BỆNH CHIẾM HỮU

Editor: sellsell2610

Trần Trì nhíu mi, nhàn nhạt nói: "Tô Nhiễm giúp tôi xử lý vết thương 3 năm."

"Tôi chỉ thích một mình cậu."

Thời Ôn hoảng loạn.

Vậy đời trước thì sao?

Mặc kệ đời trước vì lý do gì mà cậu lại thích Thời Noãn, nhưng ít nhất đời này, cô đã thành công, không để cho Trần Trì thích Thời Noãn.

Chỉ là, người cậu thích bây giờ lại là cô.

Nếu như cô cự tuyệt, cậu sẽ từ bỏ sao?

Thời Ôn: "Nếu tôi từ chối cậu?"

Trần Trì mặt không biểu tình: "Không quan trọng."

"Thích cậu là việc của tôi."

Miếng bông vừa được Thời Ôn cầm lên lại một lần nữa rơi xuống, cô chớp chớp mắt.

Không nghe lầm chứ?

Cô nhớ lại một chút, trừ ngày hôm đó ở hành lang, tính chiếm hữu khiến cậu mất khống chế, thì Thời Ôn chưa từng thấy qua cậu có biểu hiện của một thiếu niên bất lương cùng tàn bạo bao giờ.

Hiện tại tính chiếm hữu của cậu cũng không mãnh liệt tới mức muốn giam cầm cô. Dựa theo tác phong của cậu ở đời trước, bởi vì Thời Noãn cùng người khác mập mờ mà cậu đã cho nổ trường học.

Xem ra, kì thật bây giờ cậu cũng không quá thích cô. Cậu không vui khi thấy cô cười với Nhậm Xích, bởi vì người kia luôn tìm cách đối phó với cậu.

Vì thế, đem tình cảm mới chớm của cậu bóp chết từ trong nôi, có lẽ tất cả mọi chuyện sẽ quay trở lại với đúng quỹ đạo vốn có của nó.

Thời Ôn tự bổ não xong, sau đó nhẹ nhàng thở ra.

Trần Trì đem tất cả biểu tình của cô thu vào đáy mắt, thấy vẻ mặt cô nhẹ nhàng, bàn tay đang nắm chặt đá vụn mới buông lỏng ra.

*

Nữ sinh theo đuổi Trần Trì dạo gần đây biết thêm một tin tức - Trần Trì có bạn gái.

Dần dần lời đồn đã lan khắp trường.

Nhị ban hóa học lão sư biết Trần Trì chính là nhân vật chính trong lời đồn liền không giữ nổi bình tĩnh.

Vì thế ông liền tìm đến chủ nhiệm của nhị ban, chính là Ngô Đông. Ngô Đông cũng là hóa học lão sư, vừa nghe cũng nóng nảy. Trần Trì chính là học sinh chuyển trường có kết quả thi khoa học tự nhiên vô cùng tốt, tương lai đáng mong chờ. Vì vậy, trực tiếp tới lớp gọi Trần Trì đến văn phòng.

Ngô Đông chưa từng trải qua việc này, không biết nên mở miệng thế nào, nhị ban hóa học lão sư Vương Thuỵ lại là người có kinh nghiệm.

"Trần Trì. Gần đây trong trường học có lời đồn nói em có bạn gái. Có phải đấy là sự thật không?"

Trần Trì thờ ơ: "Không phải."

Vương Thuỵ: "Vậy tại sao mọi người đều nói em có bạn gái?"

Trần Trì ngáp một cái: "Có nữ sinh tìm em thổ lộ, nên tùy tiện lấy cớ."

Vương Thuỵ minh bạch: "À! Hóa ra là vậy."

Ngô Đông cũng nhẹ nhàng thở ra.

Vương Thuỵ cảm thấy lúc này chính là cơ hội tốt để nói vài lời khuyên răn cậu: "Trần Trì này, tình yêu cấp ba không đáng tin cậy. Hiện tại quan trọng nhất chính là việc học, em phải nhớ kĩ..."

"Lão sư, em có thể về lớp chưa?"

Trần Trì lạnh nhạt cắt ngang.

Những lời Vương Thuỵ muốn nói liền nghẹn ở cổ.

Trần Trì tiếp tục: "Em phải đi về làm hóa học."

Vương Thuỵ cùng Ngô Đông vừa nghe, liền không dám chậm trễ cậu: "Đi đi, không lãng phí thời gian học tập của em."

Trần Trì đầu cũng không quay lại, xoay người rời khỏi văn phòng.

Cả lớp thấy cậu trở về liền yên tĩnh, sau đó lại bắt đầu châu đầu ghé tai bàn tán.

Trần Trì cũng không thèm liếc nhìn mọi người một cái, về tới chỗ liền bò ra bàn ngủ.

"Vậy Trần Trì thật sự có bạn gái?"

"Đó không phải thật chứ?"

"Oa, có chút hâm mộ nha. Không biết nữ sinh đó thế nào, có xinh đẹp không nhỉ?"

"Này, biểu tình của cậu giống như không phải thực hâm mộ. Là ghen tị à?"

"Cậu không ghen tị sao? Hừ!"

"Thật ra mình cảm thấy chuyện đó là giả. Chỉ là cậu ấy tùy tiện lấy cớ để từ chối thôi."

"Mình cũng cảm thấy như vậy. Trần Trì tính cách rất lạnh nhạt, cũng không hẳn là cao lãnh, mà là loại người không có thất tình lục dục."

"Mình nói cho các cậu nghe. Mỗi lần mình đi qua cậu ấy, mắt Trần Trì lúc nào cũng nhìn thẳng, cảm thấy trong mắt cậu ấy không chứa bất kì ai cả. Bình thường tuy chúng mình hay chạm mặt thoáng qua, nhưng cậu ấy lại đem cho mình cảm giác, đó là mình bị làm lơ, căn bản là không có cảm giác tồn tại."

"Mình cũng có cảm giác này."

"Mình cũng vậy..."

Thanh âm mọi người nhỏ vụn bàn luận, chữ đực chữ cái rơi vào tai Thời Ôn, khiến cô trong lòng không yên.

Chỉ là, mọi người nói không phải có chút quá khoa trương sao?

Bình luận

Truyện đang đọc