BỆNH CHIẾM HỮU

Editor: Mary, Sel

Beta: Sel

Một tiếng nói thật nhẹ nhàng lọt vào tai Trần Trì. Tựa như trong ngày hè bỗng dưng thổi tới một cơn gió lạnh, từ tai len lỏi đến đại não, dập tắt đi cảm giác ấm áp, toàn bộ đều rét lạnh như nước đá, làm tâm hồn cậu như chết lặng.

"Em nói cái gì?"

Trần Trì tay chống tường, đứng dậy, tay cứng đờ hỏi.

Thời Ôn nhân cơ hội này từ tay hạ thấp của cậu chui ra, cái gì cũng không nói liền chạy mất.

......

Vương Đình ba lần xoay hướng Thời Ôn để thảo luận đề mục, vừa vặn ba lần nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Trần Trì. Ánh mắt kia rất dọa người, không có bất luận loại cảm xúc gì, thuần túy như một tảng băng.

Cô lặng lẽ viết tờ giấy đẩy tới trước mặt Thời Ôn:

[ hai người các cậu làm sao vậy? ]

Vương Đình không thể chờ đến lúc Thời Ôn trả lời.

Một phút sau, cô lại ném một tờ giấy qua:

[ cậu tan học sớm một chút về nhà đi. ]

Thời Ôn vò nát hai tờ giấy trong tay, đổ mồ hôi, cô thật sự không chịu nổi ánh mắt mạnh mẽ như vậy của cậu.

Tới gần giờ tan học, Thời Ôn bắt đầu thu dọn cặp sách. Tiếng chuông thứ nhất vang lên, trong lớp có rất nhiều học sinh hướng ra ngoài, Thời Ôn đeo cặp sách tính toán theo bọn họ cùng rời đi.

Nhưng cô vừa mới định đứng lên, một cái chân liền đưa tới.

Bên trái là tường, bên phải là chân của cậu, cô chẳng còn đường nào khác.

Thời Ôn nhìn theo cái chân kia đến Trần Trì, mặt cậu không có biểu tình, băng ở đáy mắt hòa tan đi, xếp thành hỏa.

Thời Ôn rũ mắt, "Phiền cậu nhường một chút, tôi phải về nhà."

Trần Trì nhìn bộ dạng lễ phép của cô, châm chọc mà cười rộ lên.

Vương Đình quay lại liền nhìn thấy tình cảnh này, cả kinh che miệng.

"Cậu đang làm cái gì vậy?"

Cô thấp giọng mắng, đứng dậy định đẩy chân Trần Trì ra, giúp Thời Ôn đi, nhưng cô còn chưa đụng đến cậu, đã bị ánh mắt cậu dọa khựng lại.

Trần Trì: "Cút."

Vương Đình bị sắc mặt của cậu dọa, cũng bị câu nói này làm cho chấn kinh. Cô biết Trần Trì kỳ kỳ quái quái nhưng không dễ chọc, nhưng chưa từng gặp qua bộ dạng này của cậu, sắc bén giống như lưỡi dao, còn không có hơi thở người, khiến cho người ta nghĩ đến máu.

Một số bạn học đi từ cửa sau chú ý tới động tĩnh này, lại chỉ nhìn đến Trần Trì vươn chân dài không cho Thời Ôn đi, còn tưởng hai người ở đó chơi trò mập mờ, ghé tai vào nói vài câu liền đi.

Vương Đình liếm liếm môi có chút khô nứt, "Cái kia, bạn học Trần, chúng ta......"

"Cậu đi trước đi." Thời Ôn thanh âm ổn trọng, nhìn cô cười nhẹ.

Lương tâm của Vương Đình như thế nào không có trở ngại, "Không phải chân cậu ấy......"

Thời Ôn lắc đầu, "Không có việc gì, nửa giờ sau mình về liền gọi điện thoại báo cậu."

Vương Đình do dự, còn muốn nói gì lại bị Đỗ Khải Trình lôi đi.

Lớp học dần dần vắng vẻ, Thời Ôn để cặp sách lại lên bàn, ngồi xuống chờ cậu nói chuyện.

Người cuối cùng rời đi.

Trần Trì vẫn không nói lời nào.

Thời Ôn nhìn đồng hồ, chắc Thời Noãn vẫn còn đang đợi cô.

"Có chuyện gì không?"

Trần Trì: "Em còn chưa ôm anh."

Cả người Thời Ôn cứng lại.

Thanh âm của cậu lạnh lạnh, không hề chớp mắt nhìn cô:

"Lúc trước em đã đồng ý với anh, mỗi ngày đều phải ôm một cái."

Thời Ôn nắm chặt tay, nhỏ giọng nói: "Chúng ta chia..."

Còn chưa nói xong, Trần Trì đã đứng bật dậy, động tác nhanh chóng, một tay chống lưng ghế của Thời Ôn, một tay nhéo lấy cằm cô, đem cô bao phủ ở trong không gian nhỏ hẹp.

Hai tròng mắt cậu đỏ tươi, nghiến răng nghiến lợi rít ra một câu:

"Không được nói lại hai chữ đó."

Thời Ôn nhìn thẳng vào mắt cậu, nơi đó mây đen tầng tầng, lệ khí tràn ngập, chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy khiếp sợ.

"Cho nên, đây mới là bộ dáng chân thật của anh đúng không?"

Cô nhẹ nhàng nói, đẩy ra tay đang nhéo lấy cằm của mình, đem bàn học dịch lùi lên phía trước, từ khe hở nhanh chóng chạy đi.

Trần Trì ngơ ngác nhìn cô rời đi.

Cô ngồi đây, hơi ấm còn, cô đi rồi, mộy chút ấm áp cũng không có.

Bình luận

Truyện đang đọc