BÉ CƯNG, TÓC GIẢ CỦA EM RỚT RỒI

Cuối cùng vẫn là ông Lý ở trong phòng bệnh thấy Vân Tri trước.

Ông buông cháu trai ra, nói nhỏ với con trai đôi câu, sau đó vẫy tay kêu Vân Tri vào. Ba người một nhà bên cạnh lui ra ngoài cửa, để lại không gian cho bọn họ.

“Tay con có khá hơn chút nào không?” Ông Lý nhìn cổ tay cô đang giấu dưới tay áo, ân cần hỏi han.

“Khá hơn nhiều rồi ạ, ông đã khỏe hơn chưa?”

“Không có gì đáng ngại.” Ánh mắt ông Lý ôn hòa, vỗ bên cạnh, “Ngồi xuống nói chuyện đi con.”

Vân Tri ngồi bên cạnh.

“Ông chuẩn bị đi Mỹ rồi.”

Vân Tri ngơ ngẩn.

“Sau chuyện này, con trai ông không an tâm để ông ở một mình ở đây, sẽ để ông qua đó với nó.”

Vân Tri bỗng nhiên thấy mất mát, cúi đầu nắm chặt ngón tay.

“Tắc Ông, Thất Mã không mang theo được, hôm nay chỉ có thể tìm người thích hợp để chăm sóc tụi nó, ông tin rằng sẽ có người tốt nhận hai đứa nó.”

Nói đến đây, giọng ông cụ than thở.

Vân Tri trầm lặng, không nói ra lời.

Cô khống chế nỗi chua xót trong ánh mắt, trầm mặc đè nỗi khổ sở trong lòng xuống.

Thật ra là cô muốn nói ông để cô nuôi Tắc Ông, Thất Mã, ông không cần lo lắng, cứ vui vẻ ở bên cạnh con cháu là được.

Nhưng ngay cả bản thân cô cũng không nuôi được, làm sao có thể nuôi thêm hai con chó.

Thực tế rất đau lòng, cũng bất lực.

“Vậy trong khoảng thời gian tìm người thì làm phiền con tiếp tục chăm sóc hai chúng nó nhé.”

Vân Tri dụi mắt, thấp giọng vâng một tiếng.

Ông Lý từ ái xoa đầu Vân Tri, “Vân Tri là một đứa bé giỏi, sau này sẽ có người tốt hơn bảo vệ con.”

Lúc ông nói lời này, ánh mắt ông giống hệt như sư phụ của cô, tràn đầy sự hiền hòa yêu thương với tiểu bối.

Vành mắt cô ửng đỏ, quả thật không hề muốn làm ông rơi nước mắt, sau khi dặn dò vài câu, yên lặng ra khỏi phòng bệnh.

Vân Tri rời bệnh viện, theo Lộ Tinh Minh đến nhà anh để thăm Tắc Ông, Thất Mã.

Bên trong xe yên tĩnh.

Cô cứ mãi nhìn khung cảnh bên ngoài chậm rãi trôi qua mà không lên tiếng.

Lộ Tinh Minh nhìn cô mấy lần, cũng không nói gì.

Trở về nhà, hai con chó thấy Vân Tri xuất hiện nên hưng phấn, xông lại bên chân cô. Sau mấy tiếng sủa nho nhỏ, Thất Mã đung đưa cái đuôi, ngậm thú bông từ trên mặt đất lên miệng, sau đó nhét vào tay Vân Tri.

Lộ Tinh Minh cảm thấy con thú bông kia quen quen, còn không phải là ở trong phòng anh hay sao…

Lộ Tinh Minh hung hăng nháy mắt, cảm giác xấu tự nhiên nảy sinh.

Anh không đổi giày mà vào thẳng phòng khách, thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, anh tức giận, vô cùng tức giận.

Gối ôm bị vứt lung tung, ghế sô pha bị cắn rách, gỗ vụn đầy sàn nhà, lông bay tứ tung, giống như là có kẻ trộm vào nhà.

Hơi thở anh lạnh xuống, đảo mắt nhặt cây gậy đánh bóng chày từ dưới đất lên, vẫy vẫy hai con chó, giọng rất là bình tĩnh: “Lại đây.”

Thất Mã vừa mới làm gãy cánh máy bay, cụp đuôi chậm rãi ngồi dưới đất, hơn nữa còn dính sát đùi Vân Tri.

“Lại đây, mau lên. Hay là chúng mày muốn vào trong nồi.” Lộ Tinh Minh không kiên nhẫn uy hiếp.

Thất Mã rầm rì, ngậm thú bông xê dịch cái mông qua.

Lộ Linh Minh xốc gối ôm lên, “Đứa nào làm?”

Tắc Ông lè lưỡi, đôi mắt tròn vo nhìn thẳng không cần nghĩ cũng biết kẻ gây tội.

Lộ Tinh Minh nhức đầu, tay xoa thái dương, cúi người dọn dẹp chiến trường.

Vân Tri dè dặt nhìn bóng lưng Lộ Tinh Minh, ngoan ngoãn theo sau dọn dẹp.

Cô vốn muốn nhờ Lộ Tinh Minh nuôi hai tụi nó, như vậy là thỉnh thoảng có thể tới thăm chúng nó.

Nhưng cho đến bây giờ, Lộ Tinh Minh không bỏ tụi nó vào nồi đã là may lắm rồi.

Vân Tri than thở trong lòng, cầm cái lược ngồi bên cạnh Thất Mã, từng chút chải bộ lông dày cho nó.

Chúng nó không ghét bị chải lông, biết điều ngồi yên không nhúc nhích.

Nhìn thấy bộ dáng nghe lời của hai con chó, Vân Tri nhỏ giọng lầm bầm: “Ông Lý phải đi rồi, hai đứa cũng phải đi nữa, Thất Mã phải nghe lời đấy nhé, không được tự tiện phá phách, phải biết hiểu chuyện như Tắc Ông ấy, nếu không người khác không thích, sẽ đem bán đi.”

Cô nói rất nhiều, mặc dù tụi nó không hiểu.

Vân Tri chịu đựng dọn dẹp phân cho chúng nó, không chú ý đến Lộ Tinh Minh đang nhìn cô chằm chằm ngồi trên ghế sô pha.

Chải lông cho hai con chó xong, Vân Tri lại cho bọn nó ăn, ăn nhanh chóng lớn, trong chốc lát tụi nó đã ăn hết sạch, thấy bọn nó ăn no đủ rồi lăn lộn trên sàn, Vân Tri hài lòng đi chuẩn bị bữa tối cho Lộ Tinh Minh.

“Lộ thí chủ, nấu cơm cho anh xong em về đây.”

“Ừ?” Lộ Tinh Minh giương mắt, “Em không ở lại ăn cùng à?”

Vân Tri lắc đầu: “Ngày hôm qua em không về nhà rồi, nếu hôm nay không về nữa thì anh chị sẽ tức giận.”

Cô nói với Hàn Lệ nói lại với ba mẹ cậu rằng cô ở lại nhà bạn gái mới quen.

Cũng may bình thường cô ngoan ngoãn nên mọi người không nghi ngờ gì, nếu như hôm nay không về nữa thì chắc chắn anh chị sẽ hỏi.

“Anh đưa em về.”

“Không cần đâu.” Vân Tri vội vàng ngăn lại, “Hai ngày nay anh đã giúp em rồi, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi. Bên ngoài có trạm xe, em ngồi xe điện trở về, anh cứ nghỉ ngơi đi.”

Lộ Tinh Minh trầm mặc, tựa hồ có chút giận dỗi.

Vân Tri không hiểu được ánh mắt này, mềm mại nói: “Em lo anh mệt mỏi mà.”

Lộ Tinh Minh cụp mắt, miễn cưỡng tiếp nhận lời nịnh nọt này.

Cô nấu cơm rất nhanh chóng, liếc đồng hồ chuẩn bị rời đi.

Lúc đến cười, Vân Tri vừa mang giày vừa dặn dò, “Sau năm phút là cơm chín, canh thì khoảng mười phút, anh nhớ phải canh đúng giờ, nếu không thì sẽ không ngon đâu.”

Lộ Tinh Minh dựa vào cửa, kiên nhẫn nghe cô dông dài.

“Tắc Ông, Thất Mã, chị đi đây.”

Cô nhận lấy áo khoác dài Lộ Tinh Minh đưa tới, tạm biệt hai con chó phía sau lưng, nhưng hai đứa nó không tiễn cô như thường ngày.

Vân Tri cau mày, cảm thấy không đúng.

“Sao thế?”

Vân Tri không nói lời nào, lại cởi giày đi vào nhà.

Thấy cô tới, Tắc Ông vùng vẫy cái đuôi to, nhìn cô rồi lại nhìn Thất Mã nằm trong ổ kêu to.

Thất Mã không có tinh thần, hô hấp dồn dập, bụng kêu đau, trong ổ còn có vũng nước đọng, giống như là ói ra. Vân Tri cau mày sờ lỗ mũi của Thất Mã, chóp mũi ướt nhẹp ngày xưa bây giờ lại khô nóng lên.

Vân Tri hoảng hốt, cuống cuồng nhìn Lộ Tinh Minh: “Hình như Thất Mã bị bệnh rồi.”

Vừa dứt lời, Thất Mã lại khạc ra hai bọt mép.

Cô nóng vội.

Không hiểu tại sao hai con chó mới tung tăng lúc nãy giờ lại bị như vậy.

Cô cho tụi nó ăn rất đúng giờ, thức ăn cũng không hề đổi loại thức ăn, quà vặt cũng là những hàng có tiếng, càng không biết tụi nó ăn cái gì, với cả cô đã dạy chúng nó không được ăn bậy ở ngoài đường, nghĩ thế nào cũng không ra.

Thấy cô gái nhỏ cuống cuồng, Lộ Tinh Minh lập tức vào phòng bếp tắt nồi canh đang sôi, mặc áo choàng dài vào, ôm Thất Mã lên.

Vân Tri hít mũi, giọng khẩn cầu: “Thí chủ…”

“Chìa khóa xe ở trên bàn, em cầm mở cửa xe đi, chúng ta đưa nó đi bệnh viện.”

Lộ Tinh Minh trầm ổn, giọng nói bình tĩnh khiên Vân Tri ân tâm hơn rất nhiều.

Cô không dám trễ nãi thời gian, cầm chìa khóa chạy vào hầm xe.

Chỉ cần ấn mấy nút, cửa xe mở ra.

Nhấn nút, đèn xe lóe lên, Vân Tri lập tức nhường chỗ để Lộ Tinh Minh ôm Thất mã vào, quay lại lấy đồ.

Tắc Ông vẫn ở bên trong nhà nhìn bọn họ.

“Tắc Ông ngoan nhé, Thất Mã không sao đâu, rất nhanh có thể về chơi với em.”

Trấn an nó xong, Vân Tri cầm đồ chạy như điên vào xe.

Lộ Tinh Minh lái xe đến bệnh viện thú y.

Anh đã ghi tên và trả phí, sau khi giao lại con chó cho bác sĩ, hai người ngồi bên ngoài chờ.

Cho dù là kỳ nghỉ nhưng phòng khám bệnh không ít chó mèo. Bên trong cũng là các chủ nhân bất an chờ đợi như cô vậy.

Lúc này bác sĩ trách nhiệm Thất Mã đi ra, cô vội vàng đứng dậy.

“Chó của cháu là bị xoắn dạ dày cấp tính, cần phải giải phẫu ngay lập tức. Ký vào đây.”

Vân Tri liếc mắt thấy trên tờ giấy toàn là những thuật ngữ đáng sợ, cô đứng hình hai giây, cầm bút không nhúc nhích.

“Xoắn dạ dày cấp tính là sao ạ?”

“Khi khí tích tụ trong dạ dày của chó đạt mức độ nhất định, dạ dày sẽ tự bật lên, dẫn đến việc dạ dày bị tắc nghẽn. Chủ nhân không nên cho chúng chạy nhảy lăn lộn sau khi ăn. “

Bác sĩ dừng lại: “Tỉ lệ tử vọng rất cao, hi vọng cháu có thể nhanh quyết định.”

Hai chữ tử vong làm sắc mặt Vân Tri tái nhợt.

Cô nắm chặt bút không dám ký tên, đầu óc trống rỗng.

Lộ Tinh Minh cau mày, tiến lên rút lấy cây bút trong tay cô, ký chữ ký rồng bay phượng múa của mình, sau đó trả lại cho bác sĩ, “Làm phiền bác sĩ.”

Cửa phòng bệnh lại đóng, Vân Tri hoảng hốt ngồi trên ghế dài.

Thất Mã rất hoạt bát, một ngày có 24h thì 12h nó chạy nhảy.

Cái gì cũng có thể là đồ chơi của nó, cho dù là côn trùng bay qua cũng hưng phấn không thôi.

Vân Tri thích xem nó chạy nhảy, cho dù là biểu hiện khỏe mạnh nhưng cô không biết như thế sẽ khiến nó bị thương.

Cô tự cho mình chăm sóc tụi nó rất tốt nhưng thật ra cô không hiểu cái gì cả.

Chờ thời gian dài đằng đẵng trôi qua, Vân Tri chợt nghe cuộc nói chuyện.

“Thật xin lỗi, Tom nhà mọi người đã quá già rồi, chúng tôi đề xuất thực hiện phẫu thuật nhẹ nhàng, để giảm bớt đau khổ cho nó.”

Trước mặt là bác sĩ và người nhà nói chuyện.

Nghe được câu này, cô gái trẻ tuổi không kìm nén được mà òa khóc, cuối cùng đi theo bác sĩ vào phòng bệnh

Nhìn bóng lưng của cô gái rời đi, Vân Tri ở bên cạnh Lộ Tinh Minh nhỏ giọng hỏi: “Nhẹ nhàng là ý gì?”

Lộ Tinh Minh hạ thấp giọng: “Ra đi nhẹ nhàng thanh thản, để vật nuôi không đau khổ khi qua đời.”

Vân Tri ngừng thở, mắt to nổi hơi nước.

Mặt bi thương.

“Này…” Lộ Tinh Minh bất lực nhéo tai cô, “Cũng không phải là chó của em thanh thản, em khóc cái gì.”

“Em, em sợ mà…”

Vân Tri cố nuốt nước mắt trở về.

“Nhưng mà…”

“Không có nhưng mà.” Lộ Tinh Minh cắt ngang, giọng chắc chắn: “Em ngốc nghếch mà có thể sống lâu như vậy thì chó nhà em có sao đâu.”

“Chó ngốc có phúc.” Anh nói, lại còn sờ đầu nhỏ của Vân Tri.

Nghe anh nói như vậy, Vân Tri lại tốt lên, chỉ là —

“Anh nói con chó sao lại sờ đầu em?”

Lộ Tinh Minh yên lặng rút tay về, chỉ cười không nói.

Vân Tri vẫn đang soi xét: “Có phải anh trêu em đúng không?”

Lộ Tinh Minh nhanh chóng nhịn cười, ánh mắt nhìn chỗ khác, “Đâu có.” Trả lời rất nhanh.

Vân Tri hoài nghi nhìn anh, không hỏi nhiều nữa, tiếp tục chờ bác sĩ.

Lộ Tinh Minh nhìn Vân Tri.

Yên lặng giấu kỹ ưu tư vào trái tim, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Vân Tri.

Bình luận

Truyện đang đọc