạo bưng lên, nhấp một ngụm nhỏ, cảm nhận mùi thơm tràn trong miệng. Hắn nhíu mày kinh ngạc, không hề keo kiệt khen “Không tệ.”

“Đương nhiên rồi.” Thiệu Trạch cũng uống một ngụm, cong khóe miệng lên hưởng thụ, trông rất ôn hòa.

Cảnh Hạo không khỏi nhìn thêm vài lần. Thật ra người này rất giống Thiếu Chu, đều thuộc về kiểu hình cậu ấm, có điều nhìn kỹ lại thì thấy có chút khác biệt. Thiếu Chu luôn hòa nhã, mảnh mai khiến người ta chỉ muốn nâng trên tay để yêu thương, còn tên này tuy nhìn tao nhã hiền hòa nhưng trên người lại có khí chất bí ẩn, vừa nhìn đã biết không phải là kẻ yếu.

Nếu so sánh với động vật, Thiếu Chu là mèo, còn tên trước mắt là báo săn. Dù hắn có ôm tâm tư khác với Thiếu Chu thì vẫn không thể không thừa nhận tên này còn có sức hấp dẫn hơn cả Thiếu Chu.

Thiệu Trạch thong thả uống xong tách trà, nhìn sắc trời, tiếp theo nhìn Cảnh Hạo. Dựa theo mấy ngày nghỉ ngơi quan sát, y biết là thường trời tối Cảnh Hạo mới từ công ty trở về, sau đó trò chuyện đôi ba câu với y liền tới phòng làm việc. Nhưng hôm nay hắn không chỉ về sớm mà còn ngồi suốt với y cho tới tận bây giờ, y nhướn mày “Hôm nay anh rảnh à?”

“Cậu có thể làm tôi rất rảnh đấy.”

Thiệu Trạch mỉm cười “Chờ ai sao?”

Cảnh Hạo nhìn y một cái, nói “Đừng có giả ngốc.” Liền không nhiều lời nữa.

Đêm hôm ấy sau khi người nào đó cẩn thận cất kỹ tờ vé số, hắn liền hỏi mấy vấn đề, thứ nhất là tên, Thiệu Trạch nói có thể gọi y là A Trạch. Hắn hỏi thêm họ, Thiệu Trạch nở nụ cười “Thật ra tôi nói đại một cái, anh cũng đâu biết thật hay giả.”

Cảnh Hạo hiểu là người kia không muốn nói cho có lệ với hắn. Nói cách khác “A Trạch” là tên thật, nhưng tạm thời còn chưa sẵn lòng nói họ cho hắn biết. Hắn không miễn cưỡng, ngay sau đó hỏi một vấn đề quan tâm khác “Có phải cậu quen Lý Cố không?”

Thiệu Trạch kinh ngạc “Sao anh lại hỏi như vậy?”

“Bởi vì tôi thấy bộ dáng của Lý Cố không quá giống là muốn tìm cậu tính sổ.” Cảnh Hạo quan sát sắc mặt của y “Vậy nên tôi cảm thấy hai người quen nhau.”

“Có việc này à?” Thiệu Trạch di chuyển đồng tử, vội vàng tò mò hỏi “Anh ta nói cái gì?”

Cảnh Hạo nhìn chăm chăm vào y, cảm thấy bộ dáng của y vui mừng như phát hiện ra một ông chủ giàu có vậy, hắn lập tức im lặng, phòng ngừa tên khốn này chuyển mục tiêu, sau đó liền nói “Cậu trả lời tôi trước đi.”

Thiệu Trạch vô tội nhún vai “Tôi thiếu tiền như vậy, nếu thật sự quen anh ta thì tôi đã nghĩ cách tìm anh ta lấy tiền từ lâu rồi, cần gì cùng chơi trò chơi với anh?”

Cảnh Hạo tự hỏi một chút, với tính của tên khốn này phỏng chừng sẽ không e ngại Lý Cố, mà Lý Cố tựa hồ không có nhiều địch ý với y. Nếu thật sự quen nhau, tên khốn này ra tay với Lý Cố quả thật dễ dàng hơn một chút.

Thiệu Trạch lại hỏi “Rốt cuộc anh ta nói cái gì?”

“Không có gì.” Cảnh Hạo nói sang chuyện khác “Ngoại trừ miếng ngọc, cậu còn trộm cái gì?”

Khóe miệng của Thiệu Trạch cong lên “Không thể trả lời.”

Cảnh Hạo hơi giật mình, chỉ cảm thấy nụ cười này giống như lúc mới gặp, không biết vì sao lại khiến hắn có dục vọng muốn gần gũi, hắn không kiềm nén nổi mà nhìn thêm một lát. Thiệu Trạch rất vui vẻ hỏi “Yêu tôi rồi phải không?”

“… Cậu suy nghĩ nhiều rồi đấy.” Cảnh Hạo lấy lại tinh thần, đứng dậy “Không còn sớm nữa, ngủ thôi. Tôi cho người dẫn cậu tới phòng cho khách.”

Thiệu Trạch vốn định tiếp tục truy hỏi chuyện Lý Cố, nghe vậy lập tức dời lực chú ý, nhanh chóng trèo lên cái giường lớn, ôm gối “Không, tôi ngủ ở đây.”

Sắc mặt Cảnh Hạo không đổi, nhắc nhở “Tôi không thích kiểu chết cũng quấn lấy. Nếu cậu muốn tôi có cảm giác với cậu, tốt nhất đừng dùng cách này.”

“Anh suy nghĩ nhiều rồi.” Thiệu Trạch dùng lời của hắn phản bác lại, kiên nhẫn giải thích “Anh là chủ cái nhà này, giường của anh dĩ nhiên là phải tốt hơn giường ở phòng cho khách, ngủ rất thoải mái đấy. A, đương nhiên cái trong phòng em gái anh chắc cũng rất tốt, chẳng qua tôi thấy anh sẽ không cho tôi qua đó đâu.”

Cảnh Hạo nhìn xuống y từ trên cao, hiển nhiên không có ý định thỏa hiệp.

“Cái giường này đủ bốn người ngủ đấy. Hai chúng ta ngủ cũng đâu có chen chúc.” Thiệu Trạch cố gắng khuyên bảo, dừng một chút, y quan tâm đề nghị “Nếu anh không quen có thể tới phòng cho khách ngủ. Không sao đâu, tôi sẽ không cảm thấy anh ghét tôi.”

Cảnh Hạo không nể tình, không khách khí nói “Tôi ghét cậu đấy.” Ngụ ý, cậu mau cút đi cho tôi.

Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái, rơi vào trầm mặc. Bộ dáng im lặng đó dường như mang theo chút mất mát và yếu đuối. Phòng ngủ nhất thời trở nên tĩnh lặng, khi Cảnh Hạo nghi ngờ tên này đang tranh thủ sự thương cảm thì thấy y chui vào trong chăn “Vậy anh đi đi, tạm biệt.”

Cảnh Hạo “…”

Hắn có xúc động muốn quét tên khốn này đi.

“… Thật ra lúc mới ngủ ở đây tôi muốn nói…” Thiệu Trạch chỉ chui vào trong chăn vài giây liền chậm rãi xốc lên “Anh có thể bảo người đổi drap giường và chăn không? Trên mấy thứ này toàn mùi của anh.”

“Mấy người như cậu không phải không bị Alpha ảnh hưởng sao?” Cảnh Hạo thản nhiên hỏi.

Alpha và Omega giống như hai điện cực trái chiều, hấp dẫn và ảnh hưởng lẫn nhau. Nhưng đối với Beta, chất dẫn dụ Alpha phát ra ngoại trừ khiến họ sinh ra lòng kính trọng và phục tùng thì không chịu những ảnh hưởng khác. Song, nếu Alpha quá lớn mạnh, Beta sẽ cảm thấy chút bất an. Cảnh Hạo biết mình không tệ, thế nhưng người trước mắt có khả năng lớn không phải là Beta bình thường, nên chút ảnh hưởng đó liền giống như là không có vậy.

Thiệu Trạch ừ một tiếng, y nghĩ bụng nếu ăn ngay nói thẳng là mình có tính sạch sẽ thì nhất định sẽ khiến ông chủ Cảnh hiểu lầm là bị chê bai, sau đó đuổi mình đi, vậy nên y liền nói “Tôi chỉ là có chút không quen thôi.”

Cảnh Hạo rõ ràng nghe thấy tiếng “ừ”, trong lòng không khỏi xao động, tuy có suy đoán từ lâu nhưng nghe chính tên này thừa nhận hắn vẫn có chút kích động. Cả thế giới có nhiều người như vậy, nhưng Beta và Omega có thể phá vỡ “luật thép” không chịu sức uy hiếp của Alpha cộng lại cũng chỉ vỏn vẹn có hai con số. Xác suất thấp như vậy mà hiện tại hắn lại gặp được, đây còn là người đầu tiên trong nhóm đó hắn giao tiếp với.

Thiệu Trạch không biết suy nghĩ trong lòng hắn, y vẫn nhìn hắn “Đổi chăn cho tôi đi.”

Cảnh Hạo lấy lại tinh thần, liếc y, ra lệnh “Ra phòng cho khách ngủ.”

“… Không.”

“Vậy cậu cứ chịu đựng đi.” Cảnh Hạo mặc kệ y, xoay người rời đi.

Hắn tới phòng làm việc đơn giản giải quyết một vài chuyện làm ăn, sau đó gọi cấp dưới tới, bảo họ điều tra tài liệu về nhóm người thiểu số kia, hắn nghĩ một lát “Kể cả Beta hay Omega đều phải điều tra. Bao gồm bối cảnh gia đình của họ, càng chi tiết càng tốt.”

Cậu cấp dưới kia tuy thấy khó hiểu nhưng chưa bao giờ có dị nghị gì với ý kiến của ông chủ, liền gật đầu, nhanh chóng rời đi. Cảnh Hạo tiếp tục giải quyết mấy văn bản, liền chuẩn bị đi ngủ. Hắn nhìn phòng ngủ chính, nghĩ một lát, cuối cùng không đi qua mà là vào phòng cho khách.

Không biết có phải do tác dụng tâm lý không, hắn cũng thấy cái giường này nằm không thoải mái bằng giường của mình, bởi vậy hắn dậy sớm, về phòng mình rửa mặt đánh răng. Thiệu Trạch còn đang ngủ, nghe thấy tiếng động thì mơ màng mở mắt, lười biếng chào hỏi “… Chào anh.”

Cảnh Hạo ừ một tiếng, đang định đi vào phòng tắm thì đột nhiên nhận ra cái gì, hắn bước tới quan sát giường của mình, thấy chăn drap trên đó hơi khác tối qua, khiến hắn không khỏi hỏi “Ai đổi chăn drap cho cậu?”

Giọng của Thiệu Trạch mơ hồ “Quản gia.”

Cảnh Hạo quả quyết nói “Không thể.”

Quản gia là người rất quy củ, đặc biệt đây là phòng ngủ chính. Trong tình huống hắn không đặc biệt căn dặn chiêu đãi Thiệu Trạch cho tốt thì đối mặt với yêu cầu của một kẻ lạ, quản gia nhất định sẽ hỏi ý kiến của hắn.

“…À, tối qua tôi tìm em gái anh xin một bịch sữa chua, xé ra, rắc lên giường.” Thiệu Trạch ngáp “Sau đó tôi gọi quản gia tới, chỉ chất lỏng màu trắng trên giường cho ông ấy. Ông ấy không nói hai lời liền đi đổi cho tôi.”

Cảnh Hạo cảm thấy hình như mình đã miễn dịch với hành động liên tiếp của tên khốn này rồi, trầm mặc trong nháy mắt, hắn bình tĩnh hỏi “Cậu mặt dày như vậy, người nhà cậu có biết không?”

Thiệu Trạch “…”

Cảnh Hạo nhìn y một cái, dặn y thức dậy ăn cơm liền bỏ đi.

Từ tối hôm đó, người của Lý gia vẫn giám sát ở lân cận, có điều lúc này Thiệu Trạch đều ở lì trong nhà, khiến cho đối phương không tìm được tin tức hữu dụng nào.

Thiệu Trạch biết vì trong hôn lễ mình có tiếp xúc với Cảnh Hạo, Lý gia ắt sẽ cho người theo dõi Cảnh gia, chẳng qua y tới Nhất Duyên là để kiếm tiền, chứ không muốn tìm phiến toái không cần thiết, nên mới kiên nhẫn ở trong nhà.

Ba ngày qua đi, y không nhận được lệnh chấm dứt khảo hạch, liền hiểu là còn phải tiếp tục. Lúc này y mới bước ra khỏi nhà, dự định giải quyết phiền toái dư thừa trước, sau đó chuyên tâm kiếm tiền.

Hôm nay Cảnh Hạo vừa vặn lấy được tài liệu về nhóm người kia. Hắn kiên nhẫn xem hết, phát hiện trong đó không có Thiệu Trạch. Hắn không khỏi nheo mắt lại, tên khốn kia nếu thuộc vào trường hợp đặc biệt, theo lý thuyết thì không thể không có ghi chép nào, chẳng lẽ là được bảo hộ quá tốt? Rốt cuộc y có lai lịch thế nào?

Hắn ném tài liệu, hỏi cấp dưới tên khốn kia đang làm gì, kết quả lại biết được y đang ngồi trong sân pha trà, hắn liền lập tức trở về.

Cảnh gia được bảo vệ rất chặt, người của Lý gia chỉ có thể giám sát ở bên ngoài. Nếu bây giờ tên khốn kia từ trong tòa nhà đi ra, phỏng chừng sẽ nhanh chóng bị người của Lý gia báo cho Lý Cố, mà Lý Cố cũng sẽ nhanh chóng tìm tới cửa.

Ánh chiều tà dần lặn đi, Thiệu Trạch lại rót một tách trà, y đang định rót thêm cho Cảnh Hạo thì đảo mắt qua, thấy một vệ sĩ đi tới bên cạnh hắn.

“Ông chủ, Lý Cố tới.”

Cảnh Hạo ừ một tiếng “Cho vào đi.”

Cánh cổng lớn bằng đồng đẹp đẽ chậm rãi mở ra, chiếc xe hơi màu đen dừng lại trước mặt, Lý Cố bước xuống rồi đi tới, căn bản không để ý tới Cảnh Hạo, mà đặt ánh mắt thẳng vào Thiệu Trạch.

Bình luận

Truyện đang đọc