BỆNH SỦNG

Editor: Chuông Gió

Mấy ngày kế tiếp, Mẹ Giản đều không có đến, Tiểu Thỏ có chút không rõ, chuẩn bị gọi điện thoại cho bà, vừa cầm lấy di động, nhưng lại không có điện.

Vốn dĩ điện thoại gọi cũng không nhiều, sau này ở cùng một chỗ với Giản Chính Dương, điện thoại di động hoàn toàn là vật để trang trí, có điện thoại hay không, trong lòng cũng cảm thấy không có gì phải quan tâm lo lắng, cho dù muốn biết cũng lười không gọi điện, cũng bởi vì lười biếng không nghĩ đến phải sạc pin điện thoại, hậu quả lập tức đã quên, vật giá trị trực tiếp bị quăng sang một bên thành phế phẩm.

Lúc này nếu không phải muốn dùng đến điện thoại, còn không biết đến khi nào mới phát hiện ra, Giản Chính Dương cầm lên xem qua, điện thoại đã hết pin, còn bị tắt nguồn, rõ thật là!

Đem hai cái điện thoại đi sạc pin, vốn nghĩ muốn gọi cho Mẹ Giản nói chuyện, trong lòng lại lo sợ mình vô vị, hoặc là nói, đánh chết cô cũng không biết nên nói cái gì. Tiểu Thỏ bắt đầu nghiên cứu mấy cuốn sách Giản Chính Dương đem qua, từ lúc biết anh là hacker trong truyền thuyết, đối với nghề nghiệp này Tiểu Thỏ lại có một ý niệm sùng bái không thể lý giải, có lẽ là bởi vì mình cùng hacker có khoảng cách quá xa. Nói đến hacker, liền nghĩ đến chính là một người tài giỏi tinh thông về máy tính, cho nên hacker trong tư tưởng Tiểu Thỏ, chính là người thần thông, không thể với tới.

Đối với sự sùng bái của Tiểu Thỏ, hư vinh đàn ông trong con người của Giản Chính Dương đạt đến một độ cao trước nay chưa từng có, cũng không cùng cô so đo chuyện cô thỉnh cầu với mình, nghiêm túc dạy cô như một người thầy. 

Chứng kiến Giản Chính Dương ngồi ở trước máy tính hai tay không ngừng gõ bàn phím, Anh ngữ trên máy tính không ngừng biến hóa, Tiểu Thỏ mới thực sự tin tưởng Giản Chính Dương là một cao thủ máy tính, đối với anh trăm phần trăm tin tưởng nghe theo.

Ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, tay chân sưng phù của Tiểu Thỏ cũng từ từ tiêu tan, tuy rằng ban đầu bị đau đến mức muốn đòi mạng, thế nhưng lúc này rất nhanh đã khá hơn.

Cảm thấy việc đi lại không bị ảnh hưởng nhiều, Tiểu Thỏ nghĩ nên trở về nhà dọn dẹp một chút, căn phòng rời đi đã lâu không về, vì vậy cô liền cùng Giản Chính Dương bàn bạc phải quay về nhà một chuyến.

“Em khẳng định chân của em không có việc gì?”

“Dạ.”

“Vậy anh cùng em trở về.” Giản Chính Dương nói, sau khi đã xác định lần nữa chân của Tiểu Thỏ thật không có việc gì. 

“Dạ được.” Tiểu Thỏ suy nghĩ có người đi cùng cô cũng thấy tốt hơn một chút, đồ đạc trong nhà bị anh làm cho lộn xộn lung tung, để anh giúp cô cũng hợp lý thôi.

Được Tiểu Thỏ đồng ý, Giản Chính Dương ôm lấy cô, còn chùm chìa khóa thì giao cho cô, đặt đồ vật vào trong một túi xách nhỏ, nắm tay Giản Chính Dương cùng ra cửa.

Ánh mắt Giản Chính Dương quá mức thu hút hấp dẫn, thời điểm trước khi ra cửa phải lấy nón đội lên đầu, còn cố ý hạ thấp nón, người hơi hơi cúi đầu, trên đường thật không còn người đặc biệt chú ý tới anh.

Một đường đi đến chung cư của Tiểu Thỏ, bác bảo vệ thấy đã vài ngày không gặp cô, có chút kinh ngạc, “Mấy ngày nay cũng không có thấy cháu, chú nghĩ là cháu đang ở cùng một chỗ với bạn trai, hiện tại xem ra chú đã đoán đúng rồi nha.”

“Dạ vâng ạ.” Tiểu Thỏ có chút xấu hổ cười cười.

“Ha ha, xem ra hai đứa ở cùng nhau thật tốt nha.” Bác bảo vệ nhìn hai người tay nắm tay, trêu chọc nói: “Khi nào thì mời bác ăn kẹo cưới hả?”   

Giản Chính Dương không nói gì, Die nd da nl e q uu ydo n, nghe được bác bảo vệ nói như vậy, lại chủ động ngẩng đầu, vẻ mặt chăm chú nhìn bác bảo vệ nói: “Chúng cháu kết hôn rồi, chẳng qua quên mang theo kẹo cưới, lát nữa cháu trở lại biếu bác.”

Tuy rằng lúc tối bác bảo vệ có gặp qua Giản Chính Dương, nhưng mà ban ngày gặp anh càng thêm kinh diễm, không nghĩ tới bên cạnh mình còn có người đàn ông xinh đẹp như vậy, nhất thời có chút ngẩn ngơ, nghe Giản Chính Dương nói như vậy, lại bị dọa lần nữa,

“Hai đứa, kết hôn?” Tiểu Thỏ có chút xấu hổ gật đầu: “Dạ, vâng ạ.”

“Nhanh quá nha, bác hiểu rồi, cháu đang nói xu hướng cưới nhanh kẻo lỡ có phải hay không?” Bác bảo vệ là người có tư tưởng thức thời hiện đại, từ sau khi bon chen trên các mạng xã hội, lại cập nhật rất nhiều trào lưu của giới trẻ.

“Dạ vâng ạ, hahaa.”

“Uhm, vậy bác chúc hai cháu trăm năm hạnh phúc, bác thật không biết, nếu không cũng sẽ chuẩn bị cho cháu một cái lì xì nha”. Bác bảo vệ cười hiền: “Bác cũng đã nhìn thấy cháu trưởng thành nên người mà”.

Tiểu Thỏ cười cười: “Chúng cháu còn chưa có cử hành hôn lễ, sau này khi nào tổ chức lễ cưới, nhất định sẽ mời bác đến dự”.

“Ha ha, vậy tốt lắm.”

“Cháu vào nhà trước thu dọn một chút, có lẽ nhà của cháu phải cho thuê lại, sau này làm phiền bác giúp cháu trông nom nhiều hơn một chút ạ”.

“Cái này không có vấn đề, đây là trách nhiệm của bác.”

Cùng bác bảo vệ nói thêm vài câu, Tiểu Thỏ mới lôi kéo Giản Chính Dương trở lại nhà mình, Die nd da nl e q uu ydo n, mọi thứ vẫn như lúc rời đi, loạn thành một đống, vài ngày cô không về, đã phủ một lớp bụi mỏng, Tiểu Thỏ mặt nhăn mày nhíu, bắt đầu phân công công việc,

“Anh dọn dẹp nhà bếp, sau đó là nhà vệ sinh, em thu dọn phòng ngủ, cuối cùng là phòng khách, rác trực tiếp bỏ vào túi to trong phòng khách.”

“Được.” Giản Chính Dương đối với bà xã ngoan ngoãn vâng lời.

Hai người cùng nhau cố gắng, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, cũng có chút mệt mỏi, Tiểu Thỏ cẩn thận bỏ rác vào túi, tự mình xách theo túi nhỏ, Giản Chính Dương xách theo túi lớn, xuống lầu bỏ rác.

Bỏ rác xong, sau khi lên lầu Giản Chính Dương để Tiểu Thỏ nghỉ ngơi, một mình xách mấy túi rác còn lại đi bỏ, Tiểu Thỏ thừa dịp dọn dẹp thêm một chút, lấy vài món đồ đạc quan trọng chuẩn bị cùng Giản Chính Dương mang về bên kia. Tiếp đó muốn đem ít đồ cá nhân quan trọng đóng gói cẩn thận mang lên ban công sân thượng, trên sân thượng có một nhà kho nhỏ, vừa vặn có thể làm chỗ cất đồ, còn có thể khóa lại.

Còn chưa dọn đồ xong, di động vang lên, một dãy số lạ, Tiểu Thỏ đứng lên tiếp điện thoại, là mẹ Giản gọi đến, hỏi thăm chân cô thế nào.

Được trưởng bối chủ động quan tâm, thái độ Tiểu Thỏ đương nhiên là vô cùng tốt, cô liên tục nói đã không có việc gì, cảm ơn mẹ đã quan tâm.

Mẹ Giản hỏi cô hiện tại ở nơi nào, Tiểu Thỏ nói đang ở nhà mình thu dọn đồ đạc, cô muốn cho thuê lại nhà, thêm chút tiền thuê phòng làm tiền tiêu vặt cũng tốt.

Mẹ Giản đối với chuyện này không có ý kiến, chỉ nói nhà của chính cô thì tùy ý cô xử trí, nếu chân cô đã ổn, buổi tối trở về nhà lớn một chuyến.

Tiểu Thỏ không biết nhà lớn ở đâu, mẹ Giản nói Giản Chính Dương biết, bà ngoại muốn gặp anh, vừa khéo có thể đồng thời gặp mặt cô.

Tiểu Thỏ nhận lời, chỉ là trong lòng cô cảm thấy bất an, cảm giác buổi tối đến nhà lớn gặp bà ngoại Giản Chính Dương, dường như có phần giống đi dự tiệc Hồng Môn Yến.

Bình luận

Truyện đang đọc