BẤT BÁO

Thiệu Tu Dung là một thương nhân nổi tiếng, vì giữ gìn hình tượng của bản thân và tập đoàn, dù suy nghĩ trong đầu ông ta mãnh liệt hơn nữa cũng không thể cứ như vậy mà gióng trống khua chiêng trói Thiệu Trạch lại được, cho nên chỉ đành trơ mắt nhìn y chui vào trong đám đông.

Thiệu Tu Dung thu hồi tầm mắt, biểu tình không thay đổi, vẫn giữ phong độ tốt đáp lại một câu thất lễ với những người vây quanh đây chuẩn bị hỏi han mình, tiếp đó vừa gọi điện cho trợ lý vừa thong thả bước ra cửa lớn dưới ánh mắt dõi theo của bao người.

Trợ lý nhìn thấy Thiệu Tu Dung liền lập tức tiến tới “Ông chủ.”

Thiệu Tu Dung hỏi “Bọn họ đâu?”

“Vừa xuống lầu không lâu, người của chúng ta đã đuổi theo rồi.” Trợ lý dừng một chút, khó hiểu hỏi “Hai người đó là?”

Khóe miệng Thiệu Tu Dung hiện lên ý cười lạnh lẽo mà nguy hiểm “Một trong hai người là cậu cháu ngoại đặc biệt có năng lực giày vò của tôi.”

Trợ lý kinh ngạc, thoáng chốc liền hiểu ra trọng lượng của người này trong lòng ông chủ, nhưng cậu ta vẫn thấy khó hiểu “Không phải cậu ấy đang ở khu mười sao?”

“Điều này chứng minh bên kia là giả, tôi dám cam đoan người hiện tại tuyệt đối là thật.” Thiệu Tu Dung thong thả nhìn cậu trợ lý một cái “Hiện đang ở trên địa bàn của chúng ta, nếu còn để người chạy trốn như đợt Tham Lang thì…”

Trợ lý rùng mình trong lòng, nghiêm nghị nói “Ông chủ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bắt được cậu ta.”

Thiệu Tu Dung gật đầu, tiếp đó bỗng nhiên phát hiện đại sảnh phía sau vang lên một trận vỗ tay nhiệt liệt, ông ta liền hiểu là buổi tiệc bắt đầu, vì thế dặn dò trợ lý tiếp tục tìm người, còn mình trở về im lặng lắng nghe người tổ chức đọc diễn văn, rồi cùng người ta khách sáo nói đôi ba câu chuyện phiếm, sau đó liền không muốn ở lại nữa, nhanh chóng xin phép ra về.

Lúc đó vừa mới tới tối, đường phố đông nghẹt, vô cùng náo nhiệt, Thiệu Tu Dung cúi người lên xe “Thế nào rồi?”

“Vẫn đang tìm ạ.” Trợ lý vừa nói vừa mở cái bịch nilon trên tay, lấy chiếc đầm dài, Tây trang và mặt nạ ra “Hiện tại chỉ tìm được ba vật này.”

Thiệu Tu Dung đơn giản nhìn qua “Cô gái kia là Tiểu Thiệu giả trang, cậu đã thấy tấm hình nó không hóa trang, dựa theo đó mà tìm, còn người mang mặt nạ… đó là Cảnh Hạo.”

Trợ lý kinh ngạc “Chính là chủ nhân nhà họ Cảnh ở khu chín?”

Thiệu Tu Dung ừ một tiếng, ông ta đã biết được chuyện Thiệu Trạch bị đánh dấu từ chỗ Huyền Mộc Yến từ lâu, va chạm ngắn ngủi lúc nãy cũng chứng minh điều này, vậy nên người bên cạnh Thiệu Trạch nhất định là Cảnh Hạo.

Thiệu Tu Dung nhớ người kia trong chớp mắt tỏa ra khí thế, ông ta cười cợt, thầm nghĩ mắt nhìn của cháu ngoại mình cũng không tệ, có điều… quả thật là phiền toái, Thiệu Tu Dung hơi nheo mắt, thong thả lên tiếng “Tôi nghe nói Cảnh Hạo còn có một cô em gái. Đi, liên lạc với người khu chín, bảo họ mời người tới ở mấy ngày, kể cả Tiểu Thiệu có chạy xa đi nữa… nó cũng phải trở về thôi.”

“Dạ.”

Lúc này Thiệu Trạch đã ngồi trên xe.

Y đi giày đế bằng, đầm dài rủ xuống đất, chạy trốn không quá tiện, cộng thêm y không rõ Thiệu Tu Dung có gọi cho thuộc hạ bên ngoài bảo họ chặn lại không, bởi vậy còn chưa ra khỏi khách sạn y liền tìm tới một chỗ không người xé chiếc đầm đi.

Cảnh Hạo nhất thời bị bộ dáng hào sảng này của y làm cho chấn động, ngay sau đó hắn mới phát hiện tên khốn này có mặc chiếc quần chấm mắt cá chân ở trong, hơn nữa còn quấn chặt chiếc áo sơ mi ở trên eo để lúc nào cũng có thể đổi trang phục. Hắn nhanh chóng hiểu ra ý của Thiệu Trạch, liền tháo mặt nạ, cởi chiếc áo vest ra, thành công biến thành một người khác, tiếp đó sắc mặt tự nhiên cùng Thiệu Trạch bước ra khách sạn, mở cửa lên xe, nhanh chóng rời đi.

Hắn nhìn qua Thiệu Trạch, đang định hỏi mấy câu thì ánh mắt bỗng nhiên khựng lại, vừa rồi vội vàng rút lui nên hắn không có quan sát cẩn thận, lúc này mới thấy rõ được bộ dáng của Thiệu Trạch. Y đi giày nữ, quần chấm mắt cá chân và áo sơ mi của nam, trên đầu lại là mái tóc xoăn cộng thêm khuôn mặt trát đầy phấn son.

Cảnh Hạo “…”

Ông chủ Cảnh cảm thấy bản thân mình hoàn toàn không chịu nổi cảnh tượng đập vào mắt này “Bảo bối, không làm mình trở thành người bình thường được sao?”

Thiệu Trạch vẫn đang nghĩ tới chuyện của Thiệu Tu Dung, y không yên lòng ừ một tiếng, đưa tay kéo mái tóc giả xuống.

Phía trước là đèn đỏ, chiếc xe hơi chậm rãi dừng lại, ráng chiều ấm áp nhất thời trút xuống rọi vào tạo nên một sắc cam. Cảnh Hạo vẫn nhìn Thiệu Trạch, tiếp đó hắn sâu sắc phát hiện ra cái gì, lập tức cầm tay y mở ra, nhíu mày “Bị dao cứa vào?”

“Ừ, em không sao, cũng sắp ngừng chảy máu rồi.”

Cảnh Hạo làm như mắt điếc tai ngơ, lục hòm thuốc ở trong xe bôi thuốc cho y, sau đó hạ mắt nhìn y, chuyển tới đề tài chính “Rốt cuộc là sao thế?”

Đồng tử của Thiệu Trạch hơi tối đi “Nếu em đoán không sai chuyện này không thoát khỏi liên quan tới Huyền Mộc Yến.”

Cảnh Hạo là người rất thông minh, gần như lập tức suy nghĩ cẩn thận tới nguyên nhân, đồng tử của hắn co lại, hơi thở trên người thoáng chốc trở nên lạnh lẽo “Tác dụng thôi miên là không thể giết Thiệu Tu Dung?”

“Có lẽ, kế hoạch trước của em chu toàn như thế cũng không thể giết ông ta được, em vốn tưởng là ông ta may mắn trốn thoát phát súng đó, giờ ngẫm lại vấn đề căn bản là nằm trên người em.” Sắc mặt Thiệu Trạch không tốt lắm, y thấp giọng nói “Em không hề phát hiện thoáng chốc trong tiềm thức mình lại giữ cò súng lại… nên liền bắn trật.”

Cảnh Hạo quấn băng xong, ôm y vào lòng, vỗ lưng y trấn an “Vừa nãy em có cảm giác gì? Có ý thức không?”

Thiệu Trạch nghĩ một lát “Em không rõ lắm, lúc đấy đầu em trống rỗng, cơ thể như không chịu khống chế vậy, tới lúc em lấy lại *** thần dao đã bị thu lại.”

Cảnh Hạo ừ một tiếng, rơi vào trầm tư, tiếp đó hắn phát hiện vợ mình hơi im lặng, hắn liền ôm chặt lấy y, hôn lên trán y “Không sao, anh liên lạc với thuộc hạ, chúng ta tới biệt thự của ông ta, anh sẽ giúp em giết ông ta.”

Trong chốc lát Thiệu Trạch ngẩn ra “Ý anh là…”

Cảnh Hạo sờ mặt y, hơi thở trên người bởi vì chuyện kế tiếp sẽ gặp phải mà không tránh khỏi mang theo chút nguy hiểm “Ừ, hiện tại liền đi.”

Thiệu Trạch lập tức hiểu ra ý tứ của người này, y vừa ám sát Thiệu Tu Dung thất bại, cũng bất ngờ biết được tác dụng của thôi miên, dưới tình huống này y không thể đi giết ông ta lần nữa mà là nên nghĩ làm sao ẩn thân trong thành phố này thậm chí rời khỏi, sau đó tìm cơ hội khác rồi lại hành động.

Thiệu Tu Dung luôn hiểu rõ về y, tuyệt đối cũng cho rằng như thế, cho nên phần lớn lực chú ý sẽ dồn vào việc tìm người, sức chú ý đối với mặt khác trái lại sẽ buông lỏng, nhất là trong đêm nay, Thiệu Tu Dung sẽ không ngờ rằng sau khi y thất bại chẳng những không bỏ chạy mà còn dám trực tiếp tới biệt thự chờ ông ta.

Cảnh Hạo thấy vợ mình nhìn mình, hắn liền hôn lên khóe môi y “Sao?”

Thiệu Trạch chần chừ “… Anh không sợ gặp nguy hiểm à?”

Lúc trước Cảnh Hạo ở khu mười đối mặt với cạnh tranh còn tàn khốc kịch liệt hơn chuyện này nhiều, hắn đã trải qua ranh giới sống chết từ lâu, giờ phút này không hề có chút áp lực nào, hắn cười “Sợ cái gì chứ? Chúng ta âm thầm đi vào mai phục, vào lúc ông ta trở tay không kịp thì giết ông ta, nếu không thành công thì có thể trói ông ta lại, tới lúc đó cũng có thể thành công thoát thân, hửm?”

Hắn dựa sát vào một chút, chậm rãi vuốt ve môi của Thiệu Trạch “Chờ anh giết ông ta xong, thôi miên của em có cũng được không có cũng chẳng sao. Nếu em muốn trả thù Huyền Mộc Yến anh sẽ làm cùng em, nếu không muốn chúng ta liền đuổi gã đi, sau đó về nhà, anh tới DR cầu hôn, em gả cho anh, anh sẽ chăm sóc em cả đời.”

Thiệu Trạch nhìn bóng dáng mơ hồ trước mắt, người này vừa mạnh mẽ, độc đoán lại vừa dịu dàng, từ lâu trước kia đã khiến y không hiểu sao lại cảm thấy an tâm, y nhìn hắn thật lâu, khẽ nói “Được.”

Hô hấp của Cảnh Hạo trở nên căng thẳng, dùng sức ôm y vào lòng.

Thiệu Tu Dung là ông chủ của hai tổ chức, bình thường không thiếu công vụ để xử lý, bởi vậy rất ít khi về nhà cũ mà là mua một căn biệt thự ở xa nhà cũ sống một mình, nơi đó tuy không phải khu nổi danh dành cho người giàu nhưng quang cảnh lại rất đẹp, cũng rất yên tĩnh.

Cảnh Hạo liên lạc với thuộc hạ, bảo bọn họ từng nhóm tiến vào khu biệt thự, tiếp theo hắn chuẩn bị bắt chước cách làm của Thiệu Trạch lúc trước chuồn vào trong tòa nhà của Cảnh gia mà cùng y mang theo vài người lần lượt tiến vào căn biệt thự này, sau đó giải quyết từng vệ sĩ bên trong một, cuối cùng tìm nơi ẩn náu, im lặng chờ con mồi mắc câu.

Ý tưởng của họ rất hay nhưng ai ngờ Thiệu Tu Dung lại trở về trước, Cảnh Hạo ngồi trong chiếc xe đỗ cách đó không xa nhìn qua, thấy bên người Thiệu Tu Dung mang theo hai trợ lý và bốn vệ sĩ, hắn không khỏi nhìn Thiệu Trạch “Bảo bối, nghe theo lời em.”

Thiệu Trạch hơi nheo mắt “Tiến vào giết!”

Cảnh Hạo đương nhiên không có ý kiến, nói vài câu với thuộc hạ, chân đạp chân ga, lao thẳng vào biệt thự.

Thiệu Tu Dung vừa vào phòng không lâu liền nghe thấy bên ngoài vang lên một trận rối loạn, ông ta liền quay đầu, ngay sau đó được gặp lại cậu cháu ngoại không dừng lại của mình. Tốc độ của Thiệu Trạch rất nhanh, lúc phá cửa y đồng thời đạp bay một tên trợ lý, sau đó tiến lên mấy bước, duỗi cánh tay ra, họng súng chớp mắt nhắm ngay vào Thiệu Tu Dung.

Một giây đó tất cả mọi người đều vây lại đây, tình cảnh hết sức căng thẳng, sự ngạo mạn trong đáy mắt Thiệu Tu Dung lại mảy may không giảm, khóe miệng cong lên “Cháu thật sự có thể giết cậu?”

Ánh mắt của Thiệu Trạch sắc bén, thử lại, y cố gắng muốn bóp cò nhưng lại phát hiện ý thức mơ hồ không chịu sự khống chế, mỗi lần lấy lại *** thần, họng súng đều chếch đi một chút, cuối cùng y thả lỏng cơ thể căng chặt, khẽ thở ra một hơi “Sau chuyện lần trước… ông liền biết tôi không chết?”

“Chỉ nghi ngờ thôi, nhưng không có chứng cớ, bởi vì nói không chừng Tham Lang đúng là bắn trật chứ không phải liên quan tới cháu.” Thiệu Tu Dung cười khẽ “Có điều từ ngày cháu bị thương ở khu mười lộ ra chất dẫn dụ, cậu có thể xác định cháu chính là Tham Lang.”

Thiệu Trạch không hề rối rắm vấn đề này, y gật đầu “Bảo người của ông bỏ súng xuống.”

“Không được bỏ.”

Thiệu Trạch cười tít mắt nhắc nhở “Cậu yêu dấu, tốt nhất cậu nên phối hợp, nhiều khẩu súng chỉa vào cậu thế, cháu không giết được cậu thì người khác vẫn có thể giết đấy.”

Thiệu Tu Dung tán đồng ừ một tiếng “Đúng thế, nhưng có một tin không tốt báo cho cháu, cậu đã thông báo với thuộc hạ lại đây họp, có lẽ họ sẽ tới ngay, hiện tại cháu giết cậu thì đừng nghĩ tới việc còn sống mà rời đi…” Thiệu Tu Dưng hơi dừng lại, cười cợt “Bảo bối, như thế này đi, dù sao cháu cũng xem như là người thân của cậu. Nếu cháu muốn cậu chết như vậy thì chi bằng cậu tự sát cho cháu xem.”

Cảnh Hạo nghe rất rõ ràng, đột nhiên cảm nhận được cái gì, đồng tử của hắn đột nhiên co lại.

Thiệu Trạch cũng nguy hiểm nheo mắt lại, nhưng mà còn chưa chờ y mở miệng, Thiệu Tu Dung liền lấy ra một chuỗi chìa khóa trong túi quần, mở con dao bướm ra, không nói hai lời đâm vào ngực.

“A Trạch!”

Đầu của Thiệu Trạch thoáng chốc trống rỗng, trong lúc giật mình tựa hồ nghe thấy tiếng gọi quen thuộc của Cảnh Hạo, y chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình đau đớn, tới khi lấy lại *** thần đã thấy chính mình đang nắm con dao kia đúng lúc cản động tác của Thiệu Tu Dung lại, đồng tử y phát lạnh, trước khi bị Thiệu Tu Dung bắt lấy, y nhanh chóng lui về sau, chăm chú nhìn ông ta.

Thiệu Tu Dung thong thả lau vết máu dính trên con dao “Bảo bối, Huyền Mộc Yến thôi miên cháu không phải là cháu không thể giết cậu mà là cháu không thể để cậu chết trước mặt cháu. Nếu cậu thật sự bị giết, cháu đoán xem mình sẽ ra sao hả?”

Đáy mắt Thiệu Trạch không có một độ ấm nào, y chậm rãi mỉm cười “Tôi đoán… mình sẽ giết sát thủ. Ông yêu cha tôi tới điên rồi, lúc trước làm thôi miên này là vì sợ có một ngay ba tôi giết ông mà ông lại không thể ở bên ông ấy nên mới mượn tay tôi đưa ông ấy xuống cùng ông, đúng không?”

“Thông minh.” Thiệu Tu Dung vừa dứt lời thì nghe bên ngoài vang lên tiếng ga, tiếp theo là tiếng thắng xe và mở mạnh cửa ra, Thiệu Tu Dung nhìn họ, nụ cười càng gia tăng “Thật tiếc, xem ra người của cậu tới rồi.”

“Ồ…” Người bên ngoài kéo dài giọng “Tôi lại không biết mình là người của cậu đấy.”

Đáy lòng Thiệu Tu Dung chấn động, thoáng chốc liền biến sắc.

Bình luận

Truyện đang đọc