BẤT BÁO

Chiến tranh lớn ở khu mười đã chấm dứt từ lâu, các quốc gia đều đang bắt đầu xây dựng lại sau chiến tranh, giương mắt nhìn lên, xi măng cốt thép giống như khung xương của con thú lớn, trong bóng đêm trông có vẻ trang nghiêm mà u ám.

Thiệu Trạch mỉm cười đi lòng vòng trong căn phòng ở khách sạn, hài lòng đi tới sofa ngồi xuống “Không tệ, nhìn qua tốt hơn cái hôm qua ở.”

Cảnh Hạo đi qua ôm y xoa đầu “Nơi này không bị ảnh hưởng của chiến tranh.”

Thiệu Trạch ừ một tiếng, lười biếng vùi vào lòng hắn.

Khu vực này cũng không giàu có, Cảnh Hạo vốn tưởng dựa theo tính cách được chiều chuộng của Thiệu Trạch nhất định sẽ không thích ứng nổi, nên hắn đã chuẩn bị ứng phó thật tốt, ai ngờ suốt đường người này lại không oán giận nửa câu, lúc nào cũng mỉm cười, vừa không cản trở vừa không gây phiền hà, vô cùng bớt lo.

Cảnh Hạo biết mình thấy được phương diện khác của Thiệu Trạch, đáy mắt không khỏi mang theo chút ý cười, ôm chặt lấy y.

Lúc trước đám người Thiệu Trạch cũng không bay thẳng tới khu mười, bởi vì hết thảy chỉ là suy đoán, bọn họ không thể khẳng định hoàn toàn người của Huyết Sát chắc chắn sẽ rút theo hướng khu mười, cho nên liền phái người theo địa điểm phát hiện chiếc xe tiếp tục tìm kiếm, sau đó lên xe, vừa đuổi tới nơi đó vừa chờ tin tức.

Trợ lý của Bạch Triệt từng tiếp xúc gần gũi với đối phương, nói bốn người bọn chúng đều là Alpha, mà bởi vì thường xuyên ở trong xã hội đen nên trên người mang theo sát khí, khiến người ta không dám tới gần. Mà ngoại hình của Bạch Triệt lại thanh tú, bộ dáng quân tử ôn hòa, ở bên chúng sẽ hình thành đối lập rõ rệt, cộng thêm đôi chân đi “không tiện” của y, ra vào cần phải có người bế hoặc cõng, vậy nên nhất định sẽ khiến những người xung quanh có ấn tượng sâu sắc.

Người của Cảnh gia và DR lại đông, hiện nay đã xác định vị trí đại khái của đối phương nên muốn tìm cũng rất dễ, vì thế họ nhanh chóng dừng lại ở ranh giới khu chín và khu mười, tiếp đó mau chóng báo cho ông chủ nhà mình.

Đám người Thiệu Trạch nghiên cứu bản đồ một lúc, phát hiện từ chỗ đó xuất phát có thể tới hai thành phố, liền thương lượng một chút, quyết định nhân lúc đổi máy bay thì tách ra, đi trước chặn chúng lại. Trải qua một ngày một đêm điều tra, đội của Kiều Tịch rốt cuộc phát hiện ra dấu vết của đối phương, Thiệu Trạch và Cảnh Hạo sau khi biết được liền đến tập hợp, trước khi trời tối đặt chân vào thành phố đó.

Thiệu Trạch đã ăn cơm tối, lúc này đang rúc vào lòng Cảnh Hạo, dần dần có chút buồn ngủ, y ngáp một cái, đang định đi tắm nước ấm thì cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra. Kiều Tịch hoàn toàn không đếm xỉa tới không khí ấm áp trong phòng, dẫn theo vài trợ lý bước tới sofa ngồi xuống, lãnh đạm nói “Đã tìm được khách sạn chúng ở, cách chỗ này cũng không xa.”

Thiệu Trạch đứng dậy từ trong lòng Cảnh Hạo “Có bao nhiêu người?”

“Không tính Bạch Triệt thì có bảy người, sáu người từng tham gia bắt cóc, trong đó bốn tên bắt người, hai tên lái xe, tên còn lại hình như chỉ phụ trách trông coi Bạch Triệt.” Kiều Tịch từ từ nói “Không có lúc nào hắn rời khỏi Bạch Triệt hết, tụi anh không có cơ hội tiếp xúc với hắn nên không biết rõ chi tiết.”

Thiệu Trạch gật đầu “Có bản vẽ bố cục của khách sạn đó không?”

“Có, anh bảo người làm một bản rồi.” Kiều Tịch vừa nói vừa nhìn về phía Thịnh Tước. Thịnh Tước liền lấy bản vẽ từ trong cặp tài liệu, mở ra đặt ở trên bàn.

Kiều Tịch suy đoán đại khái chỗ ở của Huyết Sát, mấy người nghiên cứu một hồi, quyết định trước tiên tìm đến phòng Bạch Triệt ở, nghĩ cách cứu y ra rồi mới hành động. Vì thế Kiều Tịch đẩy mắt kính, không chớp mắt nhìn chằm chằm Thiệu Trạch. Thiệu Trạch trầm mặc nửa giây, thỏa hiệp “Được rồi, giao cho em đi.”

Cảnh Hạo nhất thời nhíu mày “Em muốn làm gì?”

Thiệu Trạch biết nếu không nói rõ ràng, người này tuyệt đối sẽ không yên lòng, y liền do dự một chút, nhìn qua Kiều Tịch “Làm đi.”

Kiều Tịch rất hài lòng với sự phối hợp của y, anh dặn thuộc hạ tới phòng mình xách hòm thuốc lại đây, sau đó lấy ra một cái mặt nạ mỏng bằng silicone, dùng nửa tiếng để hóa trang cho Thiệu Trạch, cuối cùng anh lùi về sau hai bước nhìn kiệt tác của mình “Được rồi.”

Lúc này da của Thiệu Trạch rất trắng, ngoại hình vốn đẹp đẽ liền biến thành đáng yêu, lại không biết vì sao khiến người ta theo bản năng sinh ra dục vọng muốn ngược đãi, y chớp đôi mắt long lanh, chờ mong nhìn Cảnh Hạo, rụt rè hỏi “Xin hỏi anh cần phục vụ không?”

Cảnh Hạo “…”

Mọi người “…”

Cảnh Hạo nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhất thời hiểu ra vợ mình định dùng cách này để tìm phòng của Bạch Triệt, hắn lập tức nổi giận “Em đừng mơ tưởng! Tôi không đồng ý!”

Thiệu Trạch an ủi “Nếu thấy bên trong không có Bạch Triệt, tôi sẽ lập tức rời đi.”

“Chúng chịu thả em đi sao?”

“Suy nghĩ của chúng không quan trọng.” Thiệu Trạch mỉm cười bẻ ngón tay “Tôi chỉ cần giải quyết hết chúng là có thể đi ra.”

Cảnh Hạo quả thực bị y làm cho giận đến ngu muội, lúc này mới bình tĩnh suy xét lại, hắn thầm nghĩ thân thủ của tên khốn này quả thật rất tốt. Hắn trầm mặc một chút, phát hiện chỉ cần tưởng tượng hình ảnh kia liền cảm thấy khó chịu “Thế sao phải là em? Người khác không được à?”

Thiệu Trạch lắc đầu “Kiều Tịch sẽ không diễn kịch đâu, nhất định không được, còn những người khác… Anh xem ai thích hợp?”

Cảnh Hạo không khỏi nhìn qua những người bên cạnh, hắn phát hiện tất cả đều là Alpha, khiến hắn lại trầm mặc.

Đám người Thịnh Tước nhận thấy tầm mắt của hắn liền âm thầm lùi về sau một bước lớn, chỉ có mấy trợ lý của Bạch Triệt là đứng yên, bọn họ rối rắm một lúc mới thoát ra một câu “Chỉ… chỉ cần có thể cứu cậu Bạch ra, chúng… chúng tôi tình… tình nguyện…”

Cảnh Hạo “…”

Các cậu tình nguyện, cũng phải xem người ta có muốn không đã.

Thiệu Trạch biết hắn mất hứng, liền đi qua cọ vào người hắn lấy lòng, kiên nhẫn khuyên bảo, cam đoan mình không sao cả. Cảnh Hạo hiểu hiện tại không kéo dài được, phải mau chóng hành động, đấu tranh thật lâu, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý, chẳng qua sắc mặt hắn rất đen lại âm u khiến người ta nhìn thấy mà sợ.

Bọn họ sắp xếp kế hoạch xong xuôi, đám người Thịnh Tước liền bắt đầu đi chuẩn bị, Cảnh Hạo cũng đứng dậy đi ra ngoài, tập hợp thuộc hạ ra lệnh, trong phòng nhất thời chỉ còn lại Thiệu Trạch và Kiều Tịch. Trong khoảng thời gian này hai người vẫn tách ra hành động, hiện tại mới có cơ hội ở cùng một chỗ, Thiệu Trạch lập tức hỏi “Tập tài liệu của em làm sao bây giờ?”

Dựa theo tính toán ban đầu, sáng sớm hôm sau y sẽ qua nhà họ Cảnh giám sát, thuận tay cầm tập tài liệu đó về cho Kiều Tịch, sau đó Kiều Tịch giúp làm một bản kết quả giả, tiếp theo họ nghĩ cách giải quyết vấn đề tên bác sĩ kia, tất cả thành công mỹ mãn. Thế nhưng tin tức phát hiện ra chiếc xe được truyền tới vào sáng sớm, thật sự rất đột ngột, y không thể nào trước khi đi lại vô duyên vô cớ qua Cảnh gia một chuyến được, vậy nên tập tài liệu kia hiện giờ vẫn còn đặt trong nhà họ Cảnh.

“Chuyện đó tạm thời gác lại đã, xem cái này đi.” Kiều Tịch đẩy tờ báo trên bàn qua “Thiệu Tu Dung sắp tới khu mười rồi, đặt chân ngay thành phố bên cạnh.”

Thiệu Trạch ngẩn ra, nhanh chóng xem qua một lượt, y nheo mắt lại “Người Huyết Sát vẫn không dùng trực thăng, lúc trước em còn tưởng chúng muốn ở lại để đổi Tham Lang, giờ mới biết không phải, đêm mai Thiệu Tu Dung tới khu mười, dựa theo tốc độ của Huyết Sát, vừa vặn có thể chạm trán với ông ta ở thành phố bên cạnh, nếu dùng trực thăng sẽ gây chú ý lớn.”

Kiều Tịch ừ một tiếng “Chúng muốn âm thầm họp mặt với Thiệu Tu Dung giao Bạch Triệt cho ông ta. Dựa theo tính cách của ông ta, nhất định không chỉ muốn có em trong tay mà còn muốn ép ông chủ lộ diện nữa.” Anh hơi khựng lại, nhìn Thiệu Trạch “Em định làm thế nào?”

Thiệu Trạch biết có thể hiện tại y sẽ giết người của Huyết Sát, sau đó ngày mai tới thành phố kế bên tìm Thiệu Tu Dung tính sổ, nhưng như vậy Thiệu Tu Dung có lẽ sẽ nảy sinh cảnh giác, e rằng không dễ đắc thủ, có điều y cũng có thể cùng người Huyết Sát tìm tới Thiệu Tu Dung, đến lúc đó mới ra tay. Nghĩ một lát, cũng không đấu tranh bao lâu, y chậm rãi thở ra một hơi “Trước tiên cứu Bạch Triệt ra đã, thân thủ của anh ấy không tốt, mất công lại bị ngộ thương.”

Kiều Tịch gật đầu, đương nhiên đồng ý.

Thiệu Trạch ném tờ báo xuống bàn, trầm mặc một chút, lại vô vị hỏi “Thế tập tài liệu kia phải làm sao đây?”

Kiều Tịch đẩy mắt kính “Em nên cảm thấy may mắn vì sáng sớm Cảnh Hạo không về nhà, nếu không em đã chết từ lâu rồi.”

“Nhưng nếu bị người giúp việc nhà anh ta cầm đi, chờ tụi em về rồi giao cho anh ta, em vẫn gặp xui xẻo.” Thiệu Trạch im lặng cuộn mình trong sofa “Tới lúc đó tất cả những gì em làm đều vô dụng.”

“Không, hữu dụng.” Kiều Tịch lạnh lùng nói “Có thể cho anh ta biết em tìm chỗ chết tới mức độ nào.”

Thiệu Trạch “…”

“Hiện tại em vẫn còn cơ hội để sửa chữa, chính là chủ động nói ra sự thật.” Kiều Tịch nhìn y một cái “Rốt cuộc em định khi nào mới nói cho anh ta hả?”

Thiệu Trạch trầm mặc một lát, cảm xúc trong mắt sâu lắng “Chờ em giết được Thiệu Tu Dung, anh ấy hỏi cái gì, em sẽ nói cái đó.”

“Nếu em không giết được thì sao?”

Thời gian Thiệu Trạch trầm mặc càng dài, lâu đến mức Kiều Tịch cho rằng y sẽ không trả lời thì lại nghe y khẽ nói “Cả đời em… chắc khó có thể bình an.”

Kiều Tịch dừng một chút, nhìn y một hồi, cuối cùng vươn tay chậm rãi xoa đầu y.

Cảnh Hạo và đám Thịnh Tước nhanh chóng an bài thỏa đáng, nhìn đồng hồ liền xuất phát.

Bình luận

Truyện đang đọc