BẤT BÁO

Thiệu Trạch cảm nhận được chất dẫn dụ của Alpha trong không khí, y bất an cử động. Lúc này Cảnh Hạo vừa vặn đi lên bậc thang trên cùng, thấy thế hắn nhanh chóng bước tới “Sao lại đi ra?”

Thiệu Trạch hơi giật mình, tiếp theo lấy lại tinh thần, ỷ lại đưa tay về phía hắn, Cảnh Hạo lập tức bế ngang người y, ôm chặt ở trong lòng, xoay người về phòng ngủ, Thiệu Trạch cọ vào cổ hắn, rốt cuộc cảm thấy yên ổn lại.

Trình Tứ thu hết cảnh tượng này vào mắt, hắn không khỏi ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Cảnh Hạo. Cảnh Hạo mơ hồ nhận ra tầm mắt của hắn liền thản nhiên nhìn lướt qua, tuy không có cảm xúc gì, nhưng Trình Tứ lại cảm thấy sống lưng phát lạnh, hắn nhớ mình đã đánh vợ người ta, trầm mặc một giây, hắn liền vội vàng rời đi, quyết định về phòng ngủ của Bạch Triệt, sau đó đợi Bạch Triệt trở về liền bắt đầu giả ngu, thuận tiện đá hai tên trợ lý chướng mắt và con chó kia ra ngoài.

Cảnh Hạo kiên nhẫn ở bên Thiệu Trạch, hắn cảm thấy so với hồi trước y càng dính chặt lấy hắn hơn, nên hắn liền dứt khoát đẩy công việc buổi chiều đi, chuyên tâm hưởng thụ thế giới hai người cùng vợ yêu. Cảnh Hạo ngồi bên giường vừa gọt táo vừa nói chuyện phiếm với Thiệu Trạch, tiếp đó thấy Kiều Tịch bỗng nhiên gõ cửa, nhàn nhạt nói “Lý Cố tới.”

Tay của Cảnh Hạo hơi khựng lại, lập tức gọt mất nửa trái táo, cầm con dao dịu dàng nhìn Thiệu Trạch “Em mệt rồi, cần nghỉ ngơi đấy.”

“…” Thiệu Trạch chớp mắt mấy cái, chậm rì kéo chăn lên, cuộn mình lại, vẫy tay với Kiều Tịch, ý là không gặp.

Kiều Tịch biết sẽ là kết quả này, dù cho Cảnh Hạo không nói, thì với tình trạng hiện nay của Thiệu Trạch cũng tuyệt đối sẽ không gặp Lý Cố, anh xoay người đi ra ngoài, nói với người gác cổng là cho Lý Cố vào, định nói rõ ràng với hắn, mất công hắn lại tới quấy rầy A Trạch.

Sau khi Lý Cố trở về bình tĩnh vài ngày, lại đi bàn một mối làm ăn, tiếp đó phát hiện gần đây Thiệu Trạch không có xuất hiện, hơn nữa Cảnh Hạo thường chỉ ở nhà một lúc lại đi, hắn cảm thấy kỳ quái, liền vội vàng đến đây, thuận tiện muốn nói chuyện lại với Thiệu Trạch.

Sắc mặt Kiều Tịch lạnh lùng “A Trạch bị bệnh, không thể ra gặp.”

Lý Cố lập tức hỏi “Em ấy bị sao?”

“Không có gì nghiêm trọng, tôi là bác sĩ của cậu ấy, sẽ chăm sóc tốt cho cậu ấy.” Kiều Tịch đẩy mắt kính “Tóm lại là dạo này cậu ấy muốn dưỡng bệnh, anh về đi.”

Lý Cố nhớ trước kia lúc Thiếu Chu bị bệnh cũng không muốn gặp ai, nếu tùy tiện quấy rầy, nói không chừng sẽ khiến y càng thấy phiền, hắn nhìn lên lầu, cuối cùng không khăng khăng muốn gặp nữa.

Không gian trong phòng ngủ chính rất tĩnh lặng, Cảnh Hạo buông con dao gọt trái cây xuống, nhìn người cuộn mình kia, trầm mặc một lúc lâu, hắn kéo chăn ra “Thiếu Chu.”

Đây là lần đầu tiên từ khi Thiệu Trạch tỉnh lại tới nay nghe thấy Cảnh Hạo gọi cái tên này, y không khỏi ngẩn ra, yên lặng lộ ra hai con mắt nhìn hắn. Cảnh Hạo đối diện với y, lại trầm mặc một lúc, rồi sờ đầu y “… Không có gì, ngủ đi.”

Thiệu Trạch bắt lấy tay hắn “Ôm em ngủ.”

Cảnh Hạo dừng một chút, sắc mặt hơi dịu đi, leo lên giường.

Thiệu Trạch rúc vào lòng hắn, nghĩ một lát “Em và Lý Cố… ưm…”

Cảnh Hạo không đợi y nói xong liền nâng cằm y lên hôn xuống, đầu lưỡi không khách khí đưa vào trong miệng y, độc đoán bắt đầu càn quét, càng lúc càng sâu. Thiệu Trạch túm lấy vai hắn, ngẩng đầu lên, hô hấp nhanh chóng rối loạn.

Trong không khí chất dẫn dụ của Omega dần nồng đậm, Cảnh Hạo dừng lại nhìn y, thấy hai má y đỏ lên, hai mắt có một lớp nước, không hề phòng bị rúc vào lòng mình, bộ dáng mặc cho người xâm lược, đồng tử của hắn lập tức tối đi, lại hôn qua, tiếp tục cùng y triền miên, bàn tay chậm rãi từ dưới áo ngủ của y trượt lên trên, sau đó kéo quần lót ra, ấn vào hậu huyệt đã có chút ướt át, thử chen một ngón tay vào.

“A ưm…” Thiệu Trạch nhất thời gọi ra tiếng, khó chịu nhúc thích, thở dốc nhìn hắn “Cảnh Hạo…”

“Ngoan chút nào.” Cảnh Hạo hôn lên trán y, ngón tay rời khỏi một chút lại nhấn vào, tiếp đó nghe thấy y không thể kiềm chế được âm thanh, hắn liền nhét thêm một ngón nữa, bắt đầu chậm rãi khuấy động.

Dòng diện thoáng chốc chạy thẳng lên não, Thiệu Trạch tiếp tục kêu ra tiếng, bất lực níu lấy người Cảnh Hạo, hai chân không chịu kiểm soát mà tách ra hai bên một chút, y chỉ cảm thấy tình dục tuôn về phía trước từng lớp một, không ngừng đánh vào rào chắn mỏng manh ẩn hình cuối cùng kia, phảng phất như trong một giây liền có thể phá vỡ hoàn toàn trở ngại, dâng trào mà ra, y thở hổn hển nói “Cảnh… Cảnh Hạo… ưm…”

Hậu huyệt nóng ướt căng chặt, gắt gao mút lấy ngón tay của Cảnh Hạo. Hơi thở của Cảnh Hạo trở nên nặng nề, hận không thể lập tức có được y, nhưng hắn biết hiện tại Thiệu Trạch đang trong giai đoạn tiền phát tình, nếu thật sự đi vào, chất dẫn dụ của Alpha nhất định sẽ khích thích y lập tức tiến vào kỳ phát tình, cơ thể y còn chưa khỏe, không chịu nổi sự dày vò này.

“Anh không làm, anh chỉ… rất muốn em…” Cảnh Hạo khàn giọng nói, cùng y trao đổi một nụ hôn nóng bỏng và triền miên.

Thiệu Trạch hiểu hắn đang băn khoăn chuyện của y và Lý Cố, nhưng lúc này y hoàn toàn nói không nên lời, bởi vì khoái cảm không ngừng vỗ vào thần kinh y khiến y không có tâm tư nghĩ tới chuyện khác.

Cảnh Hạo liếm bờ môi của y, hôn lên chiếc cổ trắng nõn của y từng cái một, sau đó lại nhét thêm một ngón tay, xoáy mạnh vào đỉnh, lập tức cảm nhận được Thiệu Trạnh run mạnh lên.

“A!”

Hắn dừng lại “… Ở đây?”

Thiệu Trạch mở lớn miệng hít thở, thất thần nhìn hắn.

Trong lòng Cảnh Hạo siết chặt, dùng sức hôn Thiệu Trạch, động tác trên tay không ngừng, mỗi lần đi vào đều cố ý chà qua điểm kia, sau lần thứ bảy thứ tám, hắn cảm thấy Thiệu Trạch bỗng nhiên co rút lại, ngay sau đó liền mềm oặt ở trong lòng hắn, hắn hôn nhẹ lên môi y “Bắn rồi?”

Cả người Thiệu Trạch đều là mồ hôi, cọ vào cổ hắn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cảnh Hạo lau sạch người cho y, nhận thấy dục vọng của mình căng trướng đến phát đau, hắn thở dốc, đứng dậy đi vào phòng tắm.

Hắn vẫn luôn ở cùng Thiệu Trạch cho tới tối mới rời đi, trải qua khúc đệm này, quan hệ của hai người càng trở nên thân mật hơn so với trước kia. Thiệu Trạch vốn định giải thích chuyện với Lý Cố nhưng y cảm thấy nói không chừng Cảnh Hạo sẽ lại đặt y trên giường, nghĩ một lát, y liền dứt khoát chờ hắn đánh dấu mình hoàn toàn, trong lòng kiên định rồi mới tính.

Cảnh Hạo cũng không nhắc tới Lý Cố, tiếp tục cẩn thận chăm sóc y, thế nhưng hôm sau Lý Cố lại đưa tới một bó hoa, là mới hái từ trong biển hoa ra, khiến Cảnh Hạo tức tới mức muốn đá người ra ngoài.

Thiệu Trạch nhìn bó hoa trên tủ đầu giường, nhớ tới ba mình cũng từng giúp trồng chúng, y liền muốn cầm lên ngửi, kết quả giữa chừng liền bị Cảnh Hạo nắm chặt cổ tay, hoàn toàn không thể động đậy, y chớp mắt mấy cái “Giống hoa này rất đẹp…” Y đang nói thì thấy sắc mặt ông chủ Cảnh tối đi, vì thế y liền chậm rãi chui vào trong chăn “Không có gì, em vừa nói chơi đó.”

Cảnh Hạo nhìn vào mắt y, càng không ngừng thôi miên bản thân, cậu ấy là của mày, là của mày, là của mày, không thể chạy được, cũng không có khả năng cùng tên kia tro tàn lại cháy, lúc này hắn mới hơi bình tĩnh lại, sờ đầu y “Ngoan.”

Thời gian chậm rãi trôi qua, Thiệu Trạch chỉ còn vết thương trên vai trái là chưa lành, nhưng đã kết vảy, có lẽ không lâu sau sẽ khỏi hẳn. Gần đây Kiều Tịch hạn chế Cảnh Hạo ngày càng nhiều, thời gian cho phép hắn ở bên cạnh Thiệu Trạch cũng giảm đi rất nhiều, khiến Cảnh Hạo vô cùng nôn nóng, mỗi lần nhìn thấy Thiệu Trạch là hắn đều hận không thể tiến vào trong cơ thể y.

Có điều tuy khó chịu nhưng hắn lại biết nguyên nhân: Thiệu Trạch sắp phát tình.

Mùi vị kia ngày càng nồng đậm, ngọt ngào và quyến rũ, khiến hắn không thể cự tuyệt. Kiều Tịch cũng hiểu ra điểm ấy, cho nên tăng thêm rất nhiều hạn chế, để Thiệu Trạch nghỉ ngơi thêm vài ngày, nhưng bởi vì không biết rõ rốt cuộc là ngày nào Thiệu Trạch sẽ phát tình, vì thế Cảnh Hạo liền ở trong phòng cho khách.

Đêm cuối xuân mát mẻ dễ chịu, không gian yên ắng, Thiệu Trạch trở mình, cảm thấy nóng vô cùng, y nhịn không được rên rỉ một tiếng, vùi sâu đầu vào trong gối, tiếp đó nắm chặt drap giường, lại rên rỉ thành tiếng.

Giây tiếp theo, một mùi chất dẫn dụ cực kỳ ngọt tản ra bên ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc