BẢY NĂM KHÔNG OÁN KHÔNG HỐI 1 - TÌNH YÊU LÀ CỐ CHẤP 2

Hai người cầm một bó đuốc bằng rễ cây khô quấn một lớp vải xé từ váy của An Nhã, đi sâu vào hang.

Hang động này bên ngoài chỉ cao hơn đầu người một chút, tuy nhiên càng đi sâu thì lòng hang lại càng rộng ra, không khí bên trong vô cùng ẩm ướt. An Nhã bám chặt tay Thành Viễn lần mò từng bước vào trong hang động, mặc dù đã có ánh đuốc soi đường nhưng khung cảnh âm u ở đây vẫn khiến cô sợ đến nỗi hít thở cũng không dám thở mạnh, da gà da vịt khắp người cũng thi nhau nổi lên.

Thành Viễn cảm nhận được bàn tay đang bấu chặt tay mình đang cực kỳ run rẩy, đành nhẹ giọng trấn an:

"Đừng sợ"

"Ở đây... lạnh quá. Tôi cứ nghe tiếng gì ấy"

Lúc này, từ phía trong hang vọng ra những âm thanh "u...u" vô cùng quỷ dị, trần hang thỉnh thoảng lại có những giọt nước đột ngột rớt xuống tạo nên những tiếng kêu lách tách khô khốc lạnh lẽo. Thành Viễn nhìn cô sợ đến mức mặt mày tái mét như vậy bỗng bật cười:

"Sợ cái gì. Đã có tôi ở đây"

An Nhã cau mày nhìn anh, lúc này đã lạnh đến mức cả người run lẩy bẩy, cho nên không thể nhận ra được câu nói hết sức quen thuộc này: "Anh nghĩ cuối hang động này có đường ra không? Sao chúng ta đã đi gần nửa kilomet rồi mà vẫn không hề thấy một chút ánh sáng gì vậy?"

Dương Thành Viễn thản nhiên nhún vai: "Tôi chỉ đoán bừa thôi. Nếu không có đường ra thì cùng lắm là chúng ta chết mục xương ở đây vậy"

Cô nghiến răng nghiến lợi liếc anh: "Tất cả là tại anh. Tại anh đưa tôi đi biển. Tại anh ăn ở không tốt nên mới bị truy sát"

"Không phải cách đây vài tiếng em còn khen nơi này đẹp sao?"

An Nhã đột nhiên cứng họng, mãi rất lâu sau mới có thể trả lời: "Cái đồ xui xẻo này, từ khi gặp anh, tôi toàn gặp đen đủi"

Lần này, Thành Viễn bỗng cong môi nở một nụ cười vô cùng thoải mái, nụ cười này còn quyến rũ hơn cách cười nửa miệng của Kiến Thành rất nhiều. Bởi vì... khi anh cười tươi, anh thực sự rất đẹp trai. Vô cùng đẹp trai.

Người đàn ông cao đến hơn một mét chín kia giơ một tay xoa xoa đầu cô, sau đó hướng tầm mắt đến cây đuốc đang cháy dở trên tay anh, bình thản nói: "Em có thấy lửa vẫn cháy không?"

An Nhã gật gật đầu: "Có"

"Chúng ta đã đi vào rất sâu rồi, nếu hang này không thông khí, làm sao lửa có thể cháy lâu như vậy?"

An Nhã cố gắng quên đi cái lạnh đang thấm vào tận cốt tủy,  lục đục vận hành lại não bộ đang gần như đóng băng của mình, mãi đến nửa phút sau mới trả lời: "Ý của anh là, đầu hang kia có đường ra"

"Ừ". Anh trầm ngâm nhìn về phía trước, nói: "Nền hang đang đi dốc xuống, có lẽ đầu kia ở gần mặt đất"

Nghe xong câu này, hai mắt cô lập tức sáng lên: "Thật ạ? Nói như vậy, chúng ta sắp sống rồi?"

Người đàn ông bên cạnh khẽ gật đầu: "Ừ"

Hai người cứ đi như vậy thêm khoảng ba mươi phút nữa thì đột nhiên phía trước vọng đến mấy âm thanh lõm bõm như có thứ gì quẫy đạp dưới nước. Thành Viễn nghe thấy âm thanh này, sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi.

"Anh... hình như trong đó... có cái gì"

Anh im lặng suy nghĩ một lát, sau đó mới chậm rãi trả lời: "Đứng ở đây có thể nghe rõ tiếng gió thổi như vậy, nghĩa là đã đến rất gần đầu hang bên kia rồi. Chúng ta đi thôi"

An Nhã cắn chặt môi dưới, cố gắng tập trung lắng nghe mấy tiếng gió "ù... ù" vọng đến bên tai. Người đàn ông tên Dương Thành Viễn này mặc dù trước nay luôn để lại cho cô ấn tượng không tốt, thế nhưng càng đi cùng anh ta trong hiểm nguy, cô lại càng cảm nhận được sự đáng tin cậy mà anh ta mang lại.

Cô nhìn bóng dáng tưởng như xa lạ mà lại vô cùng quen thuộc của Thành Viễn, kiên định gật đầu: "Được"

Lần này, anh xoay người lại, dùng bàn tay to lớn của mình nắm chặt lấy tay cô, dắt đi. Hai người đi thêm một đoạn nữa thì gặp một hồ nước rất rộng, trần hang ở đây cũng chằng chịt cái nhũ thạch sắc nhọn như chông cắm từ trên xuống, xa xa phía bên bờ bên kia thấp thoáng mấy vệt ánh sáng.

An Nhã nhìn thấy ánh sáng liền kéo kéo tay Thành Viễn, giọng nói không nhịn được trở nên vô cùng phấn khích: "Anh nhìn kìa, bên kia có ánh sáng"

"Ừ". Anh cúi xuống nhặt một viên đá, sau đó ném xuống mặt hồ. Viên đá rơi "tõm" một tiếng rồi hoàn toàn chìm nghỉm, trên mặt nước chỉ xuất hiện mấy vệt sóng lăn tăn: "Nước ở đây rất sâu, phải bơi qua mới sang được bờ bên kia"

An Nhã cúi đầu nhìn hồ nước đen ngòm trước mặt, sau đó thử giơ tay xuống chạm xuống mặt nước, khi bàn tay vừa chạm đến nơi đã phải vội vàng rút lên.

Nước ở đây quá lạnh, lạnh đến mức thấu xương, có lẽ là nơi này chính là hồ chứa nước đọng trong hang, trải qua hàng trăm, hàng trăm năm, nước ngấm vào trong đá rồi đều chảy về đây, cho nên trần hang mới nhiều nhũ thạch đến như vậy.

An Nhã ngoảnh đầu nhìn Thành Viễn, hai bàn tay đang tê cứng khẽ xoa xoa vào nhau: "Nước ở đây lạnh quá. Hơn nữa còn không biết ở dưới hồ có gì. Chúng ta có thể qua được không?"

"Tôi cõng em bơi qua"

"Không được". Cô kinh ngạc kêu lên: "Nước lạnh lắm"

"Không sao".

Anh vừa nói, vừa đi đến một đoạn trần hang thấp ở gần đó rồi  giơ tay bẻ một nhũ đá nhỏ. An Nhã đứng bên này nhìn thấy anh bẻ đá một cách dễ dàng như vậy, khuôn mặt liền lộ rõ vẻ không sao tin được. Khi cô còn đang đứng ngẩn ra để đoán xem làm cách nào mà anh có thể dùng tay không bẻ được đá như vậy thì Thành Viễn đã quay trở về, đưa nhũ đá đó cho cô.

"Em cầm lấy cái này. Lát nữa ngồi trên lưng tôi, thấy nguy hiểm thì lập tức dùng nó"

"Anh không cần phải cõng tôi. Tôi tự bơi qua được mà"

"Hai người tách ra sẽ khó quan sát được nhau. Tôi bơi, em quan sát, như vậy dễ dàng hơn"

Nước ở đây quá lạnh, chưa chắc cô đã có thể bơi qua được mặt hồ rộng đến mấy chục mét như vậy. Thêm vào đó, hai người họ cũng không thể biết trước được dưới nước có gì, nếu tách nhau ra bơi, bị tấn công bất ngờ cũng khó bảo vệ được nhau.

An Nhã thầm tính toán thiệt hơn một lát rồi giơ tay nhận lấy nhũ đá trên tay anh, nói: "Tôi biết rồi"

Thành Viễn khẽ gật đầu, sau đó chậm rãi bước lại gần hồ nước, cơ thể dần dần bị bóng đêm đen ngòm bao phủ. An Nhã không rõ anh có lạnh không, cô đứng phía sau chỉ thấy bóng lưng ấy hiện tại vẫn vô cùng ngay thẳng, dù chìm trong bóng tối nhưng khắp thân Thành Viễn vẫn tỏa ra một loại khí khái đội trời đạp đất hơn người. Cốt cách này đương nhiên không phải ai cũng có được.

Nhìn thấy bóng lưng ấy, An Nhã bỗng dưng không kìm được, trong miệng lại vô thức lẩm bẩm mấy từ: Dương Kiến Thành.

Thành Viễn đến gần hồ kiểm tra mực nước xong xuôi liền quay lại chỗ cô đang đứng. Anh bỗng nhiên hơi cúi người xuống, xoay lưng về phía An Nhã: "Trèo lên lưng tôi"

Cô nhìn chằm chằm tấm lưng rộng lớn của anh, lát sau khẽ thở dài một tiếng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt nhũ đá sắc nhọn, sau đó bám chặt vai anh, trèo lên lưng.

Hai người bơi trong nước lạnh, An Nhã ngồi trên lưng Thành Viễn, dù chỉ có chân chạm nước nhưng cô vẫn lạnh đến mức hai hàm răng va vào nhau lập cập: "Anh có lạnh không?"

"Tôi có thể cõng em bơi sang được bờ bên kia"

An Nhã nhìn Thành Viễn cả người ngâm trong nước, bất giác lại cảm thấy vô cùng khâm phục người đàn ông này. Nước trong núi lạnh tương đương một hồ băng, ngay cả bản thân cô cũng chưa chắc đã bơi được ba mét, vậy mà Dương Thành Viễn không những không hề mở miệng than vãn nửa lời, mà còn cõng theo cô ở trên lưng bơi được hơn nửa đường.

Anh quả thực quá cố chấp, cố chấp giống hệt một người!!!

Nghĩ đến đây, An Nhã không nhịn được mà buột miệng hỏi một câu: "Anh đã từng cõng ai thế này chưa?"

Sải tay của anh bơi dưới nước không dừng lại, chỉ có trái tim đột nhiên hẫng mất một nhịp: "Tại sao lại hỏi như vậy?"

"Bời vì nếu cô gái nào được anh cõng qua hồ nước lạnh như thế này, có chết cũng cảm thấy hạnh phúc"

Thành Viễn cười cười: "Em thì sao?"

"Tôi có người trong lòng rồi"

An Nhã vừa nói dứt lời thì đột nhiên nhìn thấy một vật gì đó dưới nước đang lừ lừ di chuyển về phía bọn họ. Vì ở đây quá tối cho nên không thể nhìn rõ nó là gì, chỉ có thể thấy được lờ mờ sống lưng đầy gai của nó nổi lên.

Cô giật mình, bấu chặt lưng Thành Viễn, cố gắng hạ thấp giọng nhất mức có thể: "Có cái gì đó đang bơi về phía chúng ta"

Cơ thể Dương Thành Viễn lúc này cũng đã lạnh đến mức các cơ sắp bị chuột rút đến nơi, anh cố gắng dồn sức bơi nhanh nhất có thể, hai đầu mày nhíu chặt: "Nhìn xem đó là cái gì?"

"Không rõ, sống lưng có gai, mình nó hình như rất dài. Hiện tại ở hướng 3h". An Nhã nắm chặt nhũ đá trong tay, nói: ""Nó đang tăng tốc, mau bơi về bên trái"

Lời còn chưa nói xong, một con vật nửa cá nửa rắn đột nhiên vọt lên khỏi mặt nước, nhe hàm răng sắc nhọn vàng khè lao về phía An Nhã.

Thành Viễn lúc này đã ngay lập tức quay người sang trái cho nên con cá kia đớp hụt một phát rồi lại rơi tõm xuống, nước bắn lên tung tóe.

An Nhã sau khi nhìn rõ con vật dài đến hơn hai mét kia, trái tim gần như đã bắn ra khỏi lồng ngực. Đây có lẽ là thủy quái ở hồ nước này, nó có đầu giống cá, xung quanh miệng có hai chiếc râu dài, hai bên cũng có mang, tuy nhiên thân nó thì lại vừa to vừa dài, lại không có vảy, lúc nãy khi còn ở đầu hang bên kia, hai người nghe tiếng quẫy đạp dưới nước chắc chắn là do nó.

Mặc dù vừa sợ vừa lạnh đến mức mạch máu trong người gần như đã đông lại, tuy nhiên An Nhã vẫn cố gắng ép mình duy trì thần kinh ở mức cao độ, mắt chằm chằm nhìn xuống mặt nước, sau đó gào lên: "Nó đang tiến lại. Bên trái, bên trái"

Dương Thành Viễn lúc này cũng đã nhìn thấy rõ con vật kia, anh vừa sải tay cố sức bơi, vừa nói lớn: "Căn điểm nó vọt lên, cắm nhũ thạch vào cổ họng"

Lần này, con thủy quái vọt lên khỏi mặt nước, khi vừa lao lại thì An Nhã cũng giơ nhũ đá kia hướng về phía cổ họng nó, dồn hết sức đâm lên. Tuy nhiên, con thủy quái này có lẽ sống quá lâu năm nên đã thành tinh, khi nhìn thấy nhũ đá lấp lánh trên tay cô đã vội vàng đổi hướng lao đến, thành ra nhũ đá chỉ đâm sượt qua mang của nó.

Thành Viễn thấy tình hình không ổn liền gầm lên: "Đưa nhũ đá cho tôi"

Vừa nói, anh vừa nhanh như cắt xoay người, đem An Nhã đặt xuống một tảng đá nổi lên giữa hồ, sau đó cầm nhũ đá trên tay cô lao lại chỗ con thủy quái.

An Nhã lúc này đột ngột bị đặt lên đá, khi còn chưa kịp nhìn thấy cái gì thì bóng của Thành Viễn đã mất hút dưới nước, vội vàng gào lên: "Thành, cẩn thận"

Vài giây sau đó, trong hang vọng lại tiếng quần thảo hỗn loạn dưới nước. An Nhã đứng bên này ngược sáng nên không thể nhìn thấy cái gì, cũng chẳng còn cảm thấy lạnh cái gì, đầu óc chỉ tập trung lắng nghe âm thanh từ phía bên kia.

Một phút sau đó, cô không thể tiếp tục kiên nhẫn chờ thêm được nữa, đành cắn răng chịu lạnh nhảy xuống bên dưới. Lúc này dù có thể bơi quá ba mét hay không thể quá ba mét thì cô cũng không thể để Thành Viễn một mình đánh nhau với con thủy quái gớm ghiếc kia được. Có chết thì cùng nhau chết.

An Nhã vừa bơi được một quãng thì gặp Dương Thành Viễn đang bơi ngược về phía mình, chiếc áo pull trắng anh mặc hiện tại đã dính đầy máu, không rõ bị thương thế nào. Cô vội vội vàng vàng lao đến, giọng nói vì bị ngấm lạnh mà trở nên lạc đi: "Anh... anh... không sao chứ?"

"Sao em lại xuống nước". Thành Viễn nắm tay cô kéo lại gần mình, lúc này sắc môi anh đã trở nên trắng bệch: "Mau trèo lên lưng tôi"

An Nhã lắc đầu nguầy nguậy: "Sắp đến bờ bên kia rồi, tôi có thể bơi được. Mau bơi đi"

Nghe thấy vậy, Thành Viễn mới ngoái đầu nhìn, phát hiện ra bờ bên kia thực sự đã ở rất gần, anh cũng không còn quá nhiều sức nữa cho nên đành phải miễn cưỡng gật đầu, sau đó một tay nắm tay An Nhã, bơi về phía bên kia.

Hai người bơi trong nước lạnh, khi đến được bờ thì máu trong người gần như đã đóng băng, lạnh đến mức cơ hàm không thể há ra được nữa. Dương Thành Viễn bấy giờ sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy, bờ môi tím tái, anh lảo đảo bước đến một phiến đá rồi ngồi phịch xuống đó.

"Anh không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?". An Nhã ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt cẩn thận quan sát cơ thể anh một lượt, đáy lòng bỗng dưng lại cảm thấy vô cùng xót xa.

"Không sao"

Ở vị trí này của hai người đã nhìn thấy được miệng hang, nhìn thấy cả chút ánh hoàng hôn mờ mờ bên ngoài, tuy nhiên để có thể lên được miệng hang thì phải leo gần hai mét nữa. Mà tình hình của Dương Thành Viễn hiện tại, có lẽ không thể đi tiếp được.

An Nhã cầm cánh tay của anh lên xem xét cẩn thận, còn vứt sạch cả sự ngại ngùng, lật áo của Thành Viễn lên xem anh có bị thương không. Khi chiếc áo dính máu kia vừa lật lên, dưới bụng anh liền hiện ra một vết thương vừa dài vừa sâu, máu trên đó gặp nước lạnh đã đông lại tạo thành một vệt đen ngòm.

"Anh... anh...". Cô cuống đến mức nói năng lộn xộn: "Có đau không? Anh có đau không? Cảm thấy thế nào?"

"Vây cá đâm vào thôi. Không sao"

"Như thế này mà còn bảo không sao". Anh bị thương như vậy mà lúc nãy còn bảo cô trèo lên lưng, anh bị điên rồi sao? Đã lạnh đến mức này rồi, còn bị thương, vậy mà còn tỏ ra quan tâm cô làm cái gì? Cái đồ điên này.

Bỗng dưng mấy giọt nước mắt không kìm được, vô thức trượt xuống trên gò má An Nhã, cô giơ tay chạm vào vết thương trên bụng anh, nói: "Hãy cố gắng chịu đựng, chúng ta sắp thoát rồi. Đợi tôi, tôi đi tìm người giúp anh"

Thành Viễn nhìn thấy người con gái bên cạnh vừa khóc vừa run rẩy, đột nhiên trong lòng lại xông lên một cảm giác yêu thương không thể nói thành lời, cảm xúc hiện tại của dường như chính là: so với việc có thể cùng cô kề vai sát cánh vượt qua bao sinh tử, những hận thù đớn đau của anh đều trở nên chẳng có nghĩa lý gì.

Anh giơ tay kéo cô lại gần mình, sau đó đột ngột cúi đầu hôn An Nhã.

Mà lúc này, cô cũng hoàn toàn quên mất phải né tránh.

Nụ hôn của anh mang đầy vẻ thâm tình, lại còn chứa đựng bao nhiêu xót xa trong đó, vừa say vừa đau, vừa ngọt vừa cay, tựa như uống phải một loại rượu mạnh, biết rõ sẽ say nhưng vẫn cam tâm tình nguyện uống say.

An Nhã vì nụ hôn bất ngờ này mà cả người lập tức cứng đờ, hai mắt mở to nhìn chằm chằm Dương Thành Viễn. Nhờ có chút ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào mà cô có thể nhìn được gương mặt vô cùng quen thuộc của anh, nhìn rõ từ cặp lông mày cương nghị đến cả hàng mi dài trên mắt anh,...tất cả đều giống hệt gương mặt Dương Kiến Thành của cô, giống y như tạc. Giống đến mức giờ phút này cô hoàn toàn đã nhầm người!!!

Cảm giác vừa cùng nhau vượt qua được mấy lần sinh tử, lại có thể được nhìn thấy người đàn ông mình yêu gần thật gần, nhìn rõ được vẻ ngoài của anh, nhìn thấy cả sự giỏi giang xuất chúng của anh, An Nhã bỗng nhiên lại cảm thấy mình đang được quay lại bảy năm về trước, quay lại những ngày tháng yêu nhau đầy gian nan của hai người, quay lại cả nụ hôn ấm áp khi xưa giữa cô và Dương Kiến Thành.

Cô nhẹ nhàng nhắm mắt, bờ môi mấp máy đáp lại nụ hôn thâm tình như biển của Thành Viễn, mà lúc này, người đàn ông kia cũng không tự chủ được, đem cánh tay siết chặt cô vào lòng. Quần áo hai người hiện tại đã ướt sũng, còn có thể cảm nhận được trái tim anh đập vững vàng trong lồng ngực, còn có thể nuốt xuống được sự lạnh giá ở bờ môi anh. An Nhã hé miệng, đem chút hơi ấm ít ỏi của mình truyền cho Dương Thành Viễn. Trong lòng còn tự lẩm bẩm mấy từ: "Thành... anh không được chết. Vĩnh viễn không được chết"

Bình luận

Truyện đang đọc