BÉ CƯNG, TÓC GIẢ CỦA EM RỚT RỒI

Có Hàn Lệ yểm trợ, Vân Tri trực tiếp ở lại bệnh viện.

Ông Lý vẫn chưa tỉnh lại, trên người là chi chít các ống tiêm lớn nhỏ, giống như ông không cảm nhận được nỗi đau cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, hai mắt nhắm chặt, hơi thở yếu ớt.

Vân Tri lẳng lặng ngồi trước giường bệnh, nghe tiếng máy móc phát ra tiếng động, đột nhiên cô cảm thấy những người già thật đáng thương.

Cô rũ mắt, ngón tay trắng nõn chậm rãi nắm tay ông.

Ông Lý gầy đi rất nhiều, da thịt khô khốc bao xương, không có lực.

Cô lại không nhịn được mà nhớ tới sư phụ.

Nếu như mỗi năm cô không ở lại chùa, sư phụ ở trong chùa sâu trên núi có phải cũng giống như ông Lý không, tự mình nấu cơm, một mình ăn tết, bị bệnh cũng không có người chăm sóc.

“Vân Tri…”

Trong hoảng hốt, giọng nói yếu ớt của ông cụ vang lên bên tai.

Cô ngước mắt: “Ông tỉnh rồi ạ?”

Ông Lý ừ một tiếng, thấy ngoài cửa sổ đen thui, chắc hẳn thời gian đã trôi qua lâu rồi.

Ông nhìn Vân Tri.

Mắt cô vừa đỏ vừa sưng vì mới khóc, môi khô ráp, cổ tay băng vải khiến ông Lý nhìn chằm chằm một hồi.

“Lại làm phiền con rồi.”

Qua rất lâu, ông Lý mới yếu ớt nói một câu như vậy.

Chóp mũi Vân Tri nóng lên, lắc đầu: “Lộ Tinh Minh đã sắp xếp người chăm sóc mới cho ông rồi, Tắc Ông, Thất Mã cũng có người chăm sóc. Còn nữa, tụi con đã báo cảnh sát rồi, họ nói sẽ nhanh chóng xử lý.”

“Vì chân ông không cử động được, nếu không cũng sẽ không làm phiền các con như vậy đâu. Dù sao ông cũng đã già rồi, không còn bao lâu…” Ông Lý thở dài, vẻ mặt lộ ra mấy phần mệt mỏi.

Cả đời người ông Lý không thích nhất việc làm phiền người khác, mọi việc có thể tự giải quyết thì không muốn tìm đến người khác, nếu không giải quyết được cũng phải tự nghĩ ra cách. Cho đến khi con trai qua đời, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, gục ngã không bao giờ đứng lên được.

Rõ ràng cả đời ông chưa làm phiền người khác, nhưng đến già lại trở thành một nỗi phiền phức nhất.

“Vân Tri, tay con đau không?”

“Không đau ạ.” Vân Tri lưu loát trả lời, “Không hề đau chút nào cả. Ông nghỉ ngơi cho khỏe đi, tụi con đã liên hệ với con trai ông rồi, ông ngủ thêm một giấc đi, tỉnh dậy là có thể gặp rồi ạ.”

Nghe thấy được gặp con trai, ông Lý an tâm nhắm mắt, rất nhanh lại lâm vào giấc ngủ.

Hôm sau.

Con trai nhỏ ông Lý dắt cả nhà đến bệnh viện, đồng thời cảnh sát cũng đã điều tra ra thông tin của người chăm sóc kia.

Tên bà ta là Lý Bảo Trinh, ông Lý cũng không phải là người duy nhất bị bà ta hại, Lý Bảo Trinh đã lấy thân phận người chăm sóc được một năm nay để hành hạ ông, lừa lấy tiền. Phần lớn người bị lừa là những người không có vợ hoặc vợ mất, sau khi lừa hết tiền, bà ta nhanh chóng đổi tên đến thành phố khác, ngay cả công chứng cũng là giả.

Lý Bảo Trinh dựa vào một cái công chứng giả mà làm bậy, cho đến hôm qua khi gặp Vân Tri mới bị lật tẩy.

Trên đùi Lý Bảo Trinh bị Thất Mã cắn mất nửa đùi, sau khi chữa trị hôm qua, hôm nay bà ta đã khôi phục tinh thần, bây giờ đang chửi đổng ở trong phòng bệnh.

“Con nhỏ đó ra lệnh cho con chó cắn tôi, tôi muốn tìm luật sư! Tôi muốn gọi cánh báo chí! Muốn tố cáo nó!”

“Tiền thuốc thang với tiền tổn thất tinh thần thì sao? Tính thế nào!”

“Chó dữ cắn người các người có quan tâm không hả! Có công lý không!”

Một tiếng càng cao vút, làm cảnh sát phiền hà, ngẩng đầu quát to: “Im miệng! Bà cầm hung khí tổn thương người ta trước còn dám ý kiến chó bảo vệ chủ?”

Lý Bảo Trinh sửng sốt, sau đó lại sống chết kêu gào.

Cảnh sát cau mày, khép quyển sổ lại đi ra phòng bệnh.

Thấy cảnh sát đi ra, Vân Tri đang ngồi trên ghế ngoài hành lang lập tức đứng dậy, nắm lấy tay Lộ Tinh Minh, hồi hộp nhìn anh.

“Cô bé đừng sợ.” Cảnh sát thấy cô căng thẳng nên trấn an, “Chờ bà ta xuất viện sẽ bị trừng phạt. Nhưng mà cũng phải nhắc nhở hai đứa một chút, con chó kia cắn thương thật thì đối phương truy cứu cũng sẽ phiền phức, hay là hai đứa thu xếp ổn thỏa thích đáng cho con chó, đừng nuôi ở thành phố nữa.”

Lý Bảo Trinh kêu gào bên trong nửa ngày, đương nhiên Vân Tri nghe được.

Cô sửng sốt.

Cuối cùng giơ cánh tay bị thương lên, giọng cố chấp: “Bà ta cũng cắn cháu mà, tại sao lại không nói bà ta, đừng để bà ta ở thành phố này hại người nữa.”

Cô hoàn toàn giống một đứa trẻ nít đang giận lẩy.

Cảnh sát cười: “Đúng nhỉ, vậy chúng ta nên cho bà ta vào tù ở ngoại ô để không hại người.”

Vân Tri chẹp miệng, buồn rầu cuối đầu xuống.

Cảnh sát nhanh chóng rời đi, Vân Tri đứng ngây ngốc ở cửa không động đậy.”

“Không tới thăm ông Lý sao?”

Vân Tri hoảng hốt, “Không phải Tắc Ông, Thất Mã không được ở bên ông…”

Xảy ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn tiểu khu cũng đã biết hết.

Bởi vì một người nào đó nuôi chó không cẩn thận nên đã làm rất nhiều người không thích chó, đừng nói Tắc Ông, Thất Mã còn là hai con chó lớn, dù hôm nay cắn người để bảo vệ chủ, nhưng lại bị coi là chó dữ, hàng xóm không đồng ý, chủ tiểu khu cũng không để bọn họ nuôi chúng nữa.

Nếu hai con chó không thể ở bên cạnh ông thì có thể đi đâu nữa?

Vân Tri cau mày, cắn chặt môi, đỉnh đầu là một đám mây buồn rầu.

“Đi thôi.”

Trán cô đột nhiên bị búng một cái.

Vân Tri ngước đầu.

Lộ Tinh Minh cắm hai tay vào túi đi ở phía trước, chậm rãi nói: “Đi thăm ông.”

Vân Tri hít sâu, tạm thời bỏ những ưu tư ngổn ngang kia, chậm rãi đi theo sau anh.

Trong phòng bệnh, trạng thái ông Lý đã tốt hơn.

Ông dựa vào gối, mặt tươi cười nghe cháu trai kể chuyện, ánh mắt tự hào nhìn cháu trai quý.

Vân Tri chưa bao giờ thấy ông như vậy.

Cô đứng ở cửa không đi vào, yên lặng nhìn một cảnh hạnh phúc bên trong.

Có lẽ đối với những người già mà nói, không có gì quan trọng hơn có người nhà bầu bạn lúc tuổi già.

Bình luận

Truyện đang đọc