BÉ CƯNG, TÓC GIẢ CỦA EM RỚT RỒI

Editor: Thùy Linh

Vân Tri không dám lơ là học tập, sau bốn ngày ở nhà, cô mặc kệ mẹ Hàn ngăn trở mà đi học lại.

Sau mấy ngày chữa trị, những vết mụn đỏ trên đầu đã biến mất hoàn toàn, nhưng còn dị ứng nên vẫn chưa hoàn toàn hết, bác sĩ dặn dò mỗi ngày phải uống thuốc, còn chú ý không được để nhiễm gió, giữ chân lông khô ráo, cố gắng không tiếp xúc các vật phẩm kích thích khác, nói cách khác là không thể đội tóc giả.

Tức là.. cô phải chịu các bạn học cười nhạo vì đầu trọc.

Thứ hai, Vân Tri thay đồng phục học sinh, ngồi xe tới trường học.

Cô ngồi bên trong xe, nhìn mọi người đông đúc ở bên ngoài, không dám đi ra.

Tài xế như nhìn thấu cô, nhìn qua kính chiếu hậu cười nói: “Cô Vân Tri vẫn rất đáng yêu, chắc chắn sẽ không có ai cười nhạo đâu.”

Vừa nói, tài xế lại nhìn vào hai mắt cô.

Cô gái nhỏ phía sau mặc đồng phục học sinh mùa thu, dáng người nhỏ nhắn, cánh tay trắng nõn, hai chân thẳng tắp khép lại, lòng bàn tay ngay ngắn đặt trên đầu gối, im lặng ngồi đó, xinh đẹp và hồn nhiên được đọng lại. Mặc dù không có tóc nhưng cũng không làm giảm khí chất của cô.

Vân Tri gầy, cằm nhọn, đôi mắt hướng ra ngoài cửa sổ, môi khẽ cắn, giữa chân mày nhăn lại.

Cô chậm rãi hít một hơi, mở cửa xe ra, chậm chạp đi ra.

Trời hơi lạnh, trên đầu không có khăn che nên cái lạnh đánh thẳng vào người cô.

Vân Tri vùi đầu đi, chỉ là một con đường ngắn ngủi nhưng cũng thu được vô số ánh mắt chú ý, như là đang chế nhạo, còn có tiếng trò chuyện khe khẽ.

“Hình như là Hàn Vân Tri lớp 11-10.”

“Phụt, sao tự dưng lại cạo tóc rồi?”

“Nghe nói là bị dị ứng.”

“Trông thảm thật nhưng mà buồn cười quá ha ha ha…”

Vân Tri mím môi thật chặt, nhanh chân bước tới phòng học của mình.

Lúc cô đẩy cửa đi vào, phòng học đầy người im lặng, ánh mắt ngó qua thán phục.

Vân Tri ngó lơ mấy chục tầm mắt kia, ôm cặp sách, buồn bã về chỗ ngồi.

Sau một lúc, Võ Hiểu Tùng tới: “Vân tỷ, tóc đâu cả rồi?”

Bọn họ nghe nói Vân Tri bị dị ứng rất nặng, nhưng không nghe nói là sẽ cạo tóc.

Vân Tri sửa bài thi, tâm tình buồn rầu nhưng vẫn nhẹ giọng trả lời: “Thật ra mình vốn không có tóc.” Ngừng một chút, “Trước kia đội tóc giả.”

…?

Lúc trước bọn họ thấy đầu tóc kia không được tự nhiên nhưng cũng không hỏi, không ngờ rằng đó là tóc giả! Nói cách khác, Vân tỷ vẫn là một người đầu trọc!

Không, không biết là có bệnh kín gì không?

Võ Hiểu Tùng nhìn đỉnh đầu cô, càng xem càng thấy có khả năng.

Giữa da đầu Vân Tri ửng đỏ, nhìn xa không thấy nhưng nhìn gần thì có thể phát hiện ra màu đỏ đấy là mụn nước, cái này làm cho Võ Hiểu Tùng mắc bệnh sợ lỗ nổi da gà. Mặc dù không thoải mái nhưng cậu cũng không nói toẹt ra, dù sao cũng là một cô gái bị bệnh, không nên trêu đùa người ta.

“Không sao cả!” Võ Hiểu Tùng an ủi, “Vân tỷ vẫn là hoa hậu của lớp chúng ta, mọi người thấy có đúng không?”

Bạn học xung quanh như bị sóng điện của Võ Hiểu Tùng chạm vào não, nhanh lẹ nói.

“Đúng đúng đúng, Vân tỷ mãi mãi là hoa hậu của lớp chúng ta!”

“Vân tỷ đáng yêu nhất, không bàn cãi gì thêm!”

“Vân tỷ đừng buồn, tóc sẽ nhanh mọc lại thôi!”

“Ba mình là bác sĩ da liễu, hay là đưa Vân tỷ tới xem một chút!”

Mọi người mỗi người một câu, ồn ào không dừng.

Lông mi Vân Tri khẽ run, không khỏi ngước nhìn bọn họ, mọi người vụng về an ủi làm cô cảm thấy có một dòng nước ấm chảy qua, môi nhấp, lại từ từ cong lên.

Cô cười xấu hổ lại dịu dàng, giống như hoa nở vào tháng tư.

Đám con trai trong lớp bị hoa mắt vì nụ cười ấy, trong đầu nghĩ, không có tóc thì sao, Vân tỷ của bọn họ không có tóc cũng là đáng yêu nhất! Không bàn luận gì cả!

Giữa ồn ào, một thân ảnh thon dài từ bên ngoài đi vào.

Vân Tri lập tức cảm giác được là Lộ Tinh Minh, nhanh chóng nhìn lại.

Trong tầm mắt, thiếu niên cắm hai tay vào túi, nửa tỉnh nửa mê. Ánh mắt lười biếng.

Một giây thấy anh, Vân Tri đang lăn lộn trong lòng bỗng yên ả thành hồ, ánh mắt trong suốt đều là hình ảnh của anh.

Rõ ràng chỉ qua mấy ngày không gặp nhưng sao cảm thấy lâu thật lâu.

“Ngẩn ra làm gì.”

Lộ Tinh Minh tới bên người cô từ lúc nào, sau khi nói ra những lời này, ngón tay anh búng trán cô một cái, lại nhìn đầu cô, thấy đã ổn hơn chút thì hoàn toàn yên tâm, nhìn có vẻ sẽ nhanh khỏe.

Vân Tri cười thầm, không khỏi quay đầu lại chăm chú nhìn anh.

Lộ Tinh Minh ngước mắt, hai người chạm mắt nhau, Vân Tri vội vã xoay người, lưng thẳng tắp.

Anh cong môi, mi tâm giãn ra, tâm tình rất tốt.

Hôm nay là ngày phát bài kiểm tra, lớp 11-10 đều có đích cần đến nên không trông cậy được điểm cao. Chủ nhiệm lớp in bảng điểm phát xuống, một nhóm người hỏi điểm nhau, biết đối phương cũng sai giống mình thì bắt tay nhau, mãi mãi là anh em.

Vân Tri yên tĩnh ngồi trên ghế, thấp thỏm lật xem bảng điểm.

— Tổng 480 điểm, ở top giữa toàn khối, cầm cờ đi trước trong lớp 11-10.

Vân Tri âm thầm thở phào nhẹ nhõm, tỉ mỉ cất bài thi.

Hai bài cô làm đúng là nhờ ông Lý, nếu không nhờ ông bổ túc thì Vân Tri chỉ có 400 điểm.

Chỉ cần cô cố gắng thì 580 điểm sẽ không còn là vấn đề gì!

Nghĩ như vậy, Vân Tri có thêm động lực, vô cùng kỳ vọng vào tương lai.

Cô cất bài thi xong thì vừa quay đầu nhìn Lộ Tinh Minh, bảng điểm đang bị cùi chỏ của anh che mất, Vân Tri không thấy rõ điểm, nhưng với đầu óc của Lộ Tinh Minh thì nhất định sẽ là 600 điểm trở lên.

“Lộ ca kiểm tra được bao nhiêu?”

Vân Tri đang suy nghĩ, bảng điểm bị Lộ Tinh Minh hất ra.

Lưu Bưu Hổ nhìn số điểm ở trên “Ui chao” một tiếng, “260 điểm, hơn 10 điểm so với lần trước, quả là đại ca của tôi.”

Lộ Tinh Minh không biết xấu hổ: “Ờ, tài nghệ nho nhỏ thôi mà.” Nói xong nhẹ nhàng nhìn Vân Tri, cười như không cười: “Là Vân tỷ của chúng ta lợi hại.”

Vân Tri bị trêu chọc, im lặng quay đầu đi, lại giấu bảng điểm của mình.

Với đầu óc thông minh của Lộ Tinh Minh, thành tích lần này không tốt thì nhất định có vấn đề khác, cô phải cẩn thận không được đả kích Lộ thí chủ.

Nhiệt độ bàn luận trong lớp cũng không được kéo dài trong bao lâu, đề tài rất nhanh được chuyển sang phương diện thể thao, Vân Tri nghe không hiểu, một mình xem lại những bài sai của mình.

“Kỳ thật, hôm nay có nhiều người tới lớp mình ghê!”

Phương Chính vừa nói lời ra khỏi miệng thì mọi người cũng chú ý.

Lớp 11-10 nằm trong cùng hành lang, trong lớp đều là mấy ác bá, ngày xưa không có mấy người tới nhưng hôm nay lại khác, trung bình mỗi một giây sẽ có một học sinh của lớp khác cầm điện thoại xuất hiện ở cửa, chụp hình trong lớp bọn họ.

Lưu Bưu Hổ vui vẻ: “Thì làm sao? Sao phải nóng?”

Võ Hiểu Tùng đấm cậu một cái, hất đầu về phía Vân Tri.

Cô ngồi ở bàn, giơ sách vở lên che lại, đang cố gắng tránh né ánh mắt thảo luận của mấy người bên ngoài.

Võ Hiểu Tùng sợ Vân Tri nghe được nên nhỏ giọng: “Buổi sáng có hình chụp hình Vân tỷ còn đăng lên diễn đàn, bây giờ thì náo nhiệt vậy rồi.”

Bị mọi người bàn luận trên mạng là một chuyện lớn, trên diễn đàn ẩn danh, lời nói cũng không dễ nghe, vừa bị kỳ thị lại giễu cợt, người bình thường còn khó chịu huống chi là một cô gái xinh đẹp bị trọc đầu.

“Haiz, không chừng đi ra ngoài cũng bị nói.” Võ Hiểu Tùng than thở.

Lưu Bưu Hổ hung tợn giơ nắm đấm, “Ai dám nói bậy bạ Vân tỷ của chúng ta, ông đây bổ đầu nó ra luôn.”

Lộ Tinh Minh một bên hờ hững nhíu mày lại, dùng điện thoại lên diễn đàn của trường, thấy một cái topic đang sôi nổi.

[ Hàn Vân Tri lớp 11-10 bị trọc đầu, có ảnh làm chứng! ]

[ Eo, mụn đỏ chằn chịt trên đầu thật là ghê tởm, có bị lây không? ]

[ Thật là người bị trọc đầu nè.jpg. ]

[ Hahaha, lầu trên còn làm meme, cười chết tôi. ]

[ Meme ha ha ha, nữ thần biến thành sa điêu. ]

[ Eeee, với nhan sắc như thế này thì Lộ Tinh Minh còn thích nữa không? ]

“….”

Lộ Tinh Minh tìm người xóa topic, mặt vô cảm nhìn về phái bóng lưng của Vân Tri.

Nếu cô thấy những lời này chắc chắn sẽ muốn khóc.

Lộ Tinh Minh thu ánh mắt, âm thầm có chủ ý.

Anh đứng dậy, nhân lúc không ai chú ý thì rời đi từ cửa sau, đi ttới thẳng phòng bảo vệ,

Bảo vệ đang đọc sách, thấy bóng người Lộ Tinh Minh thì lập tức đặt sách xuống, đứng dậy, “Là tiểu Lộ à, đến nơi này có gì không?”

Lộ Tinh Minh nhàn nhạt nói: “Hình như ở chỗ chú có máy cạo tóc bằng điện đúng không?”

Bảo vệ sửng sốt, sau đó gật đầu: “Ừ, có, cậu muốn dùng sao?”

Tóc của ông mọc chậm, cũng tiếc 20 đồng tiền đến tiệm cắt tóc, vì vậy tự mua máy cạo tóc chạy bằng điện, dài thì cạo một phát, rất dễ dàng.

Bảo vệ mờ mịt.

Nhưng Lộ Tinh Minh không kiêng dè ánh mắt của đối phương, trực tiếp kéo cái ghế xếp nhỏ bên cạnh cửa sổ ngồi xuống, yên tĩnh chờ ông cạo đầu.

Đàn ông để tóc húi cua cũng không phải chuyện gì ghê gớm, nhất là Lộ Tinh Minh còn giúp ông nhiều việc, chút chuyện nhỏ như vậy không thể từ chối.

Bảo vệ tìm khăn lông bọc vào cổ áo anh, từ từ lấy ra máy cạo tóc trong ngăn kéo, Lộ Tinh Minh cúi đầu, rè rè mấy tiếng, tóc đen nhánh rơi trên mặt đất, không bao lâu đầu Lộ Tinh Minh đã được cạo sạch sẽ.

“Ôi chao, cậu không đau lòng sao?” Bảo vệ cảm thán.

Lộ Tinh Minh không nói lời nào.

Tóc là nguồn nhiên liệu có thể tái sinh mà, đau lòng cái gì mà đau lòng.

“Dùng khăn lông lau đi.”

Lộ Tinh Minh nhận lấy khăn lông, tùy ý lau qua ở cổ, mắt anh nhìn vào gương.

Sạch sẽ gọn gàng, vẫn đẹp trai như cũ, nhưng mà nhìn hơi dữ, không thể tiếp cận.

“Cảm ơn bác.” Lộ Tinh Minh thu tầm mắt, đạp chân trên nền gạch bước về phòng học. Vừa mở cửa, cả lớp đã kinh ngạc.

Vân Tri từ trong sách vở giương mắt lên nhìn anh, con ngươi rung động, kinh ngạc không thôi.

Thiếu niên nghênh diện đi tới, mặt mũi thâm trầm, ánh mắt ác liệt, càng nổi bật hơn vì không có tóc, ngũ quan rõ ràng tinh tú, mày rậm mắt sâu, càng lộ ra khí chất ngời ngời, khó mà đến gần.

Thấy anh tới gần, con ngươi Vân Tri nâng càng cao.

Lúc này cô mới phát hiện, Lộ Tinh Minh có *mỹ nhân tiêm, mắt phượng hẹp dài mát lạnh, giống như kiếm khách lãng tử trong chuyện giang hồ.

(*Nếu đường chân tóc ở chính giữa trán tạo thành một đầu nhọn hướng xuống dưới như hình chữ M gọi là “mỹ nhân tiêm”. Thuyết nhân tướng học cho rằng, nam có “mỹ nhân tiêm” dịu dàng đa tình, biết chăm sóc đối phương, lại nói chuyện khéo léo. Vì vậy, bên cạnh họ có rất nhiều người khác phái theo đuổi, tính tình vô cùng lãng tử đào hoa.)

Giáo viên từ bên ngoài đi vào. Vân Tri vội vã dời sự chú ý, giả vờ bình tĩnh nhìn trên bục giảng nhưng dù có thế nào cũng không che giấu được trái tim đang điên cuồng đập loạn.

Hai cái đầu trọc của Vân Tri và Lộ Tinh Minh nổi bật, không những bọn học sinh không thể không để ý mà ngay cả giáo viên cũng không thể bỏ qua. Vấtvả đến cuối giờ, Lưu Bưu Hổ cùng mấy người đứng dậy vây quanh.

“Lộ ca, tóc đâu?”

Câu hỏi của cậu cũng là câu hỏi của mọi người.

Lộ Tinh Minh lại lười biếng: “Cạo rồi.” Dửng dưng nói một câu.

Một đám người nhìn Vân Tri bàn trước, sáng tỏ trong lòng.

Ánh mắt Lưu Bưu Hổ di chuyển: “Tìm ai cạo?”

“Còn phải hỏi sao, nhất định là bác bảo vệ ấy, lần trước tôi cũng thấy ông ấy tự cạo đầu ở trước cổng trường kìa.”  Võ Hiểu Tùng nói xong, vỗ bàn quyết định, “Quyết định rồi! Tôi cũng đi cạo! Để xem đứa nào dám cười nhạo ông đây!”

Lưu Bưu Hổ nhìn tóc mình dài không được một tấc, trực tiếp chạy lên bục giảng: “Chúng ta cũng cạo đầu như Vân tỷ và Lộ ca đi! Đám người kia không phải muốn nhìn người trọc đầu sao? Cho bọn nó thấy một lớp luôn!”

Lời đề nghị của Lưu Bưu Hổ được nhiệt liệt hưởng ứng.

Mọi người lớp 11-10 náo nhiệt tham gia, mặc dù học không giỏi nhưng có tình có nghĩa, nhất là Vân Tri, nữ sinh duy nhất trong lớp, trân quý còn không hết, sao có thể để cho người ngoài bắt nạt.

“Đi! Cạo đầu đi!”

Nói xong liền làm, mọi người lập tức chuẩn bị đi tìm bác bảo vệ.

Vân Tri sửng sốt.

Cô lấy lại tinh thần, ngăn cản: “Đừng mà, đừng cạo đầu.”

Cô trọc đầu là vì bất đắc dĩ, tóc của mọi người đều đang an ổn mà, sao lại vì cô mà cạo đầu, là con trai không có tóc  cũng khó nhìn.

Vân Tri vội vàng khuyên can: “Không cần cạo, không được.”

Lưu Bưu Hổ cười ha ha, thờ ơ nói: “Không sao đâu, bây giờ cạo thì hai ngày sau đã mọc lại rồi, không có gì đáng ngại cả.”

“Đúng vậy.” Ngay cả anh em sinh đôi Phương Chính Phương Vi đồng thanh nói, “Nam sinh chúng tôi không giống như nữ sinh, cạo một tấc cũng là chuyện thường mà. Vân tỷ đừng gánh nặng trong lòng, chúng tôi chỉ là cạo đầu chơi cho vui thôi, giống như nữ sinh các cậu hay nắm tay nhau đi vệ sinh vậy.”

Vân Tri lúng túng.

So sánh như vậy cũng được á?

Cô khuyên không được, vội vàng nhìn Lộ Tinh Minh.

Người cầm đầu đang nâng cằm, hứng thú xem mọi chuyện, hoàn toàn không có ý định cản trở.

Vân Tri bất lực rũ vai.

Lưu Bưu Hổ lại đề nghị: “Một lần đi tìm bác bảo vệ cũng làm phiền bác, hay là tôi mượn máy cạo tóc tới, một người hai phút, chúng ta thay phiên nhau, một giây là có thể xong việc!”

Cái này còn thay phiên nhau?

Vân Tri không nói nên lời.

Lưu Bưu Hổ thuộc phái hành động, rất nhanh mượn được máy cạo tóc, rè rè, trước hết để cho Võ Hiểu Tùng cạo sạch sẽ chính mình trước.

Cậu vốn là mập, đầu cũng to tròn hơn người khác, cạo trọc càng giống như một quả trứng gà tròn vo.

Vân Tri sờ đầu trọc của mình, nhìn Lộ Tinh Minh lại nhìn Lưu Bưu Hổ, không dám nhìn nhìn thẳng.

Các nam sinh thay phiên nhau cạo đầu, vô cùng nhiệt tình, không hề buồn bực, từng cái đầu trọc thay phiên nhau ra đời, Vân Tri cản không nổi, chỉ có thể không biết phải làm sao.

Đến giờ học, còn có mấy người chưa cạo tóc, mượn cớ đi vệ sinh, hồi sau trở lại, giáo viên thu được hai cái đầu trọc mới tinh, các thành viên hội trọc đầu thì làm như không thấy, chỉ có giáo viên kinh ngạc trên bục giảng.

Qua bốn tiết học, hơn 40 người trong lớp đã cạo sạch đầu.

“Ngô Chinh, đã nói là cùng nhau cạo mà, sao cậu không cạo đi.”

Bây giờ chỉ còn lại Ngô Chinh, Phương Chính Phương Vi đè hai vai cậu, Lưu Bưu Hổ cầm máy cạo điện uy hiếp trước mặt, dụ dỗ, “Mọi người đều là đàn ông, cứ theo lời mà làm!”

Ngô Chinh bị giam cầm nhưng không phục: “Cút, bố mày không cạo!”

Cậu còn canh cánh chuyện vật tay kia, ngay cả chuyện vệ sinh lớp đến bây giờ cũng là cậu làm, vốn là kết thù với Vân Tri làm sao lại góp mặt vào chuyện này được.

Vừa dứt lời, Lưu Bưu Hổ giống như là làm ngơ, không chút lưu tình mà cạo một đường trên đầu cậu.

Nghe thấy tiếng máy cạo, Ngô Chinh cắn răng đành chịu đựng.

Ai mà ngờ lúc này liền nghe Lưu Bưu Hổ ui da một tiếng.

Ngô Chinh lộp bộp trong lòng, cảm giác có chuyện xấu sắp xảy ra.

“Hết điện rồi.” Lưu Bưu Hổ tắt máy, nhìn máy cạo, lại nhìn *Hán Thủy trên đầu Ngô Chinh, dừng một chút, trực tiếp thả cậu ra, vỗ bả vai cậu, “Được rồi, không thích thì cũng không ép, thế nhé.”

(*Một con sông ở Trung Quốc.)

Ngô Chinh sửng sốt, sau đó tức giận.

“Chết tiệt! Lưu Bưu Hổ, mày chơi tao?”

Nói rồi xông lên, hai người đánh nhau không kiêng dè.

Xung quanh mọi người xem đến náo nhiệt, bây giờ còn cổ vũ, đặt tiền cược, không có ý định ngăn cản.

Bên tai là cười đùa, tức giận, nhưng xung quanh Vân Tri an tĩnh.

Vân Tri lẳng lặng quan sát, ánh mắt tự dưng nóng lên, cô sợ thấy người khác thấy mình khóc nhè nên tránh né, qua loa vén tay áo chùi nước mắt.

Bên ngoài là nắng ấm, bình yên thư thái.

Giờ phút này, cô đã hòa nhập được với tập thể này rồi, đã trở thành một thành viên trong lớp.

Vân Tri thật muốn nói cho sư phụ, nói rằng cô rất tốt, có bạn, có thầy, có người ngồi ở phía sau, là thiếu niên lúc nào cũng giúp đỡ cô.

Tất cả đều bình yên, không cần sư phụ nhớ mong.

**

Buổi học sáng kết thúc, một đám người náo nhiệt đi đến nhà ăn.

Vân Tri vẫn còn do dự, thân hình không nhúc nhích, cho đến lúc một đôi tay rơi vào tầm mắt cô, mới chậm rãi ngước cổ lên nhìn.

“Đi thôi.” Bóng dáng Lộ Tinh Minh trong ánh mắt cô, bình tĩnh cho cô sự khích lệ.

“Vân tỷ đi thôi.” Lưu Bưu Hổ và Võ Hiểu Tùng cũng lại gần, “Càng đông càng phong cách.”

Vừa nói vừa sờ kiểu tóc mới của mình.

Vân Tri nhìn người này rồi lại nhìn người kia, cuối cùng cũng có dũng khí, ưỡn ngực, ngẩng đầu đi bên cạnh Lộ Tinh Minh, theo lớp 11-10 ra khỏi phòng học.

Như Võ Hiểu Tùng nói, bọn họ rất có phong cách, như châu chấu quá cảnh, làm học sinh lớp khác thấy là liền tránh.

Một người đầu trọc thì thấy buồn cười, hai người trọc đầu là thú vị, nhưng hơn 40 người thì có vấn đề, là kinh sợ.

Không phải, ở giữa còn có người không cạo đầu.

Ngô Chinh trở thành tiêu điểm của toàn trường, còn Vân Tri lại là người bình thường.

Lớp 11-10 đường đường chính chính đi tới nhà ăn, quét sạch bữa trưa, chiếm vị trí tốt nhất, không thèm để ý xung quanh.

“Đi đây, mấy người lớp 11-10 điên hết rồi sao?” Lúc này, một học sinh lớp khác không nhịn được mà lên tiếng.

“Mấy người thì biết cái gì! Đây là phong trào lớp tụi tao đó!”

Phương Chính phụ họa: “Đúng vậy! Tụi tao có trọc đầu thì cũng kiên cường, tụi bây thì biết cái gì!”

“Đầu trọc *Ngô Khắc đỉnh nhất thế giới –!”

(*Ngô Khắc là tên của một đứa trẻ luôn được nhắc đến thường xuất hiện trong các video kinh dị. Trong video, nhân vật này được sử dụng để mã hóa và thay thế mặt trời và nhân vật chính của loạt trò chơi “Kẻ giết người” cũng được đặt tên là “Ngô Khắc”. Từ đó, ý nghĩa của Ngô Khắc đã được mở rộng thành hói, trọc đầu.)

Một giọng vang khắp nhà ăn, ngôn ngữ không ai hiểu.

Lập tức, topic mới được đăng trên diễn đàn.

Tựa đề được viết to.

[ Cho hỏi trào lưu bây giờ là trọc đầu sao? ]

[ Xin lỗi, mấy người ở 11-10 vừa mới cạo đầu, cảm giác tốt đẹp nhưng thấy hơi lạnh đầu. ]

[ Ông đây động lòng rồi, tôi cũng phải cạo đầu! ]

[ Nói chứ, giữa cái đám Ngô Khắc trọc đầu đau mắt ấy chỉ có cô em kia mới đáng yêu nhất. ]

[ Lầu trên, Hàn Vân Tri, hoa khôi khu Tây, ai dám phản bác? ]

[ Hàn Vân Tri đáng yêu quá, tôi viết thư tình cho cậu ấy được không? ]



Mọi người đều ở nhà ăn, một đám trọc đầu, giữa nam sinh quần áo xốc xếch chỉ có Vân Tri trắng nõn nhỏ bé là đáng yêu.

Nam sinh lớp khác len lén nhìn Vân Tri, thấy đầu trọc của cô dễ thương hơn tất cả, thấy là liền yêu.

[ Quyết định rồi! Tôi muốn cưới Vân Tri làm vợ! Muốn sờ đầu trọc của Hàn Vân Tri! ]

Trong diễn đàn có người ầm ĩ.

Lộ Tinh Minh đang rảnh rỗi lướt trên diễn đàn thì trầm mặt xuống, động thủ trả lời: [ Đừng có mơ. ]

Anh lặng lẽ nhìn Vân Tri đang yên tĩnh vùi đầu ăn cơm, giơ tay xoa đầu cô một cái.

— Cảm giác vô cùng tốt.

Lộ Tinh Minh hài lòng.

“Thí chủ?” Vân Tri ngoái đầu nhìn lại, dáng vẻ không rõ.

“Không có gì.” Lộ Tinh Minh mặt không đổi sắc, thu tay về.

Vân Tri gãi đầu, ánh mắt sáng lên.

Thí chủ là đang sờ đầu trọc của cô sao?

Cô trộm liếc nhìn gò má của Lộ Tinh Minh, không có tóc, ngũ quan của anh càng tinh xảo, đầu ngón tay của Vân Tri động đậy, đánh bạo động trên đỉnh đầu anh một cái, còn chưa cảm giác được gì liền nhanh chóng rút tay ra, uống nước canh ực ực.

Lén lút như làm chuyện xấu.

Lộ Tinh Minh rũ mắt, than thở trong lòng.

Là gan lớn như vậy sao không sờ thêm mấy cái nữa?

Anh hung dữ đến mức không cho cô sờ sao?

“Này.” Lộ Tinh Minh đột nhiên đến gần, nói cực nhỏ chỉ hai người nghe thấy, “Chỗ tôi lâu rồi chưa có ai quét dọn.”

Vân Tri nhớ tới công việc của chính mình, gật đầu mạnh: “Chờ tối về mình sẽ làm liền.”

Ông Lý nói hai ngày nay con trai ông đã về, không cần cô phải trông Tắc Ông, Thất Mã, vừa vặn có thể dùng hai ngày nay làm việc cho Lộ Tinh Minh.

Trong mắt Lộ Tinh Minh lộ ý cười, không nói thêm gì nữa.

**

Thời gian trôi nhanh, đã tan học.

Vân Tri đi siêu thị cùng Lộ Tinh Minh, mua thức ăn để về nhà nấy bữa ăn khuya, ăn xong rồi dọn dẹp.

Lúc hai người đang đi siêu thị, Vân Tri cũng không biết Hàn Lệ cũng đi theo.

Hàn Lệ đeo cặp sách, bên trong trang bị đầy đủ đồ ăn vặt, nước ngọt, cái túi nặng nề làm cậu còng lưng, hai chân bước chậm rì.

Cậu cà nhỗng ngậm điếu thuốc, đi tới lui rồi dừng lại, luôn luôn nhìn vào điện thoại.

Xung quanh có người đi ngang qua, sợ hãi cậu liền vội vã tránh xa, còn bàn tán.

“Người kia trông hung dữ quá, chắc là vừa mới ra tù ấy nhỉ?”

“Này, nhỏ tiếng thôi, kẻo người ta nghe thấy.”

Hàn Lệ nhăn mặt, tò mò nhìn quanh, nửa ngày cũng không thấy người nào giống như vừa mới ra tù nào đi ngang qua.

Mẹ nó.

Hàn Lệ buông cái túi xuống, thật nặng, sớm biết thì đã không mua nhiều đồ cho cô nhỏ ngốc nghếch của cậu như vậy.

Cậu thở phào, đang tiếp tục bước đi thì đột nhiên có một người đàn ông trung niên từ phố đối diện đi tới, nhịp bước dồn dập hành động quỷ dị.

“Hợp tác thành công.” Đối phương chỉ để lại một câu như vậy.

Hàn Lệ: “…?”

Hắn liếc nhìn cái bọc phía sau Hàn Lệ, con ngươi bên trái kích động, đè thấp giọng, lén lút nói: “Hàng đều ở đây chứ? Bên ngoài nhiều người như vậy chúng ta đi vào trong bàn bạc lại đi.” Vừa nói vừa kéo cánh tay Hàn Lệ, đi tới tiểu khu đối diện.

Hàn Lệ: “…??”

Người đẹp trai đang mông lung.

Bình luận

Truyện đang đọc