BỆNH CHIẾM HỮU

Edit by Sel

Beta: Ree

Việc này cùng việc cô có chán ghét cậu hay không có liên quan sao?

Thời Ôn lập tức phủ nhận: "Không có, tôi không có chán ghét cậu."

Tuy rằng đời trước cô rất hận cậu, nhưng bây giờ cô chỉ muốn giúp đỡ cậu, nếu còn chán ghét sao cô có thể cam tâm tình nguyện giúp cậu sống tốt hơn chứ?

Hơn nữa, với hoàn cảnh bây giờ của cậu, cô muốn chán ghét cũng không chán ghét nổi.

Trần Trì: "..."

Thời Ôn cảm thấy cậu vẫn chưa tin, vẫn luôn cho rằng cô chán ghét cậu.

"Tôi không ghét cậu." Thời Ôn lặp lại lần nữa, ngữ khí thập phần nghiêm túc.

Cậu vùi đầu uống sữa chua, cũng không biết là nghe vào hay không.

Di động đổ chuông, là mẹ Thời gọi.

"Tiểu Ôn, việc ở trường đã giải quyết xong chưa?" Giọng mẹ Thời tràn ngập lo lắng.

Thời Ôn: "Xong rồi ạ, con đang chuẩn bị về nhà."

"Trời đã tối rồi, để mẹ tới đón con."

Cô nhìn Trần Trì, phát hiện cậu cũng đang nhìn mình: "Không cần đâu ạ."

"Lần sau nếu có việc ở trường, con phải để Tiểu Noãn ở lại cùng." Mẹ Thời nói xong, lại nhịn không được trách mắng Thời Noãn đứng bên cạnh.

Thời Ôn nghe vậy lập tức giải thích: "Là con bảo chị ấy về trước, bụng chị ấy không thoải mái. Thời Noãn lúc đầu cũng muốn ở lại cùng con nhưng con không đồng ý."

Mẹ Thời hừ lạnh một tiếng: "Con đừng bao che cho nó. Con chưa về mà nó đã ầm ĩ đòi ăn cơm. Đau bụng cái gì chứ?"

Thời Ôn:...

Nghe điện thoại xong, Thời Ôn ấp úng nhìn Trần Trì, nhưng cô chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy cậu nói:

"Cậu phải về sao?"

Hình như...cậu không có tức giận?

Thời Ôn chớp chớp mắt: "Ừ. Trời cũng tối rồi."

Trần Trì từ trên sofa đứng lên: "Để tôi đưa cậu về."

"Không cần." Thời Ôn nhịn không được cười: "Chân cậu không phải đang bị sao? Mau nghỉ ngơi cho tốt đi."

Trần Trì không nói nữa.

Ra tới cửa, Thời Ôn nhìn cậu, vẫy tay: "Được rồi, mau vào nghỉ đi. Ngủ ngon, mai gặp lại."

Cửa thang máy khép lại, từng con số bắt đầu nhảy lên, đợi thang máy đến tầng 17, Trần Trì liền ấn nút thang máy.

Một cái thang máy khác nhanh chóng được mở ra.

Cậu cất bước đi vào trong, chân nhìn không ra dấu hiệu bị thương.

Gió mùa hè lồng lộng mát mẻ, nữ sinh phía trước buộc tóc đuôi ngựa gọn gàng, áo sơ mi trắng cùng váy đen phác hoạ thân hình mảnh mai cân đối. Dưới cây ngô đồng, bước chân của cô nhẹ nhàng uyển chuyển.

Trần Trì đột nhiên nghĩ tới lúc ở rừng cây nhỏ, sợi tóc của cô lướt qua chóp mũi của mình, ánh mắt liền thâm trầm.

Mãi cho tới khi Thời Ôn bước lên xe bus, cậu mới rời đi.

Sắc trời tối tăm, đèn đường cũng không có bật. Chung cư ban ngày sáng sủa sạch sẽ, bây giờ lại vô cùng trống vắng ảm đạm. Căn phòng to như vậy, đồ đạc lạnh lẽo, không khí tĩnh mịch, lại chỉ có một mình cậu.

Trần Trì nằm trên sofa, cả đầu vùi vào gối ôm, bắt đầu mê man.

Vẫn là trong cái động đen ngòm kia, nước chảy dầm dề, không khí áp lực, không hề tồn tại sự sống.

Bên ngoài truyền tới tiếng chuông cửa.

Trần Trì chậm rãi mở mắt ra, bên ngoài cửa sổ sát đất là một mảnh tối tăm, không khí cũng vô cùng lạnh lẽo.

Đứng ngoài cửa là một nhân viên giao cơm hộp, khác với Trần Trì, người nhân viên mồ hôi đầy đầu, sắc mặt ửng đỏ, duỗi tay đưa cơm hộp cho Trần Trì.

"Thật xin lỗi quý khách, trên đường gặp phải vài sự cố nhỏ nên mới tới chậm, thật xin lỗi."

Trần Trì hờ hững, nhìn chằm chằm người đưa cơm hộp nói: "Tôi không có gọi cơm."

Nhân viên giao cơm hộp sửng sốt một chút: "Hả?" rồi lại nhìn hoá đơn "Đúng là đưa tới đây mà. Là một nữ sinh đặt."

Trần Trì ngẩn ra.

"Này chính xác là giao tới đây. Ngại quá tôi còn phải đi giao cơm hộp nữa. Cậu mau cầm lấy đi."

Trần Trì ngây ngốc nhận lấy.

Hộp cơm được đóng gói rất tinh xảo, không nhìn ra bên trong có gì. Cậu cứ thất thần nhìn chằm chằm hộp cơm, đứng ở cửa hồi lâu cũng chưa vào nhà.

Từ thang máy truyền đến âm thanh nói chuyện ồn ào.

Một nhà ba người vừa tản bộ về, bước ra khỏi thang máy. Trong tay bé trai cầm một quả bóng cao su, say mê thưởng thức. Không chú ý một chút làm quả bóng trượt khỏi tay.

"Bang---" một tiếng vang lớn.

Trên mặt đất vương vãi đầy cháo vẫn còn nghi ngút khói, mùi thơm toả ra khắp hành lang.

Bình luận

Truyện đang đọc