BẢY NĂM KHÔNG OÁN KHÔNG HỐI 1 - TÌNH YÊU LÀ CỐ CHẤP 2

"Chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

"Hả?". An Nhã tròn xoe mắt, bàn tay cố sức nắm chặt lấy tay của Thành Viễn: "Đừng buông tay. Có chết cùng chết"

"Chúng ta sẽ không chết".

Nghe xong câu này, trái tim An Nhã đột nhiên kịch liệt chấn động. "Chúng ta sẽ không chết", năm chữ này trước đây Dương Kiến Thành đã nói rất nhiều lần mỗi khi hai người rơi vào tình cảnh thập tử nhất sinh. Bây giờ, ngay cả thần thái và ngữ điệu của Thành Viễn cũng đều giống anh y như tạc, giống đến mức không thể xác định được họ là một người hay hai người.

"Dương Thành Viễn". An Nhã ngẩng đầu, nuốt khan một ngụm nước bọt: "Anh là Dương Kiến Thành phải không?"

Chỉ có Kiến Thành mới có thể bắn hai tay hai súng một cách chuẩn xác như thế, chỉ có Kiến Thành mới có khả năng chỉ dùng một con dao mà giữ được hai người ở trên vách núi, cũng chỉ có Kiến Thành mới bình tĩnh đáng kinh ngạc trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc như thế này mà thôi.

Thành Viễn cúi xuống nhìn thẳng vào mắt An Nhã, chậm rãi trả lời: "Em hy vọng tôi là ai?"

Cô mím môi, thực sự rất muốn trả lời một câu: Đương nhiên là Dương Kiến Thành.

Thế nhưng, khi ngẫm nghĩ lại mọi chuyện đã xảy ra từ khi gặp Dương Thành Viễn, ngẫm lại ánh mắt luôn lạnh lùng xa cách mỗi lần nhìn cô của anh, thực sự An Nhã lại không thể nào hoàn toàn khẳng định được. Người của Kiến Thành cũng không thể nào không có sẹo như thế.

Thành Viễn thấy cô im lặng liền cong môi cười nhạt, sau đó bình thản nói: "Chuẩn bị đi, hít sâu vào, tôi đưa em qua đó"

An Nhã ngẩng đầu, khi nhìn thấy ánh mắt vô cùng kiên quyết của anh, bất giác trong lòng lại trào dâng một niềm tin tưởng vô cùng mãnh liệt. Người đàn ông kia quá giống Kiến Thành, mà Kiến Thành của cô lại giỏi giang xuất chúng như vậy, cho nên cô cô cũng tin anh ta

An Nhã gật đầu: ""Được. Tôi đếm từ một đến ba, anh quăng tôi qua đó"

"Được""

"Một..". Cô vừa đếm, vừa nhìn chằm chằm về phía miệng hang đá, ánh mắt thầm tính toán căn điểm, nhắm chuẩn mục tiêu.

"Hai...". Xác định vị trí xong xuôi, An Nhã cố gắng hít sâu mấy hơi cho không khí căng tràn lồng ngực, cố duy trì bình tĩnh hết mức có thể. Sau khi đã cảm thấy ổn rồi mới hét to: "Ba"

Dương Thành Viễn xưa nay vốn có thể lực cực kỳ phi thường, kinh nghiệm đối diện với gian nan hiểm nguy cũng có thừa, cho nên trong thời gian An Nhã đếm, anh cũng tự tính toán trong đầu lực vừa đủ để quăng tay đưa cô sang bên kia.

Khi chữ "Ba" vừa dứt, anh gồng mình dồn lực lên cánh tay, sau đó cầm tay An Nhã kéo về phía bên phải nửa mét lấy đà, cuối cùng mới căn đúng miệng hang góc 8h để buông tay ra.

Lực mà Thành Viễn dùng quá vừa vặn khiến cả người An Nhã theo quán tính bay đi. Cơ thể cô văng xa đúng bảy mét, đến vừa tầm miệng hang thì giảm tốc độ, trong thời khắc quyết định chọn điểm rơi, An Nhã đã lập tức giơ hai tay bám chặt vào gờ cửa hang, thành công giữ người cheo leo lại giữa vách núi.

Tuy nhiên, đá ở cửa hang đã bị nước mưa lẫn thời gian bào mòn cho nên bề mặt vô cùng trơn nhẵn, khi An Nhã bám vào liền không có ma sát để giữ lại, bàn tay liền bị trôi đi. Cả người cô bị sức nặng cơ thể kéo xuống, thành ra trượt đi mất một đoạn. Thành Viễn ở bên kia thấy vậy liền gầm lên: "Cẩn thận"

Đúng lúc bàn tay bị trượt gần rơi khỏi miệng hang thì An Nhã lại tình cờ túm được một nhúm rễ cây dại gần đó, sau đó cả người liền bị kéo lại, cơ thể mảnh mai bị treo lơ lửng ở giữa lưng chừng núi.

Nhìn mấy viên đá nhỏ lăn từ miệng hang xuống rồi mất hút sau đám sương mỏng bên dưới, sống lưng An Nhã không kìm được mà trở nên cứng đờ, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán. Mặc dù lúc này đã sợ đến mức tim đập chân run rồi nhưng cô vẫn phải nghiến răng nghiến lợi gào lên: "Yên tâm"

Dứt lời, cô gồng hết sức chống tay trèo lên. Rất may, mấy năm qua dù không luyện võ nhưng bản thân phải làm quá nhiều việc cho nên thể lực An Nhã vẫn thuộc loại vô cùng tốt, chỉ hơn nửa phút tiếp theo đã hoàn toàn leo được vào trong hang.

Lúc đã an toàn rồi, cô mới dám tựa vào vách hang ôm ngực thở hổn hển. Hoàn cảnh lúc nãy quả thực quá sức nguy hiểm, nếu không túm được vào rễ cây thì suýt chút nữa cô đã theo mấy viên đá nhỏ kia rơi xuống núi tan thây nát thịt rồi. Bây giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy thực sự kinh hồn bạt vía.

An Nhã thở xong liền thò đầu ra khỏi hang, hét lên với Thành Viễn: "Được rồi. Anh sang đây đi"

Nhìn thấy cô đã an toàn, dây thần kinh đang căng cứng của anh mới có thể giãn ra. Thành Viễn khẽ gật đầu một cái, sau đó đạp chân vào vách núi, dùng lực rút con dao đang cắm ở khe hở trên vách đá ra.

Con dao vừa bay ra, cả người anh lại trượt dọc theo vách núi, rơi tự do xuống dưới. Thành Viễn thân thủ vô cùng linh hoạt, anh giơ chân phải đạp vào đá, sau đó nhanh như cắt đổi tay cầm dao, tiếp tục cắm con dao kia chuẩn xác vào khe nứt phía bên trái, thành công di chuyển được hơn một mét về phía miệng hang.

An Nhã đứng bên kia nhìn thấy cảnh này, trong lòng không nhịn được khẽ cảm thán một tiếng: Anh ta có thể lực quá sức phi thường. Độ chính xác cũng quá mức bất phàm. Chẳng trách lúc Dương Thành Viễn đưa ra kế hoạch tưởng chừng như bất khả thi như vậy, cô lại vô thức tin tưởng tuyệt đối. Hóa ra, Thành Viễn tự tin là bởi vì anh có cái mà tự tin, anh nói được làm được, vì anh có thể làm được cho nên mới dám mạo hiểm một cách khủng khiếp như thế.

Dương Thành Viễn chỉ dùng đúng một con dao, cứ như thế di chuyển đến khi khoảng cách với miệng hang chỉ còn gần ba mét nữa mới dừng lại. Hiện tại, vách núi ở gần đã không còn bất kỳ khe nứt nào có thể cắm dao vào để giữ cơ thể lại được nữa, mà chuôi con dao kia cũng đã cong đi, xem chừng cũng không thể chịu thêm được mấy hồi cắm vào đá.

Thành Viễn ngoảnh đầu nhìn miệng hang, trong lòng lại thầm tính toán cự ly và lực nhảy. An Nhã thấy anh đột nhiên đứng lại như vậy, liền kêu lên:

"Anh có thể nhảy qua không? Con dao đó sắp gãy rồi, dù có khe nứt cũng không thể cắm vào được nữa"

Anh tính toán xong, nhẹ nhàng gật đầu: "Em lấy rễ cây buộc cố định vào người đi. Giơ hai tay ở cửa hang đợi tôi. Tôi nhảy qua bên đó"

Cô đứng ở miệng hang nhìn về phía Thành Viễn, đầu mày bất chợt hơi nhíu lại: "Gần ba mét nữa, anh nhất định phải cẩn thận. Tôi ở đây đợi anh"

Vẻ mặt Dương Thành Viễn hiện tại vẫn tỏ ra vô cùng bình thản, chỉ có ánh mắt kiên định nhìn về phía An Nhã. Dù không cần nói ra thì cô cũng đọc được trong đáy mắt anh rõ ràng hai từ: Yên Tâm.

An Nhã gật gật đầu, lấy rễ cây gần đó quấn xung quanh người ba vòng, sau đó để sẵn hai tay bên ngoài cửa hang, hét lớn: "Được rồi. Tôi đếm từ một đến ba, đế, xong anh nhảy nhé"

"Ừ"

"Một"

"Hai"

Không hiểu sao đếm đến đây cô bỗng dưng còn cảm thấy run hơn khi mình sắp bị rơi khỏi miệng hang lúc nãy. Trong lòng còn thầm cầu trời khấn phật cho Thành Viễn nắm được tay cô, bây giờ thì đã chẳng còn nhớ anh ta đã từng làm gì, đã mua cô thế nào, hiện tại chỉ mong Dương Thành Viễn không chết.

Cô đã mất một Kiến Thành rồi, người đàn ông này, cô cũng không muốn anh ta chết đi.

An Nhã nghĩ đến đây, trong lòng lại càng thầm hạ quyết tâm. Cô nghiến răng nói: "Ba"

Thành Viễn ở bên kia sau khi nghe xong liền hít sâu một hơi, sau đó giữ chặt con dao làm điểm tựa, nhanh như chớp giơ chân đạp mạnh vào vách núi, nhảy sang bên kia.

Cũng may hướng cửa hang là hướng 8h cho nên dù cơ thể anh có trượt xuống cũng không rơi dưới quá miệng hang. Chẳng biết lực bật nhảy của anh mạnh đến mức nào, chỉ biết cả người dù đang cheo leo ở vách núi không thể lấy đà nhưng Dương Thành Viễn vẫn có thể đu người hơn hai mét, sau đó nhoài người giơ tay ra nắm lấy tay An Nhã.

An Nhã lúc này cũng tập trung tinh thần ở mức cao độ cho nên cũng ngay lập tức túm được tay Thành Viễn. Người cô bị anh kéo trượt đi một đoạn, sau đó đám rễ cây trên người lại giật ngược lại, thành ra bụng bị thít chặt đến mức lục phủ ngũ tạng dường như nổ tung.

"Giữ chặt lấy, tôi kéo anh lên"

An Nhã ở bên trên dùng sức kéo, Thành Viễn ở dưới cũng gồng người đạp chân vào đá đẩy người lên, hai phút sau cuối cùng cũng leo được vào hang. An Nhã lúc này đang dồn sức kéo anh, đột nhiên bị hẫng lực cho nên cả người bật ngửa ra phía sau, đám rễ cây kia cũng đồng thời đứt rời ngay lúc đó. Thành Viễn phản ứng vô cùng nhanh nhẹn, anh ngay lập tức ôm lấy cô lăn một vòng, sau đó lấy chính cơ thể mình làm đệm cho An Nhã.

Cô nằm trong ngực anh, cảm nhận độ ấm cơ thể quen thuộc, còn có thể nghe được trái tim đập trầm ổn của người đàn ông bên cạnh, đáy lòng bỗng vô thức xông lên một cảm giác yêu thương và nhớ nhung không thể nói thành lời.

Thành Viễn siết chặt lưng An Nhã, mông lung nhìn về phía trần hang động, trong đáy mắt lại thấp thoáng xuất hiện một vài tia cô liêu. Khoảnh khắc ấy, bỗng dưng không gian, thời gian lại dường như đang được quay trở lại bảy năm về trước. Thời gian mà hai người cùng sinh cùng tử, cùng sát cánh bên nhau, cùng trải qua bao nhiêu hiểm nguy gian khó.

Bảy năm rồi... thứ gì cũng đều thay đổi, duy chỉ có tình yêu của cả hai thì vẫn vậy, vẫn kiên trì cố chấp không chịu quay đầu.

Đầu óc An Nhã bị mùi hương của người đàn ông này làm cho ngây ra, mãi gần nửa phút sau mới chợt nhớ ra mình đang đè lên người Thành Viễn, tư thế vô cùng mờ ám.

Cô vội vội vàng vàng trượt xuống khỏi người anh, bối rối mở miệng: "Anh... không sao chứ?"

"Không sao"

Thành Viễn chống tay ngồi dậy, lúc này quần áo của cả hai người đã bị gai và đá làm cho rách bươm. An Nhã nhìn mấy một vệt máu dài chảy ra từ cánh tay của anh, liền sốt sắng nói: "Tay anh hình như bị thương rồi"

"À". Thành Viễn cúi đầu nhìn xuống cánh tay: "Vết thương ngoài da thôi"

"Mau băng lại đi đã". Vừa nói, cô vừa xé vạt váy đã rách của mình, đem đến buộc vào bắp tay của anh.

Da thịt cánh tay Thành Viễn tuy vô cùng nhẵn nhụi, không hề có nhiều vết sẹo ngang dọc như người Kiến Thành, tuy nhiên, khi chạm vào lại có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc cuồn cuộn nổi dưới lớp da màu đồng khỏe khoắn. An Nhã nuốt khan một ngụm nước bọt, nói: "Tại sao anh lại có con dao đó?"

"Tôi lấy trên người em"

"Lúc nào?"

"Lúc sắp nhảy ra khỏi xe"

An Nhã không nhịn được, kinh ngạc kêu lên: "Anh là ăn trộm chuyên nghiệp à?".

Tốc độ lấy nhanh như vậy, lại khiến người ta không thể phát hiện ra mình bị mất đồ, anh ta không làm nghề ăn trộm thì cũng hơi phí.

Thành Viễn ngẩng đầu nhìn cô một cách quái dị, An Nhã biết mình lỡ lời, cho nên đành miễn cưỡng kiếm lý do chống chế: "À. Thực ra tôi không có ý đó. Chỉ là con dao đó rất quan trọng với tôi, tôi..."

"Con dao đó là của bạn trai em tặng à?"

An Nhã mím môi gật đầu.

Anh hơi mỉm cười, cổ họng bỗng nhiên lại cảm thấy vô cùng chua xót: "Cắm trên vách núi mất rồi, làm sao bây giờ"

"Sau khi rời khỏi đây, tôi sẽ quay trở lại để lấy nó"

"Em định lấy bằng cách nào"

"Đương nhiên là leo núi"

Thành Viễn tựa người vào vách đá, lôi ra từ trong túi quần một chiếc điện thoại di động: "Trước hết phải tìm cách thoát khỏi đây đã"

Điện thoại của Thành Viễn hiện tại đã vỡ nát, có bật nguồn thế nào cũng không lên nữa, có lẽ lúc nãy bị va đập nhiều quá nên hỏng rồi. Anh loay hoay bấm một hồi mà màn hình vẫn đen ngòm, sau cùng đành vứt sang một bên, thở dài nói: "Điện thoại của em còn dùng được nữa không?"

"Để tôi xem"". An Nhã thò tay lục hết các túi váy mà không thấy điện thoại đâu, kiểm tra khắp người cũng vẫn không thấy. Cuối cùng mặt mày méo xệch trả lời: "Điện thoại của tôi hình như rơi rồi"

OK. I"m Fine.

Còn khủng hoảng hơn cả lúc lạc trên đảo hoang khi trước. Bây giờ hai người không phải trôi dạt trên một vùng biển có dòng hải lưu ấm mà ở trên một hang động giữa lưng chừng núi, điện thoại không có, đồng hồ vệ tinh cũng không có luôn. Ngay cả đến cá cũng không có mà ăn nữa.

Bên ngoài hang, trời đột nhiên tối lại, mây đen bắt đầu ùn ùn keo tới, chẳng mấy chốc đã mưa đến trắng xóa đất trời. An Nhã lúc này cảm thấy vừa đói vừa lạnh, hai tay ôm lấy vai run rẩy: "Làm thế nào bây giờ?"

Thành Viễn liếc nhìn cô, trầm lâm một lát rồi nhặt hai viên đá dưới chân lên, trả lời: "Em nhặt một ít rễ cây khô. Chúng ta thử đi vào sâu trong hang xem sao"

***

Lời tác giả: Mai hình như là thứ bảy thì phải mọi người nhỉ. Một tuần làm việc miệt mài rồi, tớ tạm nghỉ ngơi nhé.

Hẹn gặp lại.

Bình luận

Truyện đang đọc