BỆNH CHIẾM HỮU

Editor + beta: Sel

Trần Trì mở túi nilon ra, đem hai khối bánh đường đã bị cô ăn dở mà ăn nốt. Thời Ôn ở bên cạnh nhìn cậu không chớp mắt.

Thật ra lúc cô mua hai khối bánh này thì cảm thấy rất tiếc nếu cậu không được ăn. Bởi vì cậu cũng giống cô, rất thích ăn đồ ngọt.

Lần đó lúc mới sống lại, cô đưa cho cậu rất nhiều thuốc hạ sốt nhưng cậu lại không chịu uống, về sau cô nghĩ lại có lẽ do cậu sợ đắng.

Một Trần Trì không thích đắng, thích đồ ngọt, thích uống sữa đậu nành sao có thể hắc hóa chứ?

Thời Ôn nhếch khóe miệng, vươn tay cầm lấy một tay rảnh rỗi của cậu.

Cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp, Trần Trì hơi khựng lại, sau đó trở tay nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

Thời Ôn cùng Trần Trì đi dạo nửa giờ, thấy sắp tới thời giần Thời Noãn quy định, cô có chút tiếc nuối.

Ở thời điểm trong lòng còn lưu luyến không rời, Thời Ôn nhìn thấy phía sau của Trần Trì có một cửa hàng bán đậu hủ thối. Cửa tiệm treo một cái biển bằng gỗ, dùng bút lông để viết:

[Đậu hủ thối gia truyền]

Mắt Thời Ôn sáng lên, cũng không thèm cầm tay cậu mà cứ thế chạy qua.

Trần Trì nhìn lòng bàn tay vắng vẻ, lại nhìn tới nữ sinh vô tâm vô phổi xoay người chạy đi...

"..."

Trong quán cũng chỉ có mấy cái bàn nhưng vệ sinh quán lại vô cùng sạch sẽ thoáng mát.

Thời Ôn nhìn Trần Trì, vẫy vẫy tay:

"Chúng ta ngồi ở đây đi."

Hai người gọi một phần đậu hủ thối kinh điển.

Trong lúc chờ đợi, bên cạnh lại có người ngồi xuống. Là một người phụ nữ thời thượng, trang điểm theo phong cách Âu Mỹ, mặc áo lộ eo cùng quần short ngắn, một chút cũng không hợp với nơi cổ trấn này.

Thời Ôn cùn không nhìn cô ta nhiều, chỉ là cảm thấy mình bị mùi nước hoa nồng đậm của người phụ nữ này làm sặc.

Cô không nhịn được "khụ" một tiếng.

Thời Ôn rút một tờ khăn giấy xoa xoa cái mũi, phát hiện khăn giấy có thể giúp mùi nước hoa không xông vào khoang mũi của cô, vì vậy cô cũng không bỏ xuống.

Lúc Thời Ôn muốn hắt xì cái thứ hai, bỗng nhiên người ngồi bên cạnh lại hỏi một câu:

"Nước hoa của ai vậy?"

Mi mắt Trần Trì hơi nâng, mặt mày so với khi nãy nhiều hơn vài phần buồn ngủ, tay tùy ý chống cằm, ngữ khí nhàn nhạt giống như là thuận miệng hỏi.

Nữ nhân tầm mắt từ trong di động chuyển qua, nhìn thấy người hỏi ánh mắt liền sáng lên.

Cô ta vốn dĩ không muốn đến cái cửa hàng tồi tàn này, chỉ là lí đãng nhìn thấy bên trong có một đại soái ca mới nguyện ý đi vào. Ngay từ đầu cô ta còn tưởng nữ sinh bên cạnh là bạn gái cậu, trong lòng liền âm thầm mắng cậu ánh mắt không tốt, lại đi thích loại người thẳng như cây trúc như vậy.

Nữ nhân vuốt ve mấy lọn tóc, liếc mắt, tự cảm thấy mình cmn thật là câu nhân:

"Cũng không đắt lắm, chỉ có hơn một ngàn thôi à!"

Trần Trì: "Đúng là không đắt. Nhưng mùi còn nặng hơn cả mùi đậu hủ thối."

Mọi người xung quanh đều bật cười.

Sắc mặt cô ta liền biến đổi: "Cậu nói vậy là có ý gì?"

Không biết là đứa nhỏ nghịch ngợm nhà ai, bi ba bi bô nói:

"Bác gái này không chỉ có xấu mà còn hư. Đậu hũ càng thối thì là đậu hũ chính tông, nước hoa của bác còn thối hơn cả đậu hũ thối, nghĩa là bác rất thối rất thối.

.."

Chứng kiến cả quá trình Thời Ôn rốt cuộc không biết nên bày ra phản ứng gì.

Chỉ là cảm thấy đứa nhỏ này lớn lên sẽ liều mạng không khác gì Trần Trì.

Nữ nhân kia tức giận rời đi.

Thời Ôn buông khăn giấy xuống, tức khắc liền cảm thấy không khí thật trong lành.

"Cô thấy hai đứa còn nhỏ, có phải đang yêu sớm không?"

Có người hỏi. Thời Ôn nhìn qua, là mẹ của đứa bé vừa rồi.

Trần Trì uống một chút nước, không nhìn người phụ nữ, nhàn nhạt nói: "Yêu sớm cũng khá tiện."

Thời Ôn không biết tiếp theo cậu sẽ nói ra những lời kinh hãi thế tục gì, vội kéo lấy cánh tay của cậu.

Người phụ nữ cảm thấy rất hứng thú, lần đầu tiên nghe được lời biện giải như vậy về chuyện yêu sớm:

"Ồ! Tại sao?"

Trần Trì liếc người phụ nữ một cái, môi mỏng giật giật, không cảm xúc nói:

"Không cần lớn tuổi rồi mà vẫn còn mang thai."

Ánh mắt Thời Ôn dời xuống, mới phát hiện người phụ nữ đang mang thai.

Người phụ nữ xấu hổ cười cười, bầu không khí bỗng trở lên vi diệu.

Thời Ôn nhân lúc người phụ nữ nhìn mình mà nhỏ giọng nói xin lỗi.

Cô kéo Trần Trì đứng dậy, sau đó nhờ ông chủ gói lại mang về.

Thời Ôn xách theo túi đậu hủ thối, bất đắc dĩ: "Anh không thể nói chuyện đàng hoàng với người khác được hay sao?"

Không biết Trần Trì như thế mào lại để ý tóc đuôi ngựa của cô, thỉnh thoảng lại duỗi tay đùa nghịch vài cái, nói:

"Em không thấy anh là người chủ động nói chuyện à?"

Thời Ôn bật cười: "Chẳng lẽ em còn phải khen anh?"

Trần Trì gật đầu.

Thời Ôn nói không lại cậu, chán nản lắc đầu.

Cô cầm lấy que xiên bằng gỗ xiên một miếng đậu hủ thối, cắn miếng thứ nhất liền bị kinh diễm. Từ trong ra ngoài, ngay cả nước chấm cũng vô cùng hợp khẩu vị của cô.

Thời Ôn cong mắt, kích động nói với Trần Trì:

"Anh thấy sao? Ngon lắm đúng không ạ?"

Trần Trì lau sạch nước chấm dính trên khóe miệng cô, sau đó liếm ngón tay:

"Ừ. Ngon lắm!"

Thời Ôn bị hành động của cậu l cho hóa đá.

Bình luận

Truyện đang đọc