Editor: Thùy Linh
Năm giây trôi qua.
Lộ Tinh Minh để quyển sách xuống, đứng dậy, đi tới gần trước điện thoại nói: “Dì ơi, con là tiểu Lộ đây ạ.” Anh nói, “Hàn Lệ đang ở cùng em họ là Vân Tri.”
Mẹ Hàn đầu bên kia dừng lại, cười nói: “Sao Vân Tri lại là em họ của Hàn Lệ được, nếu như vậy là không đúng. Nhưng mà Hàn Lệ ở cùng Vân Tri thì dì yên tâm rồi.” Lại nói với Hàn Lệ, “Ba mẹ có chuyện nên vắng nhà trong 2 ngày tới, con nhớ đừng gây chuyện, nếu không ba về sẽ dạy lại con.”
Mẹ Hàn như là có chuyện, vội vã nói xong liền cúp điện thoại, để ba người còn lại trợn mắt nhìn nhau.
Bầu không khí lại rơi vào tĩnh lặng.
Vân Tri nắm chặt vạt áo, ngồi cứng ngắc trên ghế, từ đầu đến cuối không dám nhìn Lộ Tinh Minh, Cho dù không thấy mặt anh nhưng cô cũng có thể cảm nhận được ánh mắt thâm trầm lại lạnh như băng của anh.
Tay cô run run, nâng mắt lại mau hạ xuống.
Chốc lát, Lộ Tinh Minh đánh vỡ yên lặng, giọng nói như một ngọn gió lạnh lướt qua, “Thì ra hai người không phải là anh em họ…” Âm cuối anh kéo dài, nhưng vô cùng nhạt nhẽo, nhìn Vân Tri nói, “Vậy tôi thật tò mò, quan hệ hai người là như thế nào mới thân mật như vậy.”
Hai người đùa giỡn trong lúc bôi thuốc, luôn nhìn đối phương qua lại, mỗi khi Vân Tri ở cùng anh, Hàn Lệ sẽ tới đòi người.
Anh tin tưởng Vân Tri cho nên không suy nghĩ nhiều, càng chưa từng nghĩ cô sẽ nói dối, cũng chưa từng hoài nghi quan hệ của hai người. Dù anh cực kỳ chán ghét Hàn Lệ nhưng cũng nhẫn nhịn vì mối tình đầu của mình, nhẫn nhịn nhận cậu làm anh vợ, kiên quyết suy nghĩ tất cả hành động của Hàn Lệ khác thường là vì cuồng em gái.
Lộ Tinh Minh nghĩ như vậy, cũng đã chuẩn bị kế hoạch theo đuổi, nhưng lại không ngờ sẽ có được kết quả này.
Anh rất tức giận.
Con người khi tức giận sẽ không lộ ra bất kỳ vẻ háo hức nào, cũng giống như Lộ Tinh Minh bây giờ, sắc mặt thật bình tĩnh, Vân Tri dè dặt nhìn anh, lúc chạm tới đôi mắt lạnh lẽo của Lộ Tinh Minh thì cúi đầu.
Quan hệ của cô và Hàn Lệ cũng không có gì phải giấu giếm.
Vân Tri mở miệng nói: “Mình là cô của cậu ấy.”
“Là chị họ của tao.”
Hai người đồng thanh nói.
Hàn Lệ với Vân Tri ngẩn ra, trố mắt nhìn nhau.
Lộ Tinh Minh hừ nhẹ, dáng vẻ “Cứ nói dối tiếp đi, đang nghe đây”.
“Cậu ấy nói bậy đấy, mình thật sự là cô của cậu ấy.” Vân Tri nóng nảy, để cho Lộ Tinh Minh tin thì gằn từng chữ.
Hàn Lệ nhìn trên trời, không tình nguyện đổi lời: “Đúng vậy, là cô tao, người thân.”
Những lời này phối hợp với bộ dáng cà lơ phất phơ của cậu thì không có độ đáng tin.
Trừ khi anh ngu thật, nếu không sẽ không bị hai người họ lừa lần nữa.
Lộ Tinh Minh buồn cười, “Sao mày không gọi là dì?”
Hàn Lệ: “Mẹ tao là con một.”
“…”
Đề tài này không còn biện pháp nói nữa.
Sắc mặt Lộ Tinh Minh âm trầm, bước lên trước hai bước, rút chai thuốc trên tay Vân Tri ra đặt trên bàn, tay trái xách, tay phải kéo, lôi hai người ra trước cửa, không chút vướng bận nào mà đem bọn họ ném ra ngoài.
Trước khi đóng cửa còn không quên chế nhạo: “Chúc hai cô cháu vui vẻ.”
Cạch!
Tiếng động lớn phát ra làm cho Vân Tri run bả vai, lỗ tai ong ong.
Mắt cá chân của Hàn Lệ bị thương, bị đẩy như vậy suýt ngã nhào, lảo đảo mấy bước mới đứng vững, gân giọng hét to vào bên trong: “Lộ Tinh Minh, mày bị bệnh thần kinh sao? Tin hay không thì mặc kệ mày, hơn nữa, quan hệ của tụi tao thì có liên quan gì đến mày!”
Cách một cánh cửa, Lộ Tinh Minh không thể kiềm chế nỗi tức giận, đơn giản mà thô bạo quát một chữ, “Cút!”
Hàn Lệ gõ hai cái, “Cặp sách của tao còn ở trong đó không? Mày đưa ra đây cho tao, đừng có mà ăn đồ vặt của cô tao.”
Lộ Tinh Minh mới không thèm phá đồ của cậu, mở hờ khe cửa, trực tiếp ném cặp sách màu đen ra mặt đất.
“…” Hàn Lệ nhặt cặp sách lên, than phiền, “Trong đây còn có khoai tây chiên, mày không thể nhẹ nhàng một chút sao!”
Cậu kêu la nửa ngày, Lộ Tinh Minh bên trong không để ý nữa, chỉ có sự im lặng.
Hàn Lệ ôm cặp đang đợi Vân Tri mở cửa phòng. Cô xoay người mở cửa, Hàn Lệ đang muốn đi vào thì bị chặn lại.
“Hàn Lệ, cậu về đi.” Vân Tri nhỏ giọng, “Đừng để vết thương dính nước.”
Cô cúi đầu, lông mi che lại đôi mắt, từ sống mũi cao xuống cánh môi ngậm thật chặt, nhìn vô cùng khổ sở.
Nói xong câu này, Vân Tri nhẹ nhàng đóng cửa, để Hàn Lệ đứng ngây ngốc ở trước cửa.
Cậu chưa ăn cơm, mặt đầy thương tích, quần áo xốc xếch, trong đầu rối loạn.
Hàn Lệ rất mông lung.
Hai người này bị làm sao vậy?
Cậu chắc chắn khong chọc giận ai cả?
Hàn Lệ nghĩ không ra, liếc nhìn đồ ăn vặt trên tay, cuối cùng ủ rũ hạ khóe miệng, khập khiễng xoay người rời đi.
**
Đêm tĩnh lặng, ánh trăng ngoài cửa sổ cũng không sáng.
Kim giờ chỉ đúng số 11, nếu là lúc trước, Vân Tri đã ngủ nhưng hôm nay cô không có tâm trạng để ngủ, trong đầu trống vắng, vừa nhắm mắt là lại thấy vẻ mặt Lộ Tinh Minh.
— Lạnh ngắt như băng.
Càng nghĩ càng không dễ chịu, xoay mình mở điện thoại, nhấn vào ảnh đại diện của Lộ Tinh Minh, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nói gì. Chờ màn hình tắt, cô nhấn mở lên, lại tắt, lại bật, sau nhiều lần như vậy, Vân Tri hít sâu một hơi.
[Thật sự mình là cô của Hàn Lệ.]
Cô soạn câu này xong, đầu ngón tay dừng lại trên nút gửi một giây, nhấn xuống.
Qua hồi lâu, Vân Tri mới nhận được câu trả lời: [Ồ.]
Một chữ đơn giản, làm cho lòng người chua xót.
Vân Tri nhịn xuống, đầu ngón tay xê dịch trên bàn phím: [Mình là con riêng.]
Bốn chữ màu đen yên tĩnh nằm trong khung, càng lạnh lẽo hơn chữ “Ồ” phía trên, giống như một nhát dao băm tôn nghiêm của cô ra thành từng mảnh.
Ánh mắt Vân Tri sáng lên, thu hồi tin nhắn, tắt điện thoại nằm trên giường, không có động tĩnh.
Cô nhắm hai mắt lại.
So với việc bị hiểu lầm thì cô sợ anh xem thường mình hơn.
Cô biết rõ Lộ Tinh Minh không phải là người như vậy, nhưng trong thâm tâm lại không ngừng nhắc nhở — Cô chỉ là một vũng bùn, còn anh là ngôi sao sáng ở trên trời.
Chờ tốt nghiệp xong thì mỗi người sẽ xa cách, cô sẽ về trông nom chùa, sống hết một đời với tượng Phật, mà Lộ Tinh Minh sẽ trở thành một con người cao quý, người người ngước nhìn, sẽ có một người vợ xinh đẹp, dịu dàng xứng đôi với anh.
Khi đó hai người bọn họ sẽ là quan hệ gì?
Khi đó, sao anh lại có thể nghĩ về hiểu lầm nho nhỏ như này.
Vân Tri nắm chặt ga trải giường, biết rõ như vậy nhưng không nhịn được, vô cùng đau lòng.
Bên ngoài có tiếng động, là tiếng mở cửa.
Người Vân Tri run lên, chậm rãi bò dậy, nhìn chằm chằm cánh cửa hồi lâu, không tự chủ được mà đi xuống giường.
Ngoài cửa, Lộ Tinh Minh ăn mặc chỉnh tề, đang nói chuyện điện thoại,
“Tiểu Minh, ba con bị bệnh đau tim rồi, con có thể về không?”
Lộ Tinh Minh hí mắt, trong cổ họng phát ra tiếng hừ nhẹ chế giễu.
Người đàn bà càng cẩn thận hơn: “Nếu con không chịu…”
Lộ Tinh Minh ừ một tiếng rồi cúp điện thoại, chợt phát hiện ra nhìn về phía bên này.
Vân Tri nhìn qua mắt mèo, tim đập nhanh hơn, nhanh chóng cúi đầu, nín thở không dám phát ra tiếng động.
Bước chân ngoài cửa dần biến mất, anh đi rồi.
Vân Tri mở cửa, nhìn hành lang trống vắng, đáy lòng chợt thấy mất mát.
**
Lộ Tinh Minh đón xe đi đến tân duyệt Hoa phủ, đường xá xa xôi, anh cắm tai nghe tìm bài hát để nghe nhạc.
Bài thứ nhất: “Đèn xanh.”
Bài thứ hai:: “Lốp xe dự phòng.”
Bài thứ ba: “Không có lốp xe dự phòng.”
“…”
Lộ Tinh Minh phiền não tháo tai nghe ra, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đường đi yên tĩnh.
Sau khi đến nơi, anh bước vào cánh cửa mà nửa năm qua chưa từng vào.
Phòng khách nguy nga lộng lẫy, Lộ Tinh Minh không đổi giày mà đi thẳng vào, sau đó thấy một người đàn bà trẻ tuổi ngồi trên ghế, là mẹ kế Tô Tiệp.
Bà đương nhiên là ăn mặc đẹp, trên mặt tinh xảo, đợi Lộ Tinh Minh đi vào, bà ta lập tức đứng thẳng dậy lên đón: “Mệt không, để mẹ nói đầu bếp làm canh ngao cho con ăn ấm bụng.”
“Không cần.” Lộ Tinh Minh lãnh đạm như thường, “Ông ta ở bệnh viện nào?”
Vừa dứt lời, bóng dáng ông Lộ đã xuất hiện trước mắt.
Tô Tiệp lúng túng, giọng nói nhàn nhạt giải thích: “Ba con muốn gặp con, cho nên..”
Lộ Tinh Minh thu tầm mắt, không nói lời nào mà lập tức rời đi.
“Đứng lại, mới về nhà lại muốn đi đâu?”
Ông Lộ đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, cả người uy nghiêm, dáng dấp không khác gì Lộ Tinh Minh, gương mặt hình chữ điền nghiêm túc, ánh mắt lạnh lẽo, lúc nhìn anh lộ rõ vẻ chán ghét.
“Nghe nói thành tích lại đi xuống, sao không học tập cho giỏi như em trai mày đi?”
“Với đức hạnh bây giờ của mày thì sau này có tiền đồ gì?”
“Mấy tháng không về, bây giờ cứng cánh muốn tự mình bay rồi đúng không!”
Ông Lộ trách mắng không cho Lộ Tinh Minh một cơ hội chống đỡ.
Mặt Lộ Tinh Minh không biểu tình, những lời này từ nhỏ anh đã nghe trăm nghìn lần, nội tâm không còn gợn sóng nữa.
“Không thể, không có, đúng.”
Năm chữ trả lời dứt khoát ba vấn đề kia. Ngay sau đó, Lộ Tinh Minh vòng qua ông đi lên lầu.
Ông Lộ sợ run lên, hơi thở không ổn định, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày được, mày dám dùng thái độ này đối với tao. Nuôi mày còn không bằng nuôi một con chó, đáng lẽ nên cho mày chết đuối cùng mẹ mày thì hơn!”
Tô Tiệp choáng váng: “Sao ông lại nói những lời như vậy, tiểu Minh nghe được sẽ đau lòng, ông tỉnh táo lại đi, lâu lắm con nó mới trở về, đừng làm nó buồn.”
Lộ Tinh Minh dừng bước, môi nhếch lên.
Ông Lộ đưa lưng về phía anh, Tô Tiệp một bên an ủi.
Anh có thể tưởng tượng được vẻ mặt của ba mình khi nói những lời này, nhất định là gò má, lỗ tai lay động, gương mặt dữ tợn, hận đến mức không thể lột da rút gân anh, ăn tươi nuốt sống, đáng tiếc cái thân phận ba con này đã kiềm hãm ông lại, chỉ có thể nguyền rủa trong lòng.
Lộ Tinh Minh cụp mắt, mi mắt nhàn nhạt.
Anh không biết có phải mỗi người ba sẽ yêu thương con mình vô điều kiện hay không, nhưng ba anh chắc chắn là không phải.
Ông Lộ vô cùng căm ghét mẹ anh, cho đến một ngày, người mẹ đáng thương của anh không chịu cảnh lạnh lùng, bạo lực mỗi ngày được nữa, vì vậy, một đêm nọ mang anh đi nhảy sông.
Đêm đó chỉ có anh được cứu sống.
Trong đám người hỗn lọan ấy, chỉ có ông Lộ là vẻ mặt lạnh lùng vô tâm.
Ngày đó trở đi, Lộ Tinh Minh biết mình là một đứa mồ côi.
— Một đứa con trai không ai muốn.