BỆNH SỦNG

Việc ngồi máy bay đường dài làm cho cơ thể của lão Bố Lãng có chút chịu không nổi. Khi vừa mới vừa xuống máy bay, sắc mặt của ông ta trở nên tái nhợt, nói một câu dặn dò xong, ông ta lập tức trở về phòng của mình. Al và ông vội vàng đi theo ở phía sau, nguyên nhân bởi vì họ phải kiểm tra sức khoẻ lão Bố Lãng một chút.

Uy Lợi nhận không ít sự xem thường từ Giản Chính Dương. Bây giờ, khi ông ta quay trở lại lãnh địa của mình thì tất nhiên là ông ta muốn diễu võ dương oai một phen: “Tôi đói bụng rồi. Quản gia, cho ta lộng điểm ăn tới, thân ái, chúng ta cùng nhau ăn một chút gì sau đó đi nghỉ ngơi đi.”

Mai Lị Á gật đầu, cô ta đi chung với Uy Lợi tiến về phía bàn ăn. “Vâng, thưa ngài.” Quản gật đầu, quan sát hai người Giản Chính Dương bằng ánh mắt dò hỏi.

“Chúng ta đi ăn thức ăn Trung Quốc đi.” Thật ra, Giản Chính Dương chẳng hề khách sáo chút nào cả. Anh há mồm liệt kê những món mà Tiểu Thố thích ăn: “Tôi rất đói bụng, phiền mau lên.”

Đúng là rất có dáng vẻ chủ nhân. Dáng vẻ bỏ qua tới xem của Chính Dương có thể khiến quản gia xem trọng, còn đầu bếp của gia tộc đều chuẩn bị đầy đủ hết. Tuy rằng bình thường có tương đối ít người dùng thức ăn Trung Quốc, nhưng đầu bếp nấu ẩm thực Trung Quốc vẫn có.

Chờ quản gia rời đi, Giản Chính Dương kéo Tiểu Thố tiến đến bàn ăn ngồi xuống. Bàn ăn rất dài, những buổi yến tiệc của cung đình Châu Âu thời cổ đại trường sử dụng bàn ăn dài bất tận như thế. Uy Lợi và Mai Lị Á ngồi mỗi người ở một đầu, ở giữa đặt một bình hoa thật lớn đến nỗi đối phương chẳng thể nhìn thấy nhau. Động tác của người hầu thật sự rất nhanh, trong chốc lát họ đã mang rượu vang đỏ ra. Hai người chan chứa ẩn tình cùng nhau uống rượu. Cả nhà ăn chỉ có một cái bàn ăn như thế, Uy Lợi và Mai Lị Á ngồi đối diện nhau như thể hiện rõ rằng không muốn để người khác xen vào. Giản Chính Dương cũng mặc kệ, anh kéo Tiểu Thố đến ngồi ở giữa bàn ăn. Bọn họ phát hiện mình trùng hợp ngồi ở vị trí đặt bình hoa, vì thế nên anh duỗi tay dời bình hoa đi. Động tác của anh làm cho Uy Lợi và Mai Lị Á đều hóa đá trong nháy mắt.

Trong giây phút đầu tiên hồi thần, Mai Lị Á cảm thấy hai người kia thật sự chính là đồ nhà quê.

Còn Uy Lợi lại có cảm giác thẹn quá hóa giận: “Haiz, con không nhìn thấy chúng ta đang bắt đầu thưởng thức bữa sáng lãng mạn dưới ánh nến hay sao?

Dáng vẻ đang xen vào quấy rầy chúng ta của con là rất không đúng, không biết sao?”

“Ông nói đúng, là ai đã làm tôi là một đứa trẻ có mẹ sinh không cha dạy cơ chứ.” Giản Chính Dương rất bình tĩnh đáp.

“Con…” Uy Lợi bị nghẹn lại.

Vốn tiếng Trung của Mai Lị Á thật sự rất hạn chế, có đôi khi cô ta hiểu nghĩa của vài câu nói một cách hoàn chỉnh bởi vì Uy Lợi thích người phụ nữ mang nhiều nét Á Đông mà cụ thể là Trung Quốc. Lúc này, cô ta chỉ mới đi học tiếng Trung được vài ngày thôi. Cô ta không nghe hiểu được đoạn đối thoại giữa Giản Chính Dương và Uy Lợi mà chỉ có thể quan sát biểu cảm mà nhận ra Uy Lợi bị Giản Chính Dương chọc tức đến mức ông ta muốn quăng đồ mà thôi. “Ba mặc kệ…” Sau khi bị lời nói của Giản Chính Dương ngăn chặn mất lý lẽ để phản bác, Uy Lợi bắt đầu chơi xấu nói: “Cút ngay cho ba. Bây giờ, ba muốn thưởng thức bữa sáng dưới ánh nến, con đến chỗ khác ăn đi.” Bởi vì ông ta nói tiếng Trung, cho nên Tiểu Thố cũng nghe hiểu được những lời Uy Lợi nói. Tức thì, nỗi bất mãn dâng lên trong lòng cô. Chiếc bàn ăn lớn như vậy, nói nãy giờ thì ông ta cứ một hai phải để hai người họ chiếm lấy sử dụng. Thật là tức cười. Nếu ngày cả một chút tình cảm cũng không dành cho Giản Chính Dương thì làm sao ông ta có thể đòi sống đòi chết mà yêu cầu anh trở về nhà để nhận tổ quy tông được cơ chứ?

Cô đang muốn mở miệng thì lại bị Uy Lợi trừng mắt: “Chuyện của tôi, không đến lượt cô xen vào.”

Nếu ông ta trực tiếp mắng Giản Chính Dương, Giản Chính Dương còn có thể bình thản như gió thổi mây trôi mà so chiêu với ông ta, nhưng câu nói này lại dành cho Tiểu Thố. Vậy thì không được, hơi thở của Giản Chính Dương lập tức trở nên lạnh lùng.

Hơi thở lạnh lẽo âm trầm này không phải lần đầu tiên mà ông ta phát hiện ra, Uy Lợi cũng từ từ quen rồi. Rốt cuộc, ngoại trừ hơi thở của anh hơi lạnh lẽo một chút thì Giản Chính Dương cũng chưa từng làm qua chuyện gì gây tổn thương mình. Ông ta cũng không bị dọa sợ giống lần đầu tiên nữa, ngược lại, ông ta còn trừng mắt một cách đúng lý hợp tình:

“Sao? Dù sao thì ông già xấu xa này cũng là ba của con. Trước kia, ba không có quản thúc con. Bây giờ, ba quản con, không được sao?”

“Được.” Bỗng nhiên, hơi thở của Giản Chính Dương thu hồi, anh trở nên dịu dàng đối với Uy Lợi. Không phải, viết sai rồi, phải là nụ cười thật sâu đáp: “Ai bảo ông chính là người góp phần tạo nên con. Ông muốn dùng bữa sáng dưới

ánh nến đúng không? Được, chúng ta không ngồi ở giữa quấy rầy hai người nữa.”

“Như vậy còn được.” Thấy Giản Chính Dương kéo Tiểu Thố đứng lên, Uy Lợi cười đắc ý.

“Vợ, ngồi ở đây đi.” Anh ném ghế dựa sang một bên, để Tiểu Thố ngồi xuống. Đối với đãi ngộ vừa mới trở về thì bọn họ đã phải chịu như vậy, Tiểu Thố rất bất mãn. Cô không chỉ lạnh tâm đối với thái độ của Uy Lợi mà còn đau lòng thay Giản Chính Dương.

“Không sao.” Thấy dáng vẻ này của cô, Giản Chính Dương biết cô đang suy nghĩ cái gì. Anh vỗ vỗ khuôn mặt để cô không cần phải tiếp tục tưởng tượng lung tung: “Anh sẽ không để em chịu uất ức, nhìn chồng nè.” Giọng nói của anh khi cất ra chỉ vừa đủ để mình và Tiểu Thố nghe được, cho nên Uy Lợi chỉ trừng mắt hai người đang thì thầm mà thôi. Suốt cả ngày, hai người này cứ dán lấy nhau mà cũng không hề chê phiền. Hãy chờ xem, chắc chắn là đứa con trai này chưa từng thấy qua rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp khác. Chỉ cần nó nhận tổ quy tông thì đến lúc đó, những cô chiêu thuộc dòng dõi quý tộc sẽ chủ động gặp mặt, chứ không phải là đồ nhà quê như Bạch Tiểu Thố có thể so sánh được. Đến lúc đó, xem nó còn có thể một lòng một dạ đối với Bạch Tiểu Thố không nhé.

“Quản gia, xin hỏi ở đây có cưa không?”

Sau khi sắp xếp cho Tiểu Thố xong, Giản Chính Dương rất khách sáo sử dụng tiếng Anh để hỏi quản gia.

Việc nói tiếng Anh lưu loát thật sự làm cho quản gia nhìn nhận anh bằng một con mắt khác. Là một quản gia cho một gia tộc lớn, nhưng ông ta không chỉ ngừng lại ở việc biết quản gia mà thôi. Chẳng những ông tốt nghiệp đại học danh tiếng mà ông ta còn tinh thông mười thứ tiếng khác nhau, mà tiếng Trung Quốc chính là một loại trong đó. Bởi vậy, trước đây khi trò chuyện với nhau thì ông ta đều sử dụng tiếng Trung. Bỗng nhiên, Giản Chính Dương thốt tiếng Anh khiên ông ta thật sự hơi giật mình.

Có điều, một quản gia chuyên nghiệp ở trong khoảnh khắc tranh cãi của chủ nhà, ông ta chỉ cần giữ thái độ bàng quan là được rồi. Ông ta hơi kinh ngạc một chút, sau đó lập tức trả lời: “Có.”

“Vậy ông lấy cho tôi mượn, tôi cần phải dùng một chút.”

“Vâng.” Dù đang nghi ngờ Giản Chính Dương muốn cưa cái gì, nhưng quản gia vẫn lập tức đi lấy cưa ngay.

Mai Lị Á và Uy Lợi cũng rất kinh ngạc trước thắc mắc rằng Giản Chính Dương muốn lấy cưa để làm gì. Đúng lúc này, món bò bít tết của hai người bọn họ đã

được mang lên. Uy Lợi lập tức bỏ qua Giản Chính Dương mà thưởng thức bữa ăn đầy lãng mạn với Mai Lị Á.

Chưa được vài phút, quản gia đã mang cưa đến. Giản Chính Dương nghiên cứu một lát, sau đó anh mở cưa ra. Tức thì, một tiếng động chói tai vang lên. Uy Lợi bất mãn, ông ta đang muốn la mắng một chút để kiềm chế hành vi của Giản Chính Dương, nhưng ông ta lại phát hiện ra việc anh đang cầm cưa tiến về phía mình…

Mắt thấy Giản Chính Dương cầm cây cưa sắc bén với vẻ mặt lạnh lẽo tiến về phía mình, chân của Uy Lợi không nhịn được mà phát run hỏi: “Con, con, con muốn làm gì? Ba chính là ba của con mà.”

Giản Chính Dương tiến đến trước mặt của Uy Lợi, anh trông thấy dáng vẻ của ông ta thì anh liền hiểu rằng ông ta đang nghĩ gì. Dường như anh đang liếc kẻ ngu ngốc một cái: “Ông cho rằng tôi sẽ giết ông sao? Ngu ngốc.” Cho dù muốn giết thì anh cũng sẽ không hành động ở ngay trước mặt mọi người như thế. Ông ta thật sự cho rằng anh không có não hay sao?

Hơn nữa, Tiểu Thố còn đang mang thai. Anh không có suy nghĩ khi con của Tiểu Thố chưa nói được thì mình đã bị bắt giam rồi.

Khi bị con trai mắng mình là ngu ngốc, Uy Lợi vừa quẫn bách vừa tức giận. Ông ta đang muốn nổi cơn thịnh nộ thì Giản Chính Dương lại cầm cưa đi một nhát xuống cái bàn ăn. Ngay lập tức, điều đó lại làm cho ông ta phải trợn mắt há hốc mồm.

“Á, thượng đế ơi.” Mai Lị Á không thể tin tưởng nhìn Giản Chính Dương. “Trời ơi, loạn mất rồi.” Quản gia cũng khiếp sợ nhìn Giản Chính Dương. Đó chính là gỗ đỏ có niên độ trăm năm, tấm vải dệt thủ công được ông yêu thích nhất được trải ở trên bàn ăn. Nếu ông biết người đàn ông mới đến đã cưa gãy cái bàn ăn thì không biết ông sẽ tức giận đến mức độ nào.

Mà người cung cấp cưa cho anh… Quản gia rùng mình một cái vì vận mệnh bi ai của mình và Giản Chính Dương. Nhưng ông chủ nhà vừa mới đi nghỉ ngơi, bác sĩ thông báo qua rằng không được tùy tiện quấy rầy ông. Bây giờ, ông ta có thể đi tìm ông hay sao?

Dòng điện chạy qua kích hoạt cây cưa tương đối sắc bén sẵn sàng khởi động. Có điều, một lát sau, nó đã xẻ đôi cái bàn ra làm hai. Còn chưa đủ, Giản Chính Dương tiến về phía Mai Lị Á ở bên kia, anh cũng cưa phần thân bàn đó. Vì thế, một cái bàn hình chữ nhật bị chia ra làm ba khúc.

Cũng may phần chân bàn ở bên dưới được thiết kế theo kiểu ba chân, nếu không thì cả hai bên Uy Lợi và Mai Lị Á đều sẽ rơi ngã trên mặt đất khi Giản Chính Dương chém một nhát cưa xuống. Có điều, cho dù là như vậy thì hai chân của

cái bàn cũng không có cách nào chống đỡ được. Vậy nên khi hai người vẫn còn đắm chìm trong loạt hành động mà chưa kịp hoàn hồn, bọn họ chỉ có thể phản xạ ngây ngốc một cách có điều kiện bằng hành động nắm giữ góc bàn để nó không ngã trên mặt đất.

Ngược lại, tuy rằng phần giữa của cái bàn cũng được chế tạo với thiết kế là hai cái chân bàn, nhưng bởi vì chiều dài của cái bàn tương đối dài. Vậy mà bọn họ chẳng cần đỡ lấy mà nó cũng không hề ngã xuống.

“Bây giờ, tôi chia cái bàn này ra làm ba. Chỗ ở giữa là của chúng tôi, còn hai đầu kia là của hai người.” Giản Chính Dương hài lòng nhìn kiệt tác của mình: “Nếu ông cảm thấy việc chúng tôi ngồi ở đây cản trở hai người thì hai người có thể tùy ý dọn cái bàn này.”

Uy Lợi: “…”

Mai Lị Á: “…”

Anh đưa lại chiếc cưa cho quản gia, anh còn rất chân thành nói lời cảm ơn với ông ta: “Phiền ông giúp tôi thúc giục nhà bếp một chút. Tôi hơi đói bụng. Đã ngồi máy bay lâu như vậy, chúng ta còn cần ăn xong rồi nghỉ ngơi nữa.” Trán của quản gia giật giật, ông ta đón nhận cây cưa từ Giản Chính Dương. Dù đã trải qua kích thích quá độ, vậy mà ông ta vẫn bình tĩnh đáp: “Vâng, mời ngài chờ một lát, lập tức sẽ có ngay.”

Giản Chính Dương kéo Tiểu Thố ngồi xuống cái bàn trước mặt thêm một lần nữa, anh thở ra một ngụm ác ý. Cả người anh đều sảng khoái, Tiểu Thố cũng cảm thấy thế. Dáng vẻ của Uy Lợi và Mai Lị Á trông rất hả giận. Giản Chính Dương liệt kê vài món ăn đều là cơm nhà. Các món ăn đó cũng không phải khó làm, mấu chốt là cả một đoạn thời gian dài mà không có người dùng thức ăn do đầu bếp Trung Quốc nấu. Điều này làm cho người đầu bếp dành cả ngày để nghiên cứu ẩm thực Trung Quốc như ông có cảm giác như Thiên Lý Mã khó gặp Bá Nhạc. Khi vừa nghe thấy quản gia thông báo rằng có người Trung Quốc tới đây muốn ăn món ăn Trung Quốc, tức thì nỗi khoe khoang dâng lên trong lòng ông ấy. Ông ấy nhất định phải làm cho đối phương thích ăn món ăn của mình, rồi sau đó mỗi ngày ông ấy có thể nấu món ăn sở trường của mình rồi.

Làm một đầu bếp riêng được mời đến với số lương cao, số lần mà hằng tháng ông ấy phải nấu ăn cho chủ nhân không vượt quá ba lần. Điều này thật sự là làm cho ông ấy cảm thấy nghẹn khuất mà.

Sau khi bị quản gia tới thúc giục, ông ta lập tức đích thân bưng đồ ăn ra. Khi trông thấy gương mặt đậm chất phương Đông của Giản Chính Dương và Tiểu Thố, điều mà ông ấy quan tâm nhất không phải là vì sao mà Giản Chính Dương

lại giống chủ nhân của ngôi nhà này đến như vậy, mà lại là chuyện anh sẽ ở lại đây trong bao lâu.

Thức ăn do đầu bếp tuyển chọn chính là không giống với món ăn bình thường. Tiểu Thố chỉ ăn một miếng thì đã không dừng được đũa. Khi trông thấy cô ăn vui như thế, tất nhiên là Giản Chính Dương cảm thấy thỏa mãn. Anh gật đầu với đầu bếp đang đứng ở bên cạnh nói:

“Ăn rất ngon.”

“Ăn ngon thì anh ăn nhiều hơn một chút. Chuyên môn của tôi là nghiên cứu ẩm thực Trung Quốc. Tôi có thể làm tám món chính khác nhau để anh có thể tiện dùng nhé.”

“Được.”

“Khụ, đầu bếp Điền, ông có thể quay về nhà bếp rồi.” Đối với người tên là đầu bếp Điền này, quản gia cũng rất không biết làm sao. Nhưng ông ta có thể bắc đắc dĩ lý giải rằng ngoại trừ chủ nhà ngẫu nhiên thích ăn thức ăn Trung Quốc, những thế hệ sau này thường đã quen với món ăn phương Tây. Vì vậy, khi ông ấy được mời làm đầu bếp riêng với mức lương cao trong tình huống như vậy thì ông ấy luôn cảm thấy mình lấy lương nhưng lại không làm việc nên cảm thấy hơi có lỗi với chủ nhà. Vậy nên, chỉ cần có người muốn ăn thức ăn Trung Quốc thì muốn ăn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu:

“Ngài và phu nhân tạm thời sẽ ở đây. Sau này, những món ăn của bọn họ sẽ giao cho ông phụ trách.”

Nghe thấy quản gia nói như vậy, đầu bếp Điền lập tức vui sướng, ông ấy chào hỏi với Giản Chính Dương và Tiểu Thố. Ông ấy còn nói rằng bọn họ muốn ăn món gì thì có thể tùy tiện gọi món, ông ấy bảo đảm sẽ làm cho bọn họ hài lòng, sau đó ông ấy mới quay về phòng bếp.

Sau khi Giản Chính Dương và Tiểu Thố ăn cơm xong, bọn họ để quản gia dẫn trở về phòng nghỉ ngơi mà hoàn toàn ném chuyện đã xảy ra qua sau đầu. Nếu họ muốn tiếp tục, vậy thì hãy đến thoải mái, đừng có ai mơ rằng muốn khi dễ bọn họ.

Ở phòng ăn, rốt cuộc thì hai con người đáng thương đã hoá đá lâu qua n lần đã hoàn hồn. Bọn họ buông nhẹ tay, âm thanh “chạm vào” rồi rơi xuống đất rất chói tai khiến cho da đầu của hai người đều tê dại.

Mai Lị Á đứng lên, rất ưu nhã nói: “Đã lâu lắm rồi, em chưa đi thăm mẹ. Em đi thăm mẹ đây. Tối nay, em sẽ không quay về nên không cần chờ em đâu.” Uy Lợi lập tức đứng lên phụ hoạ: “Anh cũng lâu rồi chưa đi thăm hỏi mẹ vợ, anh sẽ đi cùng em.”

Vừa dứt lời, hai người vọt lẹ như bay.

Quản gia sắp xếp ổn thỏa cho hai vợ chồng Giản Chính Dương xong, ông ta quay lại nhà ăn trông thấy mọi thứ đều ngổn ngang như bãi chiến trường, ông ta cười khổ. Sau khi cho người hầu tới dọn dẹp, ông ta vẫn nên đến chỗ của chủ nhà để báo cáo trước thì hơn.

Sau khi lặng lẽ tiến về căn phòng của lão Bố Lãng, ông ta thò đầu vào trong phòng thì phát hiện ra rằng lão Bố Lãng đã ngủ, ở trên tay ông ta còn đang ghim kim truyền nước biển. Ông ta bất đắc dĩ thở dài một hơi, cơ thể của ông lão chủ nhà suy yếu như vậy. Bản thân ông ta đảm nhận vai trò là một quản gia, chẳng những ông ta không hề hoàn thành trách nhiệm của mình, mà ngược lại ông ta còn sơ sẩy để cho người khác phá hủy gỗ đỏ có niên thọ trăm năm mà ông ta thích nhất nữa. Thật sự rất có lỗi với ông ta mà.

Phòng của lão Bố Lãng rất lớn, bác sĩ Lạc Khắc đang truyền nước cho lão Bố Lãng. Bản thân ông đang chuẩn bị về phòng để nghỉ ngơi một chút. Khi vừa ra ngoài thì ông đã nhìn thấy người quản gia vẫn luôn bình tĩnh trước sau như một nay lại lộ ra biểu cảm lo lắng, tức thì ông liền tò mò hỏi:

“Quản gia, sao vậy?”

Quản gia quan sát lão Bố Lãng đang ngủ ngon lành, nói chung là ông ta quyết định để ông nghỉ ngơi trước rồi báo cáo sau. Ông ta bất đắc dĩ nhìn Locker một cái rồi nói: “Ông đi xem cùng với tôi đi.”

Cái bàn bị chia tách ra làm ba khúc xuất hiện ở trước mặt Lạc Khắc. Tuy rằng bác sĩ có nguồn tri thức dồi dào nhưng ông ấy cũng có một cảm giác sét đang cuồn cuộn đánh xuống người mình. Đây chính là cái bàn gỗ đỏ mà lão Bố Lãng thích nhất:

“Đây, đây, đây là do ai làm?”

Đáng giận, là ai dám phá hư nó, bác sĩ rất tức giận.

“Haiz… Là ngài mới đến…” Quản gia kể lại chuyện đã xảy ra. “Ặc… Không nhận ra rằng anh ta còn có năng lực phá hoại như vậy nha.” Bác sĩ sờ sờ bộ râu của mình nói tiếp: “Được rồi, chuyện này, chờ sau khi ngài ấy tỉnh giấc, tôi sẽ kiểm tra qua cơ thể của ngài ấy, nếu mọi thứ đều ổn thì hãy nói cho ngài ấy biết. Chỉ sợ rằng chuyện này sẽ chọc ngài ấy tức chết, không thể trực tiếp kích thích đến ngài ấy được.”

“Vâng.” Nhận được những lời này của bác sĩ, quản gia đã biết nên làm như thế nào.

“Bọn họ đang ở đâu?”

“Họ đang nghỉ ngơi ạ.”

“Thật là người không biết vô vị mà. Tôi cũng phải đi nghỉ ngơi, để sau rồi nói tiếp vậy.”

“Vâng.”

Quản gia không có chờ đến khi lão Bố Lãng tỉnh lại để báo cáo chuyện này. Sáng sớm khi con trai của ông ta tối qua đi đã trở về, cũng chính là ông của Giản Chính Dương trở về nhìn thấy cái bàn bằng gỗ đỏ bị cưa ra làm ba khúc, tức thì ông ta kinh ngạc và hỏi là ai làm.

Sau khi biết được đó chính là kiệt tác của Giản Chính Dương, ông ta nổi cơn thịnh nộ lập tức phải đi tìm Giản Chính Dương để tính sổ.

Giản Chính Dương và Tiểu Thố đang ôm nhau ngủ bị tiếng động ở ngoài cửa đánh thức. Giản Chính Dương trợn mắt, thật sự là không để cho người khác sống yên ổn chút nào mà. Trong mắt anh hiện lên một ánh sáng lạnh lẽo, anh để Tiểu Thố tiếp tục ngủ ở trong phòng, còn mình thì đi ra ngoài quan sát. Sau khi mặc xong quần áo, anh mở cửa phòng ra, quản gia đang khuyên can để Á Sắt không đi tìm Giản Chính Dương gây sự. Tất cả nên chờ sau khi lão Bố Lãng tỉnh lại thì mới báo cáo. Đáng tiếc là Á Sắt không dễ đuổi đi như vậy. Ông ta phải dạy dỗ cái tên nhóc không biết trời cao đất dày này mới được: “Tôi sẽ làm cho thằng nhóc đó biết rằng khi quay trở lại gia tộc Bố Lãng chúng ta thì cái gì gọi là lớn nhỏ phải có thứ tự.”

Giản Chính Dương mở cửa ra, anh lạnh lùng đối diện với ông ta. Dù đã biết ba mình và con trai giống nhau như đúc mà chẳng cần xét nghiệm DNA thì đã có thể nhận ra đó là người một nhà. Á Sắt chỉ hơi sửng sốt, sau đó ông ta lập tức trừng đôi mắt nhỏ: “Thằng nhóc này, cái bàn ăn bằng gỗ đỏ là do mày làm hư đúng không?”

“Đúng vậy.” Giản Chính Dương trực tiếp thừa nhận.

“Khốn nạn, mày có biết đó chính là cái bàn mà ba của tao thích nhất hay không? Vậy mà mày lại phá hư nó như vậy à. Mày thật sự là thiếu đành mà. Thằng nhóc kia, mặc lệ mày là ai thì cũng phải bị tao đánh một trận mới được.” Giản Chính Dương quan sát ông lão hơn sáu mươi tuổi này, ngoại trừ bụng bia đang nhô to thì cũng không thể nhận ra ông ta chính là một thanh niên tráng kiện thuở thiếu thời được đâu. Có điều, anh đáp:

“Tôi không muốn đánh ông.”

Á Sắt trừng mắt, không thể tin được những gì mình nghe thấy. Giản Chính Dương cố tình chọc người tức chết bằng câu từ: “Ông tay già chân yếu. Nếu tôi không cẩn thận mà đánh ông gãy xương thì không tốt lắm.” Tay già chân yếu sao? Á Sắt nhanh chóng nổi giận.

Quản gia phát hiện Giản Chính Dương thật sự chính là một người rất phiền phức, chỉ cần có sự xuất hiện của anh thì bọn họ có thể dễ dàng gặp phải phiền phức. Thứ mà Á Sắt thích nhất chính là đánh nhau, người đến lão cũng không

chịu thua. Bây giờ, Giản Chính Dương bày ra biểu cảm khinh thường như thế, chỉ sợ là tết này bọn họ chẳng cần ăn Tết nữa rồi.

Quả nhiên, Á Sắt đẩy quản gia sang một bên, ông ta lôi kéo Giản Chính Dương để đấu một trận, nào là ông ta còn nói không dám nhận lời chiến đấu thì không phải là đàn ông để khích Giản Chính Dương.

Giản Chính Dương khó được phát một chút thiện tâm không muốn cùng cái này lão tiểu tử so đo, cố tình cái này lão tiểu tử chính là không cảm kích, còn nói cái gì làm hắn lĩnh giáo một chút Trung Quốc công phu.

Hắn là học quá mấy ngày công phu, nhưng là học cũng là phương tây quyền cước, phương đông chỉ là ở trong TV xem qua được không, nơi nào tới Trung Quốc công phu, Giản Chính Dương không nghĩ lý, cố tình lão tiểu tử còn muốn hướng trong phòng ngủ chạy, trong phòng ngủ còn có người ngủ đâu, sợ hắn sảo đến Tiểu Thố, Giản Chính Dương phiền, một tay đem Á Sắt đẩy ra, không có chuẩn bị, Á Sắt thiếu chút nữa bị đẩy đến quăng ngã một chân, cố tình hắn liền cho rằng là Giản Chính Dương động thủ trước khiêu khích hắn, vì thế hưng phấn hướng Giản Chính Dương phóng đi.

“A, hai cái tiên sinh tiểu tâm a.” Quản gia ở bên cạnh xem đến hãi hùng khiếp vía.

Giản Chính Dương trốn rồi vài cái phát hiện Á Sắt một bộ không đả đảo hắn không bỏ qua bộ dáng, một không cẩn thận bị hắn tấu thượng một quyền, khóe miệng tức khắc rất đau, phát hỏa, mới mặc kệ ngươi có phải hay không lão nhân đâu, lão nhân này thân thể cũng không phải là giống nhau hảo. Giản Chính Dương ra tay, cùng Á Sắt đánh vào cùng nhau, thực mau trở về Á Sắt một quyền, đồng dạng đánh vào hắn khóe miệng vị trí.

“A.” Á Sắt la lên một tiếng, ông ta lùi về phía sau vài bước rồi che lấy miệng mình.

“Ngài, đừng đánh nữa, đây chính là ông của ngài mà.” Quản gia ở bên cạnh khuyên nhủ.

Giản Chính Dương lạnh lùng nhìn Á Sắt, chỉ cần ông ta không ra tay thì tất nhiên là anh cũng sẽ không ra tay.

Á Sắt tỏ vẻ không cảm kích chút nào, ông ta lau môi rồi cười hì hì nói: “Không tồi nha thằng nhóc, xem ra có thể là hai sao đó. Bình thường, tao hay đánh nhau với mấy thằng nhóc, vài thằng nhóc nhãi ranh không dám ra tay tàn nhẫn, làm tao chẳng thể tìm thấy người để rèn luyện. Mày ra tay đủ tàn nhẫn, tao thừa nhận rơi vào thế yếu nhưng mọi thứ không chỉ ngừng lại ở đây. Hừ, tao sẽ làm cho mày biết cái gì gọi là gừng càng già càng cay.”

Vừa dứt lời, ông ta lại lao về phía Giản Chính Dương…

Sự thật chứng minh rằng, gừng càng già càng cay và sức lực của tuổi trẻ có sự khác biệt. Qua hơn mười phút đồng hồ, Á Sắt không còn giữ được nét vui đùa khi vừa mới bắt đầu. Trên mặt và trên người ông ta đều nhận không ít cú đấm. Dù sao thì ông ta cũng là già rồi, tay chân không hề phối hợp nhịp nhàng nữa

nên ông ta có cảm giác hơi lực bất tòng tâm.

Có điều, ông lão này có tính sĩ diện, Giản Chính Dương sẽ không nói lời dễ nghe mà cũng sẽ không cho ông ta bậc thang để leo xuống. Quản gia khuyên can ở bên cạnh cũng vô dụng, ông ta chỉ có thể chống đỡ với loạt cú đấm của Giản Chính Dương đang giáng xuống.

Thời điểm vừa mới bắt đầu, Giản Chính Dương cố hết sức để ứng phó với những cú ra đòn của ông ta. Nhưng khi trông thấy sức lực của Á Sắt cạn kiệt dần, anh ra tay rất nhẹ nhàng. Sau khi thấy cú đấm của Á Sắt tung về phía mình, sự nhẹ nhàng đó thay bằng cái nghiêng đầu tránh đi, sau đó anh còn tiện tay tung ra một cú đấm.

“Thằng, thằng nhóc, tao sẽ không buông tha cho mày đâu. Tao, tao còn chưa có thua đâu.” Câu nói của Á Sắt đã không còn hoàn chỉnh nữa, vậy mà ông ta vẫn còn chưa muốn nhận thua.

“Ngài, không cần phải như vậy đâu, ngài nhận thua đi. Ngài…” Quản gia còn chưa kịp nói hết thì đã bị Á Sắt trừng mắt gắt: “Câm miệng.” Đang nói đùa sao? Ông ta sẽ nhận thua sao? Suốt cả đời này của ông ta cũng chưa từng nhận thua qua.

Á Sắt đã làm cho Giản Chính Dương biết thêm một điều rằng như thế nào được gọi là kêu cố chấp. Có lẽ đây chính là di truyền, thời điểm mà Giản Chính Dương cố chấp thì anh cũng rất lợi hại. Có điều, anh không thấy mình có vấn đề mà chỉ cảm thấy người này rất rất đáng ghét. Anh không hề nghĩ rằng sẽ đánh ông ta nhưng ông ta cứ quấn lấy anh không buông.

“Này, đủ rồi.”

Thật sự là anh đã mất kiên nhẫn. Sau khi hết lần này đến lần khác đẩy ông ta ra, Giản Chính Dương cau mày quát.

Á Sắt cố hết sức bò dậy từ trên mặt đất, mặt mũi ông ta bầm dập nhưng vẫn ngoắc ngoắc ngón tay với Giản Chính Dương: “Thằng nhóc, đến đây.” Giản Chính Dương: “…”

Ở cửa ngốc đến đủ lâu rồi, anh lo lắng chuyện này sẽ gây ảnh hưởng đến Tiểu Thố, Giản Chính Dương phát hỏa. Lúc Á Sắt lao đến chỗ mình thêm lần nữa, anh xoay người một cái rồi trực tiếp chặt một nhát lên cổ của Á Sắt khiến ông ta ngất xỉu.

“Ngài…” Quản gia nhìn đến trợn mắt há hốc mồm.

Giản Chính Dương cau mày: “Không được để người tới quấy rầy chúng ta.” “Vâng, thưa ngài.” Bởi vì hành vi khủng bố của Giản Chính Dương, quản gia nghe lệnh theo bản năng.

Chờ Giản Chính Dương trở về phòng, quản gia nhìn Á Sắt đang hôn mê, trong mắt ông ta toát ra sự đồng tình. Ngài từng này tuổi đầu mà vẫn còn thích quyết đấu với người khác. Lần này, không có người nể mặt ông ta, xem ra rất xấu hổ. Sau khi gọi hai người hầu đến đỡ Á Sắt trở về phòng, quản gia đột nhiên cảm

thấy chính vì sự trở về của Giản Chính Dương mà chỉ e rằng gia tộc Bố Lãng sẽ xảy ra vô số chuyện náo nhiệt.

Sau khi nghỉ ngơi vài tiếng đồng hồ, lão Bố Lãng cảm thấy tinh thần rất tốt. Ông ta sai quản gia gọi điện thoại cho các thành viên khác của gia tộc. Buổi tối sẽ có một buổi tiệc riêng của gia tộc, ông ta có chuyện muốn tuyên bố. “Ngài…”

Quản gia tiện thể thuật lại chuyện xảy ra trong khoảng thời gian lão Bố Lãng nghỉ ngơi cho ông ta mà không hề thêm mắm dặm muối chút ý kiến cá nhân nào vào trong lời báo cáo. Thân là một người quản gia thân tín của chủ nhà thì việc mà ông ta nên làm chính là kể lại toàn bộ những gì mình chứng kiến ra, còn việc phân thị phi đúng sai sẽ do chủ nhà đảm nhận.

“Thằng nhóc này, tính tình thật sự rất không tốt.” Lão Bố Lãng sờ sờ cằm của mình, trong mắt ông ta hiện ra sự vui vẻ: “Đến đây khiến trong lòng nó có sự oán giận cũng là chuyện bình thường. Có điều, nó dám đánh ngất Á Sắt cũng là một sự quyết đoán. Được rồi, cứ như vậy đi.”

“Vâng.” Đối với hành vi phá hoại đồ vật yêu thích của mình mà ông ta cũng không tính truy cứu trách nhiệm đối với Giản Chính Dương, quản gia có chút ngoài ý muốn. Ông ta cảm thấy mình nên đánh giá địa vị của Giản Chính Dương ở gia tộc Bố Lãng thêm một lần nữa mới được.

Ông ta thay một cái bàn và khăn trải bàn không khác biệt lắm, sau đó ông ta lại gọi cho các thành viên thuộc gia tộc. Công việc của quản gia cũng bắt đầu chồng chất. Tuy rằng không phải có rất nhiều người tham gia tiệc tối, nhưng mỗi người đều là một vị chủ nhà rất có tính khiêu khích. Làm cho mọi người đều hài lòng thật sự đúng là điều không hề dễ dàng.

Tuy rằng lão Bố Lãng không hề tuyên bố chuyện của Giản Chính Dương, nhưng chỉ cần ông ta không cố ý phong tỏa tin tức thì thành viên thuộc gia tộc đều rất dễ dàng biết sự việc xảy ra gần đây trong gia tộc mình.

Bởi vậy khi nghe được lời gọi về của lão Bố Lãng, mọi người đều ngoan ngoãn xử lý xong chuyện của mình. Sau đó, bọn họ lái xe về nhà tiện thể gặp mặt người được đích thân lão Bố Lãng đến Trung Quốc mời về gia tộc.

Tuy rằng chuyện con ngoài dã thú không phải là chuyện đáng tự hào gì, nhưng nếu vợ mình không thèm để ý và người thuộc gia tộc của mình đích thân đi mời về thì đó chính là một chuyện khác.

Lúc anh em Đường Sơn trở về, buổi tiệc như lễ ra mắt để bọn họ nhận tổ quy tông. Anh là con trai của mình, đó là người mà chủ gia tộc đích thân đi mời về. Còn Uy Lợi thông qua cuộc gọi của quản gia mới biết được sự việc Giản Chính Dương cưa cái bàn của gia tộc cũng không bị truy cứu, tức thì ông ta cảm thấy mình có thể đứng thẳng sống lưng.

Trăng hoa nhiều năm như vậy, cũng không phải không đúng tí nào sao? Đứa con trai này đủ để ông ta phải nể mặt mũi.

Bảy giờ tối, mọi thành viên của gia tộc Bố Lãng đều đã trở lại. Quản gia bày biện bữa tối phong phú ở trên bàn, mười mấy đãi thức ăn Trung Quốc đặc biệt dễ dàng trông thấy ở phía trước, đây là quản gia đặc biệt đặt ở đây. Vị trí đầu tiên và thứ hai ở bên phải còn chưa bày biện chén đũa, nhưng vừa thấy thì đó chính là thức ăn Trung Quốc. Lão Bố Lãng từng dặn dò để Giản Chính Dương và Tiểu Thố ngồi ở bên cạnh mình. Vậy nên, điều đó đã thể hiện sự xem trọng của ông ta dành cho Giản Chính Dương hoặc có thể nói là nỗi yêu thích. Chỗ ngồi khi dùng cơm của gia tộc Bố Lãng cũng được sắp xếp theo thứ tự vai vế, trên cùng là vị trí của chủ gia tộc, bên trái là đời đầu, đời thứ hai và bên phải là đời thứ ba.

Tuy rằng anh em Đường Sơn mang tiếng con riêng không thể ngẩng mặt nổi trong mắt mọi người, nhưng bọn họ là con của anh trai Uy Lợi cho nên vị trí chỉ xếp sau Cường Ni. Bình thường, vị trí đầu tiên ở bên phải là của Cường Ni. Hôm nay, hai vị trí đó rõ ràng là để lại cho người khác. Cường Ni đành phải dời đến vị trí thứ ba cách người ngồi chính, theo thứ tự loại suy.

Bởi vì quan hệ của anh em Đường Sơn, Cường Ni không chỉ đặc biệt mẫn cảm với mấy từ “con riêng” này mà còn rất căm hận. Nhưng lão chủ nhà lại thể hiện sự yêu thích rất rõ ràng với người mới tới này. Cho dù bọn họ có bất mãn thì họ cũng không dám khiêu chiến với quyền uy của gia tộc Bố Lãng. Rốt cuộc, chủ

nhân chân chính của gia tộc này chính là Bố Lãng.

Vị trí được sắp xếp như vậy, có người vui mừng nhưng cũng có kẻ đố kỵ. Đường Mai ngồi ở dưới đường chân núi, kéo cánh tay của Đường Sơn nói: “Anh ơi?”

Giản Chính Dương do Đường Sơn phát hiện, nhưng Bố Lãng lại coi trọng Giản Chính Dương thật ngoài dự kiến của bọn họ.

Đường Sơn mỉm cười, trấn an em gái không gây tiếng động nào. Hai anh em tâm linh tương thông, Đường Mai lý giải nụ cười của Đường Sơn là dù bọn họ

không chiếm được thì Giản Chính Dương đã chiếm được, đây cũng có thể gọi là được nhiều hơn mất.

Rốt cuộc từ bản chất mà nói, bọn họ giống như Giản Chính Dương đều là con ngoài dã thú. Nếu chủ gia tộc quá xem trọng con ngoài dã thú mà nói, đó được gọi là đứa con chính thống được thừa nhận, nói như vậy khiến bọn họ rất khó chịu.

Chỉ cần gia tộc này không được an bình, bọn họ sẽ cảm thấy thoải mái. Khoé miệng của Đường Mai cong lên, sự cắt nghĩa ý tứ của anh trai khiến cô ta rất vui vẻ.

Ngồi ở đầu dãy của Đường Mai là con gái thứ hai của Uy Lợi, Ngải Lị, một người phụ nữ rất xinh đẹp. Mười cái móng tay được chăm sóc đến mức xinh đẹp, lớp trang điểm trên mặt cô ta rất đậm. Tay cô ta cầm một chiếc gương soi để tự luyến thưởng thức chính mình, một con mắt liếc sang nhìn Đường Mai: “Lộ Tây đang thì thầm gì với An Địch thế. Hai người nói vui như vậy, chi bằng nói ra cho mọi người cùng nghe một chút xem sao.”

Giọng nói của Ngải Lị không tính là nhỏ. Trong khoảng thời gian ngắn, mỗi người đang trò chuyện đều theo bản năng nhìn về phía hai anh em với sắc mặt không đồng nhất.

Đường Mai quay đầu lại nhìn vẻ mặt quyến rũ của Ngải Lị. Trong mắt của cô ta xuất hiện một sự chán ghét, cô ta mặt không đổi sắc nói: “Chị họ đã nói là lời thì thầm. Nếu đây đã là lời thầm thì, tất nhiên là em không thể nói cho chị họ nghe được rồi.”

Khóe miệng của Ngải Lị vừa kéo căng lên, nhìn về phía anh trai lớn Uy Lợi: “Bác lớn, bác xem, em họ không có thích cháu. Em ấy không muốn chia sẻ cùng cháu mà lại thì thầm những điều mà không thể để cho mọi người nghe thấy được.”

Đôi mày của anh trai lớn Uy Lợi nhăn lại: “Tuổi của nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện, cháu không cần so đo với nó.”

Chị chồng của Uy Lợi chính là mẹ của Cường Ni. Bà ta lạnh lùng liếc xéo chồng một cái đáp: “Rất nhỏ sao? Tại sao tôi không nhận ra nhỉ?” Ba của Cường Ni hơi áy náy với vợ mình nên khi nghe thấy vợ mình nói như vậy, tức thì ông ta cũng không lên tiếng.

Thấy thế, mẹ của Cường Ni nhìn Ngải Lị một cái. Trên khuôn mặt của bà ta mang theo sự hiền từ mà tươi cười: “Người không giáo dưỡng là như thế đấy. Ngải Lị cháu đã chịu nền giáo dục cao đẳng thì không cần phải so đo với những người không liên quan đó.”

Ba của Cường Ni nhìn vợ một cái và cũng chẳng hề nói gì cả.

Ngải Lị hài lòng, thông qua sự khiêu khích của mình khiến hai người đều có sắc mặt không tốt. Cô ta ngoan ngoãn gật đầu về phía mẹ của Cường Ni: “Cháu đã biết, thưa bác gái.”

Đường Mai là người có tính tình nóng nảy. Khi bị người khác làm nhục như vậy, cô ta muốn nổi điên nhưng lại bị Đường sơn giữ chặt lấy. Lúc này, Đường Sơn chẳng còn giữ phong độ nhẹ nhàng ngày thường mà đáp trả: “Chúng tôi là loại người có người sinh ra nhưng chẳng có ai dạy, tất nhiên là sẽ so không được với những người không liên quan đó. Không cần ai đó phải xen vào.” Đường mai hung hăng trừng mắt liếc Ngải Lị một cái. Cô ta quan sát người ba giả vờ như chẳng nghe thấy gì, trong lòng cô ta không khỏi càng thêm cảm thấy bi ai. Chỉ vì một tờ chi phiếu kia mà mẹ đã ném bọn họ vào đây. Bà ta có thật sự từng yêu anh em bọn họ hay không?

Tay Đường Sơn đặt ở bên dưới khăn trải bàn nắm chặt lại. Một ngày nào đó, những người này đã cho anh ta nếm những đắng cay tủi nhục này, anh ta nhất định sẽ còn trở về, nhất định sẽ báo thù.

Câu nhạc đệm ngắn ngủi này cũng không quá thu hút sự chú ý của mọi người. Chưa qua một lát, người trên bàn đều hoà thuận vui vẻ. Đương nhiên, ngoại trừ Đường Sơn và Đường Mai. Hai người ngồi thẳng người ở trên chỗ ngồi của mình mà một câu cũng chẳng hề thốt ra.

“Tất cả đều đang ở đây sao?”

Bảy giờ rưỡi tối, lão Bố Lãng ăn mặc nghiêm chỉnh dẫn đầu ở phía trước đoàn người, nối tiếp theo sau là Á Sắt với gương mặt bầm dập. Sau đó là Giản Chính Dương đỡ Tiểu Thố một cách rất cẩn thận.

Bốn người vừa xuất hiện nhất thời hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Nhưng ánh mắt của Á Sắt lại pha lẫn ý đồ muốn hạ gục Giản Chính Dương. Người có liên quan đều đứng lên, ba của Cường Ni kinh ngạc nhìn Á Sắt: “Ba, vết thương trên người ba là chuyện như thế nào?”

Vậy mà ba lại bị người khác đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập. Đây thật sự chính là đang vả mặt của gia tộc Bố Lãng. Vẻ mặt của Uy Lợi phẫn nộ: “Ba, là ai làm? Ba nói cho con biết đi, con sẽ đi báo thù giúp ba.”

“Đâu ra nhiều lời lôi thôi dài dòng như vậy. Chuyện này có liên quan gì đến mấy người. Toàn bộ đều câm miệng cho tôi.” Á Sắt bị con cháu hỏi han mà không hề nể mặt mũi như thế. Sao ông ta có thể nói rõ ra nguyên nhân cho chỗ vết thương trên người mình cơ chứ.

“Con mới phải câm miệng.” Lão Bố Lãng mắng Á Sắt: “Con đã già đến từng tuổi này mà vẫn còn thích tranh đấu với người khác, bị thương là đáng lắm.”

Ở trước mặt lão Bố Lãng, Á Sắt vĩnh viễn là một học sinh chỉ mới vài tuổi đầu, ông ta chưa bao giờ dám phản bác lời nói của lão Bố Lãng.

“Được rồi, tất cả nhập tiệc đi.” Nhìn thấy mọi người đều ở đây, lão Bố Lãng gật đầu. Ông ta dẫn đầu đoàn người tiến về phía chỗ ngồi của mình. Sau đó, ông ta chỉ vào vị trí đặc biệt được dời đi ở bên cạnh mình:

“Hai cháu ngồi ở đây đi.”

Á Sắt tiến đến ngồi xuống vị trí của mình ở bên kia. Giản Chính Dương quan sát Cường Ni rồi lại ngắm nhìn lão Bố Lãng. Anh đỡ Tiểu Thố đến vị trí đầu tiên ở bên phải để cản trở sự tiếp xúc của Tiểu Thố với những thanh niên trẻ tuổi khác.

Cách ngồi này khiến cho mọi người đều lắp bắp kinh hãi. Người sáng suốt đều nhận ra vị trí đầu tiên kia là dành cho máu mủ của gia tộc Bố Lãng ngồi. Cách làm này của Giản Chính Dương không phải làm cho mọi người phải cho rằng địa vị của Tiểu Thố còn cao hơn anh hay sao?

Tuy rằng người nước ngoài tôn trọng vợ mình, nhưng đây là một gia tộc lớn thì quy củ cũng rất quan trọng, không thể tùy tiện làm rối loạn.

Quản gia vội vàng nhắc nhở Giản Chính Dương và Tiểu Thố đổi vị trí. Nhưng Giản Chính Dương là ai cơ chứ? Nếu anh cứ nghe lời người khác nói như vậy thì anh đã không còn gọi là Giản Chính Dương nữa. Anh cũng không thèm nhìn quản gia lấy một cái mà trực tiếp nhìn về phía lão Bố Lãng hỏi: “Khi nào thì nhập sổ hộ khẩu?”

Đôi lông mày của lão Bố Lãng nhăn lại: “Đổi vị trí.”

“Không đổi.”

“Không quy củ.”

“Không phải là tôi muốn tới đây.” Giản Chính Dương lạnh lùng mở miệng. Đối với người của gia tộc Bố Lãng, anh không có một chút thiện cảm nào cả. “A…”

Thằng nhóc này, có bản lĩnh.

Những người không dám hiêu khích lão Bố Lãng trên bàn ăn hít hà một hơi, bọn họ yên lặng đánh giá Giản Chính Dương ở trong lòng.

Không ít người đều cho rằng Giản Chính Dương muốn tìm đường chết, nhưng kết quả lại là lão Bố Lãng trừng mắt với anh trong chốc lát rồi đầu hàng. Ông ta nói tiếp: “Ăn cơm.”

Thiên vị, ông ta cũng không cần phải thiên vị như vậy chứ?

Có người đố kỵ, cũng có kẻ vui mừng.

Uy Lợi cảm thấy đứa con ngoài dã thú này của mình thật sự là tự sinh lần thứ N.

Sau khi nghe theo lão Bố Lãng phát động một tiếng ăn cơm, Giản Chính Dương không kiêng dè gì. Anh nếm thử món ăn trước, nếu hương vị không tồi và thích hợp cho Tiểu Thố ăn thì anh gắp thức ăn cho Tiểu Thố.

Dáng vẻ yêu chiều vợ này, có người khinh bỉ, có người hâm mộ cũng có người đố kỵ.

Những cảm xúc đó đều bị Giản Chính Dương tự động bỏ qua. Ngược lại, Tiểu Thố được Giản Chính Dương chăm sóc kỹ như thế. Bình thường, cô không cảm thấy có gì là không chịu nổi. Nhưng bây giờ, bọn họ đang ở một địa phương xa lạ, vả lại những ánh mắt hàm chứa dfur các loại cảm xúc đang phóng về phía mình khiến cô hơi không chịu nổi.

Nhận thấy được sự bất an của Tiểu Thố, Giản Chính Dương đặt tay ở trên lưng mà nhẹ giọng an ủi cô: “Em xem như chúng ta đi ăn ở ngoài quán đi. Những người đó thích đánh giá thì để cho bọn họ đánh giá đi.”

Nghe thấy Giản Chính Dương nói như vậy, tức thì Tiểu Thố bình tâm lại. Cô yên tâm thoải mái hưởng thụ sự phục vụ của Giản Chính Dương. Khoé miệng của những người có thể nghe hiểu tiếng Trung ở phòng ăn đều hơi run rẩy.

Mọi người ở phòng ăn đều yên lặng dùng thức ăn ở trước mặt mình. Cô hơi quan sát một chút, Tiểu Thố phát hiện ra rằng thức ăn Trung Quốc được cố ý chuẩn bị cho mình và Giản Chính Dương. Trước mặt những người khác đều là cơm Tây. Còn món ăn Trung Quốc, chẳng sợ dù đặt chúng ở trước mặt của lão Bố Lãng và Á Sắt thì bọn họ cũng không hề vươn tay ra. Chỉ có bản thân mình và Giản Chính Dương dùng đũa, còn những người khác đều dùng muỗng. Tiểu Thố hơi cảm động vì sự quan tâm chăm sóc của lão Bố Lãng, nhưng cũng không có nghĩa là cô muốn tha thứ cho hành vi cưỡng ép mình và Giản Chính Dương tới Mỹ đâu.

Mãi cho đến khi Tiểu Thố có vẻ đã ăn xong, Giản Chính Dương mới bưng chén cơm ở trước mặt mình mà bắt đầu ăn cơm. Tiểu Thố chậm rãi nhấm nháp canh gà mà Giản Chính Dương lùa xương cho mình. Cô yên lặng đánh giá, món ăn do đầu bếp riêng làm không giống với thức ăn của hàng quán. Hoặc có thể nói là kẻ có tiền chính là không giống với người thường. Ai ngờ Bạch Tiểu Thố cô cũng có một ngày hưởng thụ như thế.

Ngắm nhìn người yêu thương đang ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt cô đầy thỏa mãn. Cô lại cảm ơn trời cao thêm một lần nữa vì đã để cho mình gặp được một người đàn ông như vậy.

Chờ mọi người đều ăn sắp xong, lão Bố Lãng buông cái muỗng ở trong tay xuống. Ông ta ưu nhã lau miệng, mở miệng: “Các vị.”

Nghe thấy lão Bố Lãng mở miệng, mọi người lập tức buông cái muỗng ở trong tay. Tiểu Thố thấy thế, cô do dự chẳng biết nên buông đôi đũa ở trong tay xuống hay không. Ngay lúc này, Giản Chính Dương đang gắp một miếng thịt đặt ở trong chén của cô nói:

“Hương vị không tồi, em ăn nhiều một chút.”

Khoé miệng của lão Bố Lãng hơi run rẩy, ông ta mở miệng: “Không sao cả, tôi nói thì mặc tôi nói, mọi người chưa ăn xong thì nên tiếp tục dùng bữa. Bây giờ, Tiểu Thố là ăn cho hai người, cháu nên ăn nhiều một chút.”

Tiểu Thố quẫn bách. Vài ánh mắt tràn ngập sự thù địch và khinh bỉ phóng tới trên người cô làm cô có cảm giác khó chịu. Tính cách phản nghịch của cô cũng bị kích thích phát tác ra rồi. Sau khi nghe thấy lão Bố Lãng nói như vậy, cô gật đầu và yên lặng tiếp tục ăn thức ăn của mình.

Lão Bố Lãng đã nói như vậy, tất nhiên là không ai dám nói gì đối với hành động tiếp tục ăn của Tiểu Thố. Chỉ là, sự khinh bỉ càng lúc càng nặng nề mà thôi. Nhận thấy những ánh mắt đó, Tiểu Thố phát huy điều đặc sắc của mình, cuối cùng là cô phớt lờ mọi thứ.

Thấy Giản Chính Dương và Tiểu Thố thật sự lo lắng cho bản thân nên ăn uống rất vui vẻ, khoé miệng của lão Bố Lãng hơi run rẩy một chút. Việc ông ta không có nhiều lời răn đe bọn họ lại làm cho mọi người thái độ của ông ta dành cho Giản Chính Dương là khác biệt thêm một lần nữa.

“Thằng bé này đến từ Trung Quốc tên là Giản Chính Dương. Chắc hẳn mọi người đều đã biết, nó chính là con trai của Uy Lợi. Lần này, tôi đi tìm nó trở về là để nhận tổ quy tông. Tối nay, tôi cho gọi mọi người tới đây chính là muốn để mọi người biết trước, quản gia…”

“Ngài.”

“Ông đi tra ngày lành gần nhất, sau đó lại mời một ít người thân tới đây để làm chứng cho buổi lễ gia nhập chính thức vào gia phả của gia tộc Bố Lãng chúng ta.”

“Vâng, thưa ngài.” Quản gia gật đầu, toàn bộ mọi việc giao cho ông ta làm đều sẽ được thực hiện ổn thoả.

“Cháu có tên tiếng Anh không?” Lão Bố Lãng nhìn Giản Chính Dương. “Sun.” Giản Chính Dương mở miệng.

“Sun sao?” Lão Bố Lãng nói một loạt: “Ở đây gọi cháu là Sun vẫn được. Sau này, cháu mang họ Bố Lãng đi.”

Giản Chính Dương không thể cứ thế mà đồng ý ngay, anh hỏi: “Trên gia phả có tên của vợ tôi hay không?”

Lão Bố Lãng nhìn Tiểu Thố một cái rồi đáp: “Không có.”

“Hơn nữa cô ấy.”

“Sun…” Lão Bố Lãng cau mày. Tuy rằng ông ta đã biết Tiểu Thố và Giản Chính Dương kết hôn từ trước. Bây giờ, cô cũng đang mang thai. Nhưng ông ta có thể nhận ra rằng Tiểu Thố và bọn họ là người của hai thế giới khác nhau. Tương lai của Giản Chính Dương được định sẵn là sẽ không bình thường. Ông ta không cho rằng Tiểu Thố và Giản Chính Dương răng long đầu bạc. Gia phả của gia tộc Bố Lãng cũng không phải là dễ dàng thêm vào như vậy. Giản Chính Dương lãnh đạm nhìn lão Bố Lãng nói: “Có cô ấy thì có tôi, không có cô ấy thì không có tôi.”

“Cháu…” Lão Bố Lãng suýt chút nữa đã tức chết.

Không khí hơi căng như dây đàn, Uy Lợi đang yên lặng reo hò ở trong lòng vì Giản Chính Dương bên phía đối diện. Tuy rằng ông ta cảm thấy rất khó chịu vì tên nhóc này, nhưng ông ta không thể phủ nhận được rằng lá gan của người này rất lớn, thật sự làm cho người khác phải nể phục.

Hai người phụ nữ trẻ, Ngải Lị và Đường Mai, lần đầu tiên trong đời bọn họ có chung một nhận thức là thoạt nhìn anh giống như một tên ăn bám ẻo lã. Giờ phút này, anh lại chính là một người đàn ông đích thực.

Một già một trẻ trừng mắt nhau, ai cũng không chịu nhường ai, Tiểu Thố yên lặng ngồi ở bên cạnh. Cuộc đối thoại của hai người sử dụng tiếng Trung, tất nhiên là cô hiểu hết những ý tứ trong câu nói của họ. Cô cảm động đối với sự kiên trì của Giản Chính Dương nhưng cô lại không muốn làm anh phải khó xử: “Chồng à, không thêm thì không thêm đi. Người mà em gả chính là Giản Chính Dương, nên em thêm hộ khẩu ở nhà họ Giản là được rồi. Những hộ khẩu khác, em mới không thấy hiếm lạ đâu.”

Câu nói cuối cùng hơi mang vẻ khinh thường làm cho lão Bố Lãng nóng máu: “Cô cho rằng gia phả của gia tộc Bố Lãng ta là ai ai cũng đều có thể thêm vào hay sao?”

Tiểu Thố là người như thế nào chứ? Ngày thường, cô rất đáng yêu, nhưng nếu ai đó chọc cô nóng nảy thì việc cắn người là chuyện hiển nhiên, mà vết thương để lại cũng rất đau. Ví dụ điển hình chính là bà ngoại của Giản Chính Dương suýt chút nữa đã bị cô làm cho ngất xỉu. Khi không thể hiểu được bị bắt đến đây, cô tức giận nhưng vẫn luôn chưa hề thể hiện ra ngoài. Còn những người ở bàn này chỉ sợ rằng thứ mà bọn họ để mắt không phải là mình, đại khái là bọn họ đều đang suy nghĩ chính mình có xứng với cái gia tộc Bố Lãng chó má gì đó hay không mà. Sau khi bị lão Bố Lãng nói năng khinh bỉ như vậy, răng thỏ của cô lú ra ngoài:

“Tôi thấy một hai người mấy người đích thân đến Trung Quốc. Chúng tôi không đồng ý trở về thì mấy người còn phải cưỡng ép chúng tôi trở về. Tôi cho rằng chẳng có ai kế thừa gia tộc Bố Lãng thì thế nào mấy người cũng phải mời chồng tôi quay trở về để kế thừa mà thôi.”

“Khốn nạn, cô nói cái gì?” Tiểu Thố nói năng không được nể mặt cho lắm. Lão Bố Lãng nổi giận, ông ta đập bàn một cái đứng lên rồi trừng mắt Tiểu Thố như thể ông ta muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Câu nói này của lão Bố Lãng bằng tiếng Anh, Tiểu Thố nghe không hiểu, nhưng ngoại trừ cô ra thì mọi người đều nghe hiểu. Mọi người đều nhìn Tiểu Thố, anh em Đường Sơn càng nhìn cô bằng ánh mắt sùng bái. Vậy mà cô lại dám nói chuyện như vậy với chủ gia tộc, làm tốt lắm.

Bởi vì Tiểu Thố nghe không hiểu tiếng Anh, cho nên tuy rằng vẻ mặt của lão Bố Lãng rất hung dữ, nhưng ngược lại nó lại hạ thấp tính dọa người của ông ta. Ngoại trừ việc sự hốt hoảng khi bị ông ta đột nhiên đạp bàn một cái, thì cô không có phản ứng nào khác.

Có điều, Giản Chính Dương cũng sẽ không để cô chịu một chút thương tổn nào. Lúc lão Bố Lãng đứng lên, Giản Chính Dương liền lập tức đứng dậy giống như một con bò tót đực đã bị chiếc khăn đỏ chọc giận mà chuẩn bị phát động công kích trong mọi lúc vậy. Nếu ai dám làm tổn thương Tiểu Thố của anh thì anh tuyệt đối sẽ liều mạng với kẻ đó.

Lão Bố Lãng lạnh lùng nhìn Giản Chính Dương hỏi: “Cháu muốn làm gì?” “Đừng tưởng rằng gia tộc Bố Lãng cung cấp một con t*ng trùng thì đã có thể khống chế tôi.” Hai người dùng tiếng Anh để đối thoại, từng câu chữ lạnh lẽo của Giản Chính Dương cất lên: “Ở trong mắt tôi, bốn chữ gia tộc Bố Lãng tương tự như cứt chó ở ven đường mà thôi. Nó không có liên quan gì đến tôi cả.”

“A…”

“Khốn nạn, mày…”

“Mặc kệ là ông muốn làm gì, chỉ cần ông đừng nhằm vào Tiểu Thố thì tôi sẽ đều có thể phối hợp với ông. Nếu không thì tôi sẽ làm cho gia tộc Bố Lãng trở thành lịch sử.” Giản Chính Dương kiên định nói.

Rõ ràng anh chỉ là thằng nhóc đầu còn chưa mọc đầy tóc, ngay cả tài sản riêng cũng không có. Nhưng sự kiên định của anh lại làm cho mọi người ở đây trong giây phút đó đều tin rằng chỉ cần anh muốn thì những lời nói của anh sẽ trở thành sự thật ngay lập tức.

Bởi vì chính cái cảm giác này, ngực của lão Bố Lãng phập phồng càng mạnh. Ông ta bị Giản Chính Dương chọc tức đến mức sắp hộc máu, nhưng lại chẳng thể thốt ra lấy một câu nói nào cả.

“Khẩu khí rất lớn nha.” Trong bầu không khí căng thẳng đó, mẹ của Ngải Lị kiêm con gái của Á Sắt chính là một nữ doanh nhân đang điều hành một công ty niêm yết lớn của gia tộc. Bà ta kiêu ngạo nhìn Giản Chính Dương nói: “Ngược lại là tôi muốn nhìn xem cậu có bản lĩnh gì mà lại có thể biến gia tộc Bố Lãng trở thành lịch sử.”

Giản Chính Dương lạnh lùng liếc nhìn bà ta một cái rồi đáp: “Nếu bà tình nguyện làm người tiên phong thì tôi không ngại đâu, bà già.” “Anh nói cái gì?” Khi mẹ mình bị người khác làm nhục, Ngải Lị đứng ra trừng mắt Giản Chính Dương nói: “Anh mau xin lỗi mẹ tôi đi.”

Giản Chính Dương liếc nhìn cô ta một cái giống như nhìn thấy rác rưởi ở trên mặt đất vậy. Ánh mắt kia thật sự biểu đạt ngụ ý rằng nói cho cô biết là tôi không hề xem cô ra gì cả. Sau đó, anh ngồi xuống ôm Tiểu Thố vào trong ngực hỏi han:

“Vợ, vừa rồi có doạ em sợ hay không?”

Tiểu Thố gật đầu đáp: “Có một chút.”

“Có phải em không thích nơi này hay không?”

“Ừm.”

“Không sao cả. Đến lúc đó, chúng ta đi ra ngoài ở đi. Những người ở đây thật đáng ghét, rất nhanh thì em sẽ không cần nhìn thấy bọn họ nữa.” Giản Chính Dương dịu dàng an ủi tiếp: “Bây giờ, em đang mang thai cục cưng nên em phải duy trì tâm trạng vui vẻ. Em không thể để cho những người đáng ghét đó gây ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, biết không?”

“Vâng.”

Hai người chẳng coi ai ra gì mà đối đáp, họ hoàn toàn không hề chú ý tới khoé miệng đang run rẩy của những người có thể nghe hiểu tiếng Trung dữ dội ra sao. Ngải Lị như cắn phải mớ bông, cái cảm giác bị người khác phớt lờ rất khó chịu, cô ta rống to: “Này, tôi nói, anh mau xin lỗi mẹ của tôi. Anh không nghe thấy sao? Anh đừng giả vờ làm kẻ điếc, đúng là tên khốn không có giáo dưỡng mà.”

Bình luận

Truyện đang đọc