BỆNH SỦNG

Editor: Chuông Gió

Đóng cửa lại, trước tiên Tiểu Thỏ xem lại tờ giấy nhắn trên bàn ăn, còn nguyên tại chỗ, cái này chứng minh Giản Chính Dương chưa từng trở về nhà, thật ra mọi chuyện đâu thể trùng hợp như vậy, chẳng qua là trong lòng cô hy vọng thế thôi.

Cố nén tâm trạng thất vọng, Tiểu Thỏ đem mấy túi đồ vừa mới mua về cất kỹ từng túi một, vừa làm việc vừa đợi người trở về. 

Trong khi Tiểu Thỏ bên này yên lặng chờ Giản Chính Dương trở về, nhà lớn họ Giản lại đang xảy ra một hồi bão táp, lúc này Giản Chính Dương bị hai bảo vệ trông giữ và đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, bà ngoại Giản ném một xấp hình lên bàn trà ý bảo Giản Chính Dương xem qua, trong ảnh có hai nhận vật nam chính, nhưng mà nữ chính lại chỉ có một.

Nhìn thấy sắc mặt của cháu ngoại đột nhiên thay đổi, trong mắt bà ngoại Giản hiện lên ánh nhìn mưu mô, cầm lấy một tấm hình trong số ảnh chụp, “Cháu thấy sao, đây là cô gái mà cháu yêu, trong lúc cháu đi vắng, đã vội vã muốn cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ, hơn nữa còn muốn ở cùng một chỗ với hai người đàn ông, người đàn ông mặc âu phục này, có thể còn đang ở căn hộ của cháu, cháu xem đi, bọn họ còn cùng nhau đi siêu thị, cùng nhau ra vào, cháu còn kiên trì giữ lấy cái gì hả?”
Mắt trông thấy Giản Chính Dương gắt gao nhìn chằm chằm những tấm hình không nói lời nào, bà ngoại Giản lại nói, “Cháu xem qua phần thỏa thuận ly hôn này đi, Bạch Tiểu Thỏ đã ký tên rồi, căn hộ kia của cháu bà đã giao cho cô ta, mặt khác vẫn còn cho cô ta thêm 30 vạn, ham muốn của cô ta thực ra rất nhiều, ban đầu bà chỉ cho cô ta có 10 vạn, nhưng cô ta chủ động đòi bà 30 vạn, bà cũng đã đồng ý, cô ta liền không nói gì lập tức ký tên, cô ta chính là nhắm tới căn hộ của cháu tiền của cháu mà thôi, cháu thực sự nghĩ rằng cô ta yêu cháu hay sao?” 

“Cháu không tin.” Giản Chính Dương nhìn thỏa thuận ly hôn bà ngoại đưa tới, anh không dám nhìn đến chữ ký ở phía sau tờ giấy, chỉ là cảnh vật trong những tấm hình này đã có thể khiến anh tan vỡ.

“Cháu không tin Tiểu Thỏ là người như vậy, cháu không tin, những tấm ảnh này nhất định là giả tạo, chắc chắn không phải là thật.” 

“Giả tạo? Nếu là giả, cháu có thể cho người đi giám định xác thực, xem thử những ảnh chụp này là thật hay là giả?” Bà ngoại Giản lạnh lùng nói.

“Bà cũng không nhàm chán đến nỗi dùng ảnh giả để lừa gạt cháu, cô ta chính là một tên lường gạt, cô ta chính là thích tiền của cháu, bằng không cô ta thích cháu vì cái gì, trong thời gian ngắn như vậy đã có thể cùng cháu sống chung một chỗ, bà cho cháu biết, trước khi quen cháu, Bạch Tiểu Thỏ đã từng qua lại với rất nhiều bạn trai, đã từng có đàn ông vì cô ta mà tự sát, sau đó cô ta cảm thấy rất sợ hãi, mới chịu lẩn trốn ở đây làm một nhân viên thu ngân nhỏ bé, hiện tại căn phòng cô ta ở, có phải cô ta nói với cháu là do mẹ cô ta để lại hay không, thực ra đều không phải, là cô ta lợi dụng tiền của người đàn ông khác để mua cho mình”.

Khi bà cụ Giản muốn hủy hoại một người nào đó, thực sự rất tàn nhẫn, dối trá nói xong ánh mắt cũng không chớp một cái, hơn nữa bà biết rõ làm thế nào mới có thể phá tan phòng tuyến tâm lý của Giản Chính Dương, bà biết Giản Chính Dương có ham muốn chiếm giữ toàn bộ, cho nên không phải cái gì cũng nói, chỉ cần khiến cho Giản Chính Dương tin rằng Bạch Tiểu Thỏ đã có người đàn ông khác, anh sẽ tự động buông tay.      

Cô ấy có người đàn ông khác, cô ấy có người đàn ông khác, bên tai Giản Chính Dương lúc này chỉ còn lại một câu nói như vậy, cũng không nghe được cái gì khác, ngẩng đầu nhìn bà ngoại Giản miệng đang cử động không ngừng, chỉ thấy vẻ mặt của bà cũng đang chậm rãi biến hóa, biến thành một người ma quỷ, con ma này liên tục nói cho anh biết, Tiểu Thỏ đã có người đàn ông khác.   

Không đúng, không đúng, Tiểu Thỏ đã từng nói, chỉ cần anh không phụ cô, cô cũng sẽ không phụ anh, cô không phải người như vậy, chuyện này chắc chắn là âm mưu của người nào đó, nhất định là có âm mưu.  
   
Nhưng mà, nội dung trong ảnh chụp này là sao, anh tin những ảnh chụp này đều là sự thật, anh có thể lấy năng lực nghề nghiệp của mình đánh giá được, có thể nhìn ra được Tiểu Thỏ và người đó đang ôm nhau, có vẻ như miễn cưỡng, nhưng mà Giản Chính Dương tức giận là vì, tại sao Tiểu Thỏ lại cùng người đàn ông khác đồng thời đi vào siêu thị, nếu số ảnh chụp này khác nhau, như vậy sau khi Tiểu Thỏ ở siêu thị mua đồ, người đàn ông mặc âu phục trong ảnh giúp Tiểu Thỏ đẩy xe không phải là người khác, hơn nữa trong tay anh ta xách theo mấy cái túi lớn cùng đi với Tiểu Thỏ đi vào chung cư, đây là đang xảy ra chuyện gì?

Một bên là giọng nói của bà cụ Giản, một bên là giọng nói của bản thân nhắc nhở chính mình phải tin tưởng Tiểu Thỏ, một bên lại là ảnh chụp của người đàn ông mặc âu phục cùng Tiểu Thỏ một người đẩy xe một người mua đồ, hai người cùng vội vã tiến vào chung cư, Giản Chính Dương chỉ cảm thấy những tiếng nói trong đầu càng ngày càng vang lên, càng ngày càng lớn hơn ……

Nhưng mà bà cụ Giản nhìn thấy vẻ mặt Giản Chính Dương càng ngày càng lo lắng không yên, lập tức giọng nói cũng lớn hơn, “Cô ta chính là một kẻ lừa gạt, cháu đừng để bản thân bị lừa, từ lâu cô ta đã muốn chiếm lấy căn hộ của cháu cùng với tiền của cháu, hiện giờ cô ta và cháu đã không còn quan hệ gì đến nhau nữa …”       

Không đúng, không đúng, không phải như vậy, không phải như vậy, nhất định không phải như vậy . . . . . .  Giản Chính Dương bịt kín hai tai của mình không muốn nghe bà ngoại nói, nhất định không phải như thế, chuyện này chắc chắn là âm mưu của người nào đó, nhất định là có âm mưu.   

Giản Chính Dương lập tức đứng lên muốn lao ra ngoài, anh muốn đích thân gặp mặt Tiểu Thỏ, anh muốn gặp cô, chỉ khi gặp cô hỏi rõ ràng anh mới có thể tin tưởng mọi chuyện.  

“Cháu muốn đi nơi nào?” Bảo vệ nhanh tay lẹ mắt giữ chặt Giản Chính Dương, bà cụ Giản khó chịu hỏi.

“Tiểu Thỏ, cháu muốn gặp Tiểu Thỏ.” Giản Chính Dương kêu lên ánh mắt có phần hơi mệt mỏi.

Đáng tiếc bà cụ Giản chỉ một lòng muốn phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Giản Chính Dương nên không có chú ý đến biểu hiện không bình thường của anh, chẳng qua là nghĩ đã gần đến thời điểm mấu chốt quan trọng không sai biệt lắm, chỉ cần bà xúi giục khiến anh nổi giận lần nữa, có thể khiến anh ký tên vào thỏa thuận ly hôn, mọi chuyện sẽ không còn trở ngại.

“Không được, cô ta vô liêm sỉ như vậy, bà sẽ không cho phép cháu gặp mặt cô ta, cháu nên ngoan ngoãn ký tên vào đây đi, đến lúc đó bà ngoại sẽ giới thiệu cho cháu một cô gái tốt.”

“Tiểu Thỏ, cháu muốn gặp Bạch Tiểu Thỏ.” Giản Chính Dương kích động, chỉ có thể nói một câu như vậy.

Ông ngoại của Giản Chính Dương ngồi bên cạnh nhìn người bạn già đang lừa gạt đứa cháu ngoại của mình, trong lòng có phần không chịu nổi, cũng là người duy nhất chú ý thấy anh đang có gì đó bất thường, ông vừa định lên tiếng nhắc nhở, Giản Chính Dương đột nhiên phát tác giận dữ, mạnh mẽ lôi kéo đánh nhau với bảo vệ bên cạnh, bộ dáng hết sức dọa người.

“Aaaaaa, Tiểu Thỏ, Tiểu Thỏ ……”

“Người đâu, mau đến đây, giữ nó lại cho ta.” Bà cụ Giản bị khiếp sợ, lập tức gọi bảo vệ tới, cũng vì chuyện lần này, bà chính là cố ý mời tới sáu người bảo vệ thân thủ khỏe mạnh.

Mặc dù Giản Chính Dương có bản lĩnh, nhưng mà làm sao có thể là đối thủ của sáu người bảo an, hơn nữa lúc này cảm xúc của anh cực kỳ không ổn định, lúc này hoàn toàn quên mất bản thân cũng là người học võ, chẳng qua là dùng sức cậy mạnh, giống như kiểu mấy người đàn bà đanh đá chanh chua đang thượng cẳng tay hạ cẳng chân loạn xạ.

Nhưng mà sáu tên bảo vệ này lại sợ làm Giản Chính Dương bị thương, cho nên mặc dù hoàn toàn có bản lĩnh hạ gục anh, nhưng muốn chế trụ anh cùng là việc rất khó khăn, trong lúc va chạm hầu như mỗi bảo vệ đều bị Giản Chính Dương đánh cho mấy cú, thật vất vả mới bắt được anh, tất cả mọi người có chút thở phào, bà cụ Giản bị hoảng sợ lúc này vỗ vỗ ngực trấn tĩnh lại.

“Mau, đưa nó về phòng, đóng cửa lại, không được cho nó ra ngoài.”

“Dạ, lão phu nhân.”

“Buông tôi ra, buông tôi ra, tôi muốn gặp Tiểu Thỏ, tôi muốn gặp Tiểu Thỏ, Tiểu Thỏ, Tiểu Thỏ …”

Cảnh tượng giống như sói hoang mất đi người bầu bạn la hét gào khóc, giọng nói tuyệt đối khiến người ta thấy mà đau lòng thương tâm, ông ngoại Giản Chính Dương cảm thấy khổ sở buồn bã nhìn bộ dáng cháu ngoại đang dãy dụa mệt mỏi vô lực, nhìn về phía người bạn già. 

“Thật sự phải làm như vậy sao, tôi xem cảm xúc của Tiểu Dương thật tồi tệ, nếu không thì chúng ta …”

“Có phải là ông đã mềm lòng hay không, tôi cho ông biết, cái nhà này, có tôi thì sẽ không có Bạch Tiểu Thỏ kia, có nó thì sẽ không có tôi.” Bà cụ Giản hung tợn lớn tiếng.

Ông ngoại Giản Chính Dương nhìn người bạn già, bất đắc dĩ cười khổ, đối với Giản Chính Dương ông chỉ có thể nói thầm một tiếng thực sự xin lỗi, nhưng mà tận đáy lòng mình ông cảm thấy rất buồn chán, mọi người đều nói yêu càng nhiều hận càng sâu, đã nhiều năm trôi qua, ai cũng đều đã già đi, bà vẫn còn oán hận người kia như vậy, có lẽ trong lòng của bạn già, cho tới bây giờ hẳn bà cũng chưa từng quên người kia, vậy thì bà xem ông là gì? 
 … huhuhu tội ngịp ông ngoại quớ!!!!


Bình luận

Truyện đang đọc